Taxi dừng lại trước một hẻm nhỏ, đầu hẻm rất hẹp, xe ô tô không vào được, nhìn bên trong treo không ít biển hiệu nhà hàng, Tiêu Lan Thảo trả tiền xuống xe, đi vào hẻm nhỏ.
Vẫn chưa tới giờ dùng cơm, trong ngõ hẻm có vẻ rất vắng, phía trước sừng sững vài tòa nhà, che khuất ánh mặt trời bên này, Tiêu Lan Thảo đi vào tham quan chỗ Tiêu Nhiên đang ở, phát hiện bên trong rất tối, cho dù là ban ngày, cũng không thể không bật đèn chiếu sáng.
Đây là nhà hàng ẩm thực Trung Hoa truyền thống, bài trí rất đặc sắc, bốn phía treo đèn lồng bát giác đỏ, giữa các bàn ăn dựng bình phong, một bên là tầng gác bằng gỗ nhìn không rõ màu sắc vốn có, lan can trên tầng gác điêu khắc hoa văn hoa điểu ngư trùng, quạt trần uể oải quay, ngược lại càng thêm ngột ngạt cho nhà hàng, trong loa phát ra ca khúc rất xưa cũ, lại thêm bầu không khí âm u, khiến cho người ta có ảo giác bước nhầm vào một thời đại khác.
Trong quầy không có ai, Tiêu Lan Thảo nhìn lướt qua lầu một, không thấy Tiêu Nhiên, đoán y có thể ở lầu hai, liền tìm một chỗ sau tấm bình phong ngồi xuống, tránh đụng phải y.
Ngồi một lúc lâu, mới có nhân viên nhà hàng tới hỏi hắn gọi gì, hắn tùy tiện gọi vài đĩa thức ăn thêm bình trà thơm, nghe nhạc xưa, lại cảm thấy uống trà ở chỗ này có cảm giác dương dương tự đắc.
Có điều trong khoảng thời gian hắn quan sát Tiêu Nhiên, người kia tuyệt đối sẽ không mặc tây trang chạy đến nơi hẻo lánh này dùng cơm. Y mua súng tới viếng thăm nơi này, quá nửa là liên quan đến điều tra vụ án, láng máng nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Tiêu Lan Thảo do dự có nên ẩn thân lên xem một chút không.
Nhà hàng nhìn có vẻ tầm thường, trà pha ngược lại không tệ, hắn uống trà, bỏ đi ý định trong đầu, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với một mình Tiêu Nhiên, về phần vụ án y xử lý, đó là một chuyện khác.
Trên lầu hàn huyên không bao lâu, cầu thang truyền đến tiếng cọt kẹt, một ông già mặc Đường trang màu xám từ bên trên đi xuống, ông già để một bộ râu dê, mái tóc lưa thưa chải về phía sau, dường như không ngờ thời gian này lại có khách đến cửa, thấy hắn, hơi sững sờ, bước thong thả đến trước bàn hắn, hỏi: “Chàng trai nhìn rất lạ mặt, bình thường phát tài ở đâu?”
Lời này nghe có vài phần tác phong giang hồ, Tiêu Lan Thảo tỉnh rụi trả lời: “Tôi buôn bán chút trang sức vàng bạc, nghe bạn bè giới thiệu trang sức vàng ở đây không tệ, liền tới lấy kinh nghiệm.”
Tướng mạo bình thường đôi khi cũng là một thứ bảo vệ y rất tốt, hơn nữa để tiện hành động, Tiêu Lan Thảo mặc áo phông quần jeans bình thường, lại thấy hắn đeo ba lô bên người, ông già tin, lệnh bồi bàn tặng thêm một phần điểm tâm, nói là quà tặng, lại vỗ vỗ vai hắn nói: “Trời sắp mưa, ăn nhanh rồi mau lên đường đi.”
Trong lời nói còn có hàm ý khác, có điều Tiêu Nhiên không đi, Tiêu Lan Thảo cũng sẽ không đi, thuận miệng nói cảm ơn, nhà hàng lấy ánh sáng rất kém, hắn nhìn mấy cửa sổ trang trí bằng đồng đối diện, nghĩ thầm đêm nay thật sự có mưa không chừng.
Điểm tâm đưa lên, lại thêm trà thơm thức nhắm, ngược lại là một buổi trà chiều khá mỹ v. Khuyên hắn xong, ông già mặt không thay đổi đi vào gian nấu nướng, màn trúc hạ xuống, để lại không gian bên ngoài cho họ, thế là một trên lầu một dưới lầu, hai người cùng nghe ca khúc giống nhau.
“Ta gặp ngươi trong mộng, gần ngay trước mắt, mà xa tựa chân trời, phảng phất hết thảy đều giống sương mù lại giống mê muội, muốn giữ ngươi trong mộng, tựa chiếm hữu, tựa hư không, luôn là một màn không vui vẻ.”
(Bài hát “只有梦里来去” – Trịnh Thiếu Thu, Trần Tùng Linh)
Trong loa còn đang phát khúc tình ca cũ kỹ, giai điệu triền miên, như từng được nghe, lại như đã từng trải qua, động tác thưởng thức trà của Tiêu Lan Thảo dừng lại, hoảng hốt nghĩ, có lẽ thực sự chỉ có trong mộng, tình cảm giữa hắn cùng và Tiêu Nhiên mới có thể vĩnh viễn bất biến, nhưng nếu là mộng, lại làm sao để có thể không bao giờ tỉnh lại đây?
※
Đêm đó họ đúng hẹn lên đỉnh núi ngắm trăng, khí trời còn lạnh, hắn vốn lo thân thể Tiêu Nhiên không chịu được, nhưng Tiêu Nhiên rất hăng hái, còn cầm theo trà thơm rượu nhạt và ít mứt hoa quả Tiêu Nhiên phơi, nói thế mới hữu tình, đáng tiếc hai người ngốc nghếch đều tính sai thời gian, hôm đó mới là đầu tháng, mặt trăng khuyết đến mức gần như không nhìn thấy, may là sao rất nhiều, ánh sao rực rỡ đầy trời, ngồi ở đỉnh núi, phảng phất như trong tầm tay.
Ngắm sao kỳ thực cũng không tệ, hắn nghĩ, chỉ cần bên cạnh là người này, hắn cũng chẳng để ý đi ngắm cái gì.
“Tiêu Lam, có phải ta sắp chết không?”
Bên tai truyền đến tiếng hỏi bình thản, hắn vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ câu đầu tiên Tiêu Nhiên mở miệng nói lại là hỏi việc này.
Nam nhân cũng cười cười với hắn: “Ngươi không cần giấu ta, mọi người thấy ta khỏe, đều nói là hồ tiên hiển linh, chỉ có ta biết đây là hồi quang phản chiếu, thân thể của chính ta, bản thân không rõ sao được? Ta phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta đã sớm chết rồi.”
Hắn có chút khổ sở, Tiêu Nhiên kỳ thực hoàn toàn không cần nói lời cảm ơn hắn, bởi vì y trở thành như vậy đều là sai lầm của mình, hắn vẫn chưa từng nói sự thật, ban đầu cho rằng không cần phải nói, về sau lại sợ nói ra sẽ bị căm hận, nhưng lúc này thực sự không nhịn được, cầm tay Tiêu Nhiên, nói: “Kỳ thực ta làm vậy là bởi vì…”
“Bởi vì ngươi thích ta.” Nam nhân nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đừng nói với ta còn có những nguyên nhân khác nữa.”
Vẻ mạnh mẽ rất hiếm thấy, khiến hắn không cách nào nói ra chân tướng nữa, cười cười nói: “Không phải, ta là muốn nói ta đã tìm được linh quả cứu ngươi rồi, đợi mấy ngày nữa là có thể lấy được.”
“Ngươi bị thương phải không? Thuốc kia nhất định rất khó lấy.” Ngừng một hồi, Tiêu Nhiên nói thêm: “Hơn nữa cho dù lấy được thì phải làm sao đây? Ta là con người, có thể làm bạn với ngươi bao lâu chứ?”
Hắn không biết Tiêu Nhiên làm thế nào nhìn ra mình bị thương, nhưng bản năng không thích cái đề tài thương cảm này, chuyện tương lai hắn không biết, hắn chỉ cần biết hiện tại vui vẻ là được rồi, lấy rượu đã hâm nóng ra rót đầy, đưa cho Tiêu Nhiên: “Chuyện này ngươi không cần quản, ta tự có chừng mực.”
Tiêu Nhiên nhận rượu, nhưng không uống, nói với hắn: “Kỳ thực ta cũng không sợ chết, ta thậm chí rất cao hứng có thể vì ngươi… Tiêu Lam, ta thích ngươi rất lâu rồi, còn lâu hơn so với tưởng tượng của ngươi.”
Hắn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy đêm nay Tiêu Nhiên rất khác thường, liền thấy y quay đầu, ngửa mặt trông lên bầu trời đêm: “Ta vẫn luôn nhớ, cái đêm mưa nhiều năm trước, ta với ngươi đợi một đêm trong miếu hồ tiên, ngày thứ hai ngươi còn mang đồ cho ta ăn, an ủi ta đừng sợ, khi đó ta đã biết ngươi chắc chắn chính là con bạch hồ kia.”
Hắn ngây ngẩn cả người, Tiêu Nhiên lúc đó còn nhỏ, sau thiên kiếp đứa trẻ vừa sợ vừa phát sốt, liên tục nói mê sảng, nhưng chưa bao giờ nhắc tới hắn, chuyện hồ tiên cứu mạng đều là người ở quê đặt chuyện, hắn không ngờ thì ra y đều nhớ.
“Ta cho rằng ngươi đã sớm quên mất ký ức đêm đó.” Hắn lầm bầm nói.
“Sao có thể quên chứ? Dung mạo của ngươi con người hoàn toàn không có khả năng có, nên khi ngươi tìm đến ta, ta liền nhận ra ngươi ngay, qua nhiều năm như vậy, ta đã trưởng thành, ngươi lại không hề thay đổi chút nào, đêm đó ta vui đến nỗi không biết nói gì mới được, bởi vì ta chưa từng nghĩ còn có thể nhìn thấy ngươi.”
Nói đến đây, Tiêu Nhiên nở nụ cười: “Nên đừng vì ta mà cố ép bản thân nữa, đợi kiếp sau của ta đi, dù ta chết, chuyển thế đầu thai, chỉ cần ngươi tìm đến ta, ta chắc chắn có thể nhận ra ngươi, dáng dấp ngươi đẹp như vậy, cho dù uống canh Mạnh Bà, ta cũng nhất định sẽ không quên.”
Thảo nào đêm đó khi thấy hắn, Tiêu Nhiên khẩn trương đến độ không nói nên lời, thì ra chân tướng là thế, lời tỏ tình không tính là tỏ tình, hắn lại nghe đến ngây dại, hoảng hốt nói: “Nếu ta không có gương mặt đẹp này, ngươi còn có thể vừa gặp đã yêu ta không?”
“Ta không biết, nhưng nếu người kia là ngươi, thì dung mạo có thế nào cũng quan trọng nữa sao?”
Trước mắt mờ đi, trong một khắc kia, hắn chỉ cảm thấy làm bất cứ chuyện gì vì người này đều đáng giá, nhưng hắn không muốn kiếp sau, hắn chỉ muốn y ở kiếp này, chỉ cần hắn lấy được linh quả, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Trên gương mặt truyền đến ấm áp, khiến hắn phục hồi lại tinh thần, nam nhân vậy mà lại dựa tới hôn hắn, cử chỉ thân mật chưa bao giờ có, chứng tỏ trong lòng đối phương, hắn đã không còn là hồ tiên xa không thể với nữa, hắn mỉm cười nhận lấy nụ hôn, sau đó nụ hôn từ từ chuyển đến môi, hắn nghe đối phương nói: “Ta muốn ngươi, Tiêu Lam.”
Gặp nhau ba năm, họ thỉnh thoảng sẽ có chút đụng chạm thân thể, nhưng quan hệ thân mật hơn thì chưa có, hắn lo Tiêu Nhiên sẽ phát hiện ra giới tính của mình, không chủ động khiêu khích, với tính cách của Tiêu Nhiên, càng không thể nào làm ra chuyện mạo phạm hắn, đây là lần đầu tiên y đề nghị như vậy, tình yêu như trăng đến rằm trăng tròn, nồng đậm đến mức khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
Hắn do dự có nên tiếp tục hay không, thân thể đã bị đẩy ngã xuống đất, Tiêu Nhiên cúi người đè lên hắn, nóng bỏng mà hôn hắn, hắn nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nỉ non.
“Giờ ta muốn cùng với ngươi, Tiêu Lam, cho dù chỉ có đêm này.”
Lời thỉnh cầu như vậy khiến hắn không thể khước từ thêm nữa, thi triển pháp thuật quay về nhà hai người, tắt đèn, bốn phía đen kịt một màu, hắn vẫn chưa nhắc đến chuyện mình giả gái với Tiêu Nhiên, ngoài sợ y thất vọng, còn lo chân tướng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân, về phần bí mật này, tương lai có cơ hội rồi nói, Tiêu Nhiên chưa từng trải qua tình dục, bốn phía lại tối thế này, hắn nghĩ hẳn là có thể giấu diếm được.
Đêm đó họ hết sức ân ái, mãi đến hừng đông hắn mới rời đi, Tiêu Nhiên đã ngủ, hắn để lại thư nói mình muốn đi lấy linh quả, chẳng mấy chốc sẽ trở về, bảo y an tâm đợi.
Nhớ đến bệnh tình Tiêu Nhiên, trên đường hắn không dám dừng lại, cũng may chuyến này thuận lợi hơn tưởng tượng, hắn không lấy được linh quả, song cuối cùng cũng lấy được cành lá của linh quả. Nhưng khi hắn lòng đầy vui vẻ trở lại Lý gia trang, lại thấy khắp nơi treo đầy đạo bùa trấn yêu.
Nhớ tới tiệc rượu đính hôn lúc trước, hắn mơ hồ cảm thấy không bình thường, liền đi đến Lý gia trước, lại phát hiện trong Lý gia tụ tập rất nhiều người, trên bàn bày đủ loại bùa, cha mẹ Tiêu Nhiên đang nói với thân thích rằng con trai mình bị hồ yêu mê hoặc, làm hại y không những không thể lấy vợ sinh con, thân thể còn ngày càng gay go, họ muốn dùng những đạo bùa kia bắt hắn lại, diệt hồn phách của hắn, để cho hắn khỏi hại người nữa.
Toàn là lời lẽ đổi trắng thay đen, hắn nghe đến nổi giận trong lòng, nếu không nể tình họ là cha mẹ của Tiêu Nhiên, hắn nhất định xông vào trong dạy bảo họ một trận, nghe thấy bệnh tình Tiêu Nhiên nguy kịch, tim hắn loạn hơn, không ở lại lâu, vội vã chạy về nhà, trong lòng chỉ có một ý niệm — thị phi ân oán trong nhân thế hắn không muốn để ý thêm nữa, sau khi cứu Tiêu Nhiên, sẽ dẫn y trở về núi, sau này không xuống nữa.
Nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ tới, trong vài ngày hắn rời đi, mọi thứ đều thay đổi, nếu nói lời mấy thôn dân kia là bừa bãi đơm đặt, thì Tiêu Nhiên lại hoàn toàn vứt bỏ hắn ở bên ngoài. Lời thề nguyền từng nói, quay lưng một cái liền mất sạch. Người đời ác nghiệt bạc bẽo, một khắc kia đã khiến hắn ghi lòng tạc dạ, những từ ngữ ác độc mắng nhiếc hắn, dù qua nhiều năm như vậy, vẫn cứ đâm vào làm hắn đau lòng,
※
Tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Lan Thảo thu lại tâm trạng, phát hiện có bảy, tám người đàn ông từ bên ngoài đi vào. Họ đều rất cao to, hai người trong đó nhìn tướng mạo là dân bản xứ, sau khi đóng cửa lại, họ nhìn lầu dưới một chút, rất nhanh đã bỏ qua hắn, trực tiếp đi lên lầu hai, thang gác cũ kỹ dưới thể trọng của mấy người phát ra tiếng rít kẽo kẹt.
Tiêu Lan Thảo nhìn chằm chằm người đi cuối cùng kia, hắn hơi béo, khiến thứ dắt ở ngang lưng hơi nhô lên, xem dáng vẻ là tên dẫn dắt, không biết hắn muốn thương lượng gì với Tiêu Nhiên, nhưng nội dung nhất định không ôn hòa lắm, thảo nào ông chủ cảnh cáo người ngoài là hắn nên rời đi sớm chút.
Sau khi những người đó đi lên, trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng nghe không rõ, lại qua một hồi, hắn cảm thấy chờ rất buồn chán, cầm lấy ấm trà đang muốn rót thêm một chén, chợt nghe trên lầu có động tĩnh, ngay sau đó là tiếng lật đổ bàn ghế rầm rầm, thấy theo sự chấn động, bụi trên trần nhà rơi xuống ào ào, bay cả vào trong tách trà, hắn nhíu mày, đặt tách xuống.
Chấn động tiếp theo dữ dội hơn, bên trên hẳn là bắt đầu diễn ra ẩu đả, thỉnh thoảng truyền đến tiếng va đập của vật thể bay ra ngoài, còn kèm theo tiếng kêu gào hự hạ. Không lâu sau, có người đụng vào lan can, lan can gỗ đã mục không chịu nổi va chạm mạnh, gãy ra từ giữa, cùng người nọ rơi xuống.
Xui xẻo là không đợi hắn bò dậy, lại có một người ngã xuống, coi hắn làm đệm lưng đè phía dưới, súng trong tay người nọ không giữ được, bay đi, vừa vặn rơi vào cạnh bàn Tiêu Lan Thảo.
Thấy hai người bò dậy, ánh mắt hung tợn đồng loạt trừng tới, Tiêu Lan Thảo rất tốt bụng vươn chân, đá súng về phía họ, mỉm cười nói: “Xin hãy tiếp tục”
Cấp trên bàn giao đối phó người trên lầu kia, bọn chúng chẳng biết Tiêu Lan Thảo là thần thánh phương nào, liếc mắt nhìn nhau, cầm lấy súng đang định chào hỏi hắn, trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, theo đồng bọn từ trên cầu thang lăn xuống, thấy Tiêu Nhiên đứng ở bên trên cầu thang, chúng giữa chừng đổi ý, chuyển nòng súng về phía y bóp cò mấy phát.
Súng lục gắn ống giảm thanh, âm thanh không hề vang, nhưng một viên đạn trong đó lại bắn trúng kẻ phía sau Tiêu Nhiên muốn tấn công y, cánh tay bị bắn xuyên qua, kẻ nọ đau đơn thất thanh kêu lên. Tiêu Nhiên nhân cơ hội nhấc chân đạp hắn ra, để tránh súng đạn, Tiêu Nhiên sau khi đá người xong, leo lên cầu thang lật một cái sang bên cạnh, từ lầu hai cách khoảng không nhảy xuống, điểm đặt chân vừa vặn là chỗ ngồi phía trước Tiêu Lan Thảo.
Hai người mặt đối mặt, Tiêu Nhiên hơi sững sờ, Tiêu Lan Thảo lại mặt không đổi sắc cầm lấy tờ báo bên cạnh, mở trang gấp lại ra, chắn trước mặt mình.
Đối thủ áp sát tới, Tiêu Nhiên không kịp chú ý nhiều đến người kỳ quái này, song quyền đấu bốn tay, cùng bọn chúng đánh đấm lẫn nhau. Diện tích lầu một khá nhỏ, dùng súng không tiện, mấy kẻ đó cậy nhiều người, dứt khoát thu súng, lấy dao găm, kiếm ngắn ra, vây Tiêu Nhiên vào giữa chém lung tung một hồi.
Chiến trường từ lầu hai chuyển xuống lầu một, dưới trận ác đấu của đám người kia, bình phong trang trí rất nhanh bị đánh cho tan nát, báo Tiêu Lan Thảo còn chưa xem xong, đã bị người khác xé rách quá nửa, kiếm ngắn theo đó chém vào bàn, đập vỡ tách trà của hắn,
“Tôi còn chưa ăn xong cơm đâu, xin hãy lên lầu đánh nhau.”
Lời đề nghị của Tiêu Lan Thảo bị tất cả phớt lờ, trái lại đổi lấy cuộc chiến dữ dội hơn, hắn còn đang đắm chìm trong ký ức vừa rồi, đoạn ký ức đẹp nhất hết lần này đến lần khác bị cắt đứt, thấy cuộc chiến trong chốc lát không dập tắt được, hắn duỗi tay cầm lấy đĩa điểm tâm, định lên lầu tiếp tục dùng, ai ngờ vừa cầm khay lên, đã bị một người đụng tới đá bay, tiếp đó mấy đĩa đồ nhắm cũng không thể may mắn tránh thoát, loảng xoảng rơi xuống đất.
Buổi trà chiều đang ngon lành bị quấy nhiễu, hắn hơi cáu: “Tôi nói mấy người…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Tiêu Nhiên đá bay hai người trong đó ra ngoài, mà chính hắn cũng để tránh dao găm đâm tới, xoay người phóng qua bàn, lại không ngờ có kẻ kéo thảm trải sàn phía dưới ra sức rút, y không đứng vững, nghiêng người ngã nhào, mắt thấy trán sắp đập vào góc bàn, Tiêu Lan Thảo đưa tay kịp thời giữ hông y, đỡ lấy y.
Lần thứ hai bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Nhiên cảm giác trong ngực lại nhói một cái, tâm tư hoảng hốt, nói: “Cảm ơn!”
“Khỏi cần.”
Thành thật mà nói hắn chẳng muốn tham gia vào tranh chấp giữa những người này chút nào, nhưng mắt thấy gương mặt thuộc về Tiêu Nhiên này suýt bị hủy dung, hắn liền nhịn không được ra tay, đồng thời âm thầm buồn bực bản thân mềm lòng, hắn mặt không đổi sắc buông tay ra.
Không ngờ hắn giữa chừng thu tay lại, Tiêu Nhiên huỵch một tiếng ngã xuống đất, tiếp đó bàn nhoáng lên, ấm trà duy nhất còn bày trên bàn trượt về phía y, Tiêu Lan Thảo quơ tay tiếp được, không đợi Tiêu Nhiên nói thêm lời cảm ơn, đã thấy hắn tiện tay ném ra.
Tên này rốt cuộc đang giúp y hay hại y?
Tiêu Nhiên không hiểu nổi dụng ý của Tiêu Lan Thảo, thấy đổi thủ giơ dao xông về phía mình, y thuận thế một cước đá vào bình trà nóng, nhất thời ấm trà cùng nước trà bên trong hất vào mặt người nọ, thừa dịp hắn ôm mặt kêu oai oái, Tiêu Nhiên xoay người nhảy lên, lại một chân đá vào trước ngực hắn, đạp hắn ra ngoài cách xa vài thước, đập vào bình phong đối diện, cả buổi không bò dậy nổi.
Sau khi quật ngã đối thủ, Tiêu Nhiên vừa đứng vững, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng gió, một người đàn ông khác cách khoảng không nhảy vọt lên bàn ăn, mượn động lượng hai chân đạp vào ngang lưng y.
Tiêu Nhiên vội vàng lắc mình né tránh, ai ngờ kẻ nọ trên bàn ăn vừa trượt được một nửa, chợt nghe tiếng răng rắc, bàn ăn gãy một chân, mất đi cân bằng, người đàn ông cũng bị ép trượt nghiêng về phía trước, vừa vặn đến sát mặt Tiêu Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Nhiên đảo qua chân bàn, chân của Tiêu Lan Thảo đặt ở một bên chân bàn, thấy y chú ý tới, Tiêu Lan Thảo cầm ba lô lên, dáng vẻ như hắn chỉ muốn bảo vệ đồ của mình, khiến y đem chữ cảm ơn gần ra đến mép lại nuốt trở vào, tiến tới giẫm lên cổ tay kẻ kia, sau khi đá văng dao, lại đấm cho hắn mấy quyền, kéo cổ áo hắn ấn lên tường, quát: “Dẫn ta đi gặp lão đại của bọn ngươi!”
Kia là người Thái, nói Hán ngữ không tốt lắm, bị cổ tay y kẹp lấy, không làm sao nhúc nhích được, tức giận la hét, hoàn toàn mặc kệ câu quát hỏi của y, sau khi kêu vài tiếng lại dùng đầu dồn sức húc về phía trước, tư thế liều mạng.
“Mau tránh ra.”
Bên cạnh truyền đến giọng nói trong trẻo, là giọng thuộc về nam nhân xa lạ kia, được hắn vài lần giúp đỡ, Tiêu Nhiên theo bản năng tin, buông tay né qua một bên, người Thái kia không đề phòng y lại đột nhiên thu lực, nhất thời không phanh kịp, vọt mạnh về phía trước, đâm thẳng vào cây cột đối diện, không cần mượn tay người khác, tự mình đập mình ngất trước.
Tiêu Nhiên quay đầu, phía sau căn bản không có nguy hiểm, giờ mới hiểu được bị lừa một vố, y tức giận trừng Tiêu Lan Thảo, trong tay Tiêu Lan Thảo còn cầm nửa tờ báo còn lại, thấy ánh mắt tức giận của y, chậm rãi nói: “Anh che mất ánh sáng, nên tôi bảo anh tránh ra chút.”
Người nọ là cố tình chơi đùa y thì phải?
Không đợi Tiêu Nhiên nghĩ nhiều, mấy người còn sót lại cùng vung dao xông lên, y né phải tránh trái, thấy Tiêu Lan Thảo còn dựa lưng vào ghế nhàn nhã tự đắc xem báo, không biết rõ lai lịch hắn, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, cố ý vừa đánh vừa lui, đẩy tới bên cạnh Tiêu Lan Thảo, những người đó dồn đến gần, Tiêu Lan Thảo rốt cuộc không giữ được chỗ yên tĩnh của hắn, sau khi cái ghế bị đá phải, bất đắc dĩ lắc mình né tránh, cầm lấy ba lô đứng bên cạnh Tiêu Nhiên.
Mấy người đàn ông còn lại đều cao to cường tráng, bắp thịt trên cánh tay cuồn cuộn gồ lên rất khoa trương, thoạt nhìn đều là cao thủ Thái quyền, vây họ vào giữa, trong tay còn cầm vũ khí, trên mặt hầm hầm sát khí, Tiêu Lan Thảo nhìn bọn chúng, lui về phía sau hai bước làm ra bộ dạng muốn rời đi.
“Tôi chỉ đi ngang qua, các anh từ từ mà đánh.”
“Đứng lại!”
Một tên vạm vỡ cản đường Tiêu Lan Thảo, chỉ vào Tiêu Nhiên quát: “Các ngươi không phải một bọn?”
Tiêu Lan Thảo cao gầy, nhưng tên vạm vỡ còn cao hơn hắn nửa cái đầu, vừa đứng ra một cái, ánh sáng đều bị che khuất, hắn không cứng đầu, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên không phải.”
“Phải.”
Âm tiết của hai người gần như đồng thời phát ra, kinh ngạc trước lời nói lung tung của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo quay đầu nhìn y, chỉ thấy trên gương mặt chính trực thanh tú toát ra vẻ ranh mãnh, hắn lập tức hiểu đây là Tiêu Nhiên trả thù mấy lần mình đùa cợt, hắn nhướng nhướng mày, cảm thấy nam nhân này có chút thú vị.
Nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, Tiêu Nhiên lập tức thu lại lòng trả thù vô nghĩa, nghiêm mặt phủ nhận: “Ta nói nhầm, anh ta không phải.”
“Phải.”
Giọng nói trong trẻo truyền đến, còn mang theo vài phần tình sắc biếng nhác mê hoặc người ta, giọng điệu này hoàn toàn không hợp với dung mạo bình thường của Tiêu Lan Thảo, Tiêu Nhiên nhíu mày nhìn sang, liền thấy hắn đã quét sạch biểu tình thờ ơ lúc ban đầu, hất ba lô lên vai, lần thứ hai tuyên bố: “Chúng tôi là hợp tác.”
Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, nhưng do người này làm, lại thêm vài phần tao nhã, Tiêu Nhiên nhìn đến dao động tinh thần, lập tức cảm thấy phát cáu vì sự tín nhiệm đối với hắn, quát lên: “Rốt cuộc anh chọn bên nào?”
“Chọn bên đối lập với anh.”
“Anh cố ý đối đầu với tôi đúng không?”
“Thì ra bây giờ anh mới nhìn ra à, sĩ quan cảnh sát.” Tiêu Lan Thảo thở dài nói: “Thật khiến tôi thất vọng.”
Nếu hai người đã chính thức gặp mặt, hắn dứt khoát bỏ đi ý định ẩn thân theo dõi, trực tiếp chỉ ra thân phận đối phương, Tiêu Nhiên sửng sốt, đang muốn hỏi lại, một người đàn ông kêu to: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Lão đại đã dặn, giết sạch người tới nơi này!”
Đám người vung vũ khí lần thứ hai xông về phía hai người, bọn chúng đều là đả thủ được trải qua huấn luyện, ra tay tàn nhẫn, lại mang theo đồ, thoạt nhìn rất khó dây, có điều trong mắt Tiêu Lan Thảo, chúng chỉ như những kẻ khác không chịu nổi một đấm, chỉ là hắn không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà dùng đến pháp thuật, huống chi đây là phiền toái của Tiêu Nhiên, dựa vào cái gì bắt hắn hỗ trợ?
“Anh nhìn có vẻ rất lợi hại, nhớ che cho tôi một chút.” Cùng lúc bọn đả thủ xông lên, hắn liền tránh ra sau Tiêu Nhiên, làm ra điệu bộ việc không liên quan đến mình.
Tiêu Nhiên được trải qua huấn luyện đặc biệt, kỹ thuật bắn súng cùng công phu quyền cước đều rất có trình độ, nhưng một mình đối phó với mấy cao thủ Thái quyền, còn phải phân tâm chiếu cố Tiêu Lan Thảo, không bao lâu đã bắt đầu cảm thấy hao sức, trong lúc cấp bách móc súng ra, bóp cò về phía hai kẻ xông lên đầu tiên.
Hai kẻ kia sau khi trúng đạn, những kẻ khác đồng thời chửi bới, thấy chúng chỉ trích Tiêu Nhiên đê tiện, Tiêu Lan Thảo buồn cười, ở bên cạnh ung dung nói: “Đây cũng đâu phải lôi đài Thái quyền, chính các ngươi động đao động súng, còn chê người khác đê tiện.”
Mấy tên kia bị nói mặt đỏ tới mang tai, nói không lại Tiêu Lan Thảo, tức giận tăng cường tấn công về phía hắn, chúng nhìn ra Tiêu Nhiên công phu rất cao, lại mang theo đồ, tương đối mà nói, Tiêu Lan Thảo chỉ biết xin bảo vệ dễ dàng hạ thủ hơn, nếu bắt hắn làm con tin, một mình Tiêu Nhiên dễ đối phó hơn nhiều.
Đáng tiếc họ đánh giá thấp thân thủ Tiêu Lan Thảo, sau khi phát hiện mình thành mục tiêu công kích, hắn thu hồi vẻ tươi cười, rút nửa tờ báo rách dưới đất vỗ tới, tờ báo mềm nhũn được pháp lực bảo hộ, nhất thời cứng như gang thiếc, một thân khổ luyện công phu ngoại gia của mấy tên kia dĩ nhiên không có cơ hội thể hiện, chưa được mấy hiệp đã bị hắn đánh ngã xuống đất, tên cuối cùng bị hắn giẫm xuống chân, cảm thấy chưa đã ghiền, lại đạp một phát ra ngoài.
Đối thủ đều bị đánh ngã, hắn vỗ vỗ tay, cho rằng vấn đề đã giải quyết xong, đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng gió sau đầu, Tiêu Nhiên kêu lên: “Cẩn thận!”
Hắn quay đầu lại, thấy tên lúc trước trúng đạn ngã xuống đất kia lại đang giơ súng bén lén về phía hắn, bị Tiêu Nhiên xông về phía trước kịp thời đẩy họng súng ra, ai ngờ tên kia dũng mãnh, tiện tay mò lấy mảnh vỡ ấm trà trên mặt đất, muốn rạch vào Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cố đoạt súng, không kịp né tránh, mu bàn tay phải bị mảnh vỡ cứa một đường rách dài.
Thấy tay Tiêu Nhiên phun ra máu tươi, cơn tức của Tiêu Lan Thảo nhất thời dâng lên, tâm tính bàng quan xem trò vui bị quét sạch, xông lên muốn đạp tên kia, bị Tiêu Nhiên cản lại, thấy vài tên vạm vỡ đều bị đánh ngã, y lấy khăn tay ra, quấn hai vòng lên mu bàn tay, rất nhuần nhuyễn buộc lại, hoàn toàn không coi vết thương ra gì.
Sự bình tĩnh của y lây sang Tiêu Lan Thảo, nhìn thấy, cười trêu: “Anh xem ra hay bị thương.”
“Anh đã biết tôi là cảnh sát, thì phải biết nghề này bị thương như cơm bữa.”
“A, chẳng lẽ không phải vì cấp bậc của anh quá thấp sao?”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tướng mạo cũng coi như chính trực, lại đối lập hoàn toàn với miệng lưỡi bén nhọn của hắn, có điều lúc này y không rảnh rỗi bốp chát lại, ngồi xổm xuống, kéo người đàn ông kia, hỏi: “Lão đại các ngươi ở đâu?”
Người đàn ông hừ một tiếng, coi như không nghe thấy, Tiêu Nhiên vội vã tìm người, túm cánh tay hắn vặn về phía sau, quát lên: “Không muốn chết thì nói ngay!”
“Bố mày không biết!”
Người nọ một thân dũng mãnh, Tiêu Nhiên hạ thủ càng nặng, hắn càng quật cường, sức lực tăng lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, lại cố chấp không nói, Tiêu Nhiên ép hỏi cả buổi cũng không có kết quả, đành phải buông hắn ra.
“Cớm hỏi cung đều không có kỹ xảo thế sao?”
Bên cạnh truyền đến tiếng châm biếm, Tiêu Nhiên ngẩng đầu, thấy Tiêu Lan Thảo hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm dựa lên bình phong xiêu vẹo xem trò vui, y không để ý đến lời đâm chọc của Tiêu Lan Thảo, định tìm một kẻ khác tới hỏi, ai ngờ đi chưa được hai bước, đã nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm, y xoay người chạy trở lại, thấy đôi cánh tay của người kia đã bị bẻ gãy, dùng một góc độ kỳ quái quặt ở sau lưng, không khỏi kinh ngạc nhìn Tiêu Lan Thảo, không ngờ nam nhân nhìn có vẻ bình thường này lại ra tay độc ác đến vậy.
Xương vai của người đàn ông kia bị bẻ gãy, đau đớn thiếu chút ngất đi, nhưng hắn cũng đủ kiên cường, lại không hề xin tha, ngược lại chửi ầm về phía Tiêu Lan Thảo, Tiêu Lan Thảo không để ý, dùng chân móc súng rơi ở bên, cầm trong tay, nhắm ngay hạ thân hắn, nhàn nhạt nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Tiếng chửi bới ngừng lại, ánh mắt người đàn ông đảo quanh giữa Tiêu Lan Thảo và Tiêu Nhiên, đại khái hiểu được cảnh ngộ thời khắc này, thở dốc một hồi, ngắc ngứ nói: “Quán bar… Hâm… khu giải trí Nana.”
“Thế này có phải tốt biết bao, nói sớm một chút, ngươi cũng đỡ phải chịu tội như thế.”
Tiêu Lan Thảo đứng lên, nhướn nhướn mày với Tiêu Nhiên, như đang nói — xem đi, hỏi cung là chuyện dễ dàng cỡ nào, sau đó hắn giơ súng lên nhắm ngay đầu người đàn ông kia, động tác ngoài dự đoán của mọi người, chết đến nơi, người đàn ông sợ hãi kêu to, Tiêu Nhiên vội vàng tiến tới nắm tay Tiêu Lan Thảo, quát: “Đừng làm bừa!”
Tiêu Lan Thảo mỉm cười, như y mong muốn buông lỏng tay ra, sau khi Tiêu Nhiên đoạt được súng, liền thấy hắn phi chân đá vào đầu kẻ kia khiến hắn ngất đi.
Tiêu Nhiên lần thứ hai thấy hắn hạ thủ độc ác, không khói nhíu mày, Tiêu Lan Thảo không để ý, cười tủm tỉm nói: “Dọa hắn chút thôi, yên tâm, tôi không biết người.”
“Anh là ai?”
Bị chất vấn, Tiêu Lan Thảo nhìn súng nắm trong tay Tiêu Nhiên, đoán rằng sau một khắc liệu y có thể dùng súng chĩa vào mình giống vậy hay không, lại vẫn thờ ơ nói: “Tôi cho rằng thân là một cảnh sát hình sự ưu tú, giờ tốt nhất là đi xem ông chủ đang làm gì.”
Những lời này nhắc nhở Tiêu Nhiên, y cố ý tới đây, chính là bởi nghĩ thông qua ông chủ tìm được gián điệp có thể tin cậy, nhưng lại xuất hiện đả thủ, mọi chuyện đương nhiên không thoát khỏi liên quan đến ông chủ, đổi là bình thường, y nhất định đi tìm người trước tiên, nhưng nói đến cũng kỳ quái, kể từ lúc nam nhân này xuất hiện, y vẫn luôn bị dắt đi, bất kể là hành động hay là tư duy.
Oán hận liếc Tiêu Lan Thảo một cái, Tiêu Nhiên xoay người chạy vào gian chế biến, bên trong trống không chẳng có bóng người, y theo hành lang một đường đi xuống, chợt nghe tiếng vang khe khẽ truyền đến, cánh cửa phía cuối khép hờ, theo gió thổi đập tới đập lui.
Tiêu Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện đây là cửa sau của nhà hàng, gian chế biến nối liền với hẻm, khả năng lúc y cùng đám đả thủ kia so chiêu, ông chủ sợ liên lụy, đã nhân cơ hội chạy mất.
May mà hỏi được địa điểm, chỉ cần tìm được đám đứng đầu buôn bán chất độc hại kia, là có thể nối liền đầu mối tra được.
“Xem ra nhân duyên của anh không được tốt lắm nhỉ.” Phía sau truyền đến tiếng cười đùa, cắt ngang tâm tư y: “Có phải đưa tiền không đủ nhiều, nên mọi người không muốn giúp anh, cơ mà tôi phải cảm ơn anh, để tôi tiết kiệm được tiền một bữa.”
Tiêu Nhiên quay đầu, liền thấy Tiêu Lan Thảo cầm ba lô đi qua bên cạnh mình, như định rời đi, y đưa tay nắm lấy cánh tay đối phương, thuận thế ấn một cái về phía trước, Tiêu Lan Thảo không đề phòng, bị y dễ dàng áp lên tường.
“Anh rốt cuộc là ai?” Càng ngày càng đoán không ra thân phận và mục đích của người này, y kiềm chế ý định lập tức đi truy tìm đầu mối, chặn hắn lại thấp giọng quát hỏi.
Tiêu Lan Thảo bị đụng phải nhíu chân mày, ngay sau đó mặt mày liền cong lên, mỉm cười nói: “Đàn ông, này còn phải hỏi sao?”
Ngữ điệu tràn đầy hơi thở tản mạn, nghe vào tai y, lại cảm thấy vô cùng yêu thích, tâm trạng này ngay cả bản thân Tiêu Nhiên cũng không hiểu nổi, y trầm mặt tiếp tục hỏi: “Vì sao một mực theo dõi tôi?”
“Anh cảnh sát, anh ngày đầu tiên ra đời lăn lộn à?” Tiêu Lan Thảo theo sức lực của y tựa lên tường, cười khẽ: “So với việc tốn thời gian vì một người không quan trọng, đi tra đầu mối tương đối hợp lý hơn thì phải?”
“Lúc tôi làm cảnh sát không biết anh còn đang lăn lộn ở xó nào đâu, không cần anh phải dạy tôi nên làm việc thế nào!”
Giọng nói trầm thấp, cho thấy nam nhân giờ phút này đang bực mình, Tiêu Lan Thảo lại không thèm để ý, vẫn thoải mái nói như trước: “Đây không phải dạy dỗ, là tốt bụng nhắc nhở.”
“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi, một đường ngồi máy bay cùng đến đây, đã nhắc nhở tôi.”
Tiêu Lan Thảo ngẩn ra, tướng mạo hiện tại của hắn quá bình thường, bình thường đến mức cho dù gặp hơn mười lần cũng sẽ không nhớ nổi, nên ở sân bay hắn mới cố ý khiêu khích Tiêu Nhiên, không ngờ lại bị nhớ rõ.
Cánh tay bị tóm lấy, Tiêu Nhiên xốc hắn quay người lại, để hắn úp vào tường, thấy y muốn soát người, Tiêu Lan Thảo lấy lại vẻ tươi cười, nghiêng đầu cười hỏi: “Anh cảnh sát, trước mặt mọi người làm cái chuyện mập mờ này, không hay lắm thì phải?”
“Bớt dài dòng!”
Sau lưng bị đẩy một cái, ngăn lại những lời thừa của hắn, thấy sắc mặt Tiêu Nhiên âm trầm, dùng ngón tay chỉ mặt tường, Tiêu Lan Thảo cười tủm tỉm ngậm miệng lại, quay đầu chấp nhận kiểm tra.
Đôi tay nam nhân từ ngực hắn sờ xuống bụng, sau đó chuyển tới sườn, soát người rất bình thường, nhưng bởi nguyên nhân nào đó mà khiến lòng hắn hơi xao động, đột nhiên tò mò nghĩ, nếu mình đột nhiên ngã về phía sau, y sẽ làm ra phản ứng gì?
Song cuối cùng hắn vẫn không làm ra hành động ấu trĩ đó, mọi việc một vừa hai phải, có lẽ đối với hắn, đối với Tiêu Nhiên đều tốt.
Thấy Tiêu Lan Thảo ngoan ngoãn để mình soát người, Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu người này tiếp tục trêu đùa, y thật không biết nên làm gì, cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng người này toàn thân trên dưới đều tràn đầy sức uy hiếp thần bí, nhưng bản thân lại không nổi lên phản cảm đối với hắn, thậm chí hơi sợ — nếu hắn là một thành viên trong tổ chức tội phạm mình đang truy tra, bản thân nên xử lý thế nào.
Nên y vẫn cố ý phớt lờ sự tồn tại của đối phương, cho đến khi người này thực sự xuất hiện trước mặt y, tướng mạo chung chung thông thường, nhưng nhìn vào rất dễ chịu, y chưa bao giờ tin chuyện hoang đường như duyên phận gì đó, nhưng lần này không thể không thừa nhận y lưu tâm đến người đàn ông này, có lẽ cái gọi là nhãn duyên chính là đây chăng.
(Nhãn duyên: vừa nhìn đã hợp mắt.)
Dựa vào gần, Tiêu Nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, y không dùng nước hoa, không biết đó là thương hiệu gì, cảm thấy giống mùi thơm của hoa lan, không nồng nặc, lại có thể dễ dàng mê hoặc người khác, tựa như cảm giác nam nhân này hiện giờ mang lại cho y.
Tay sờ đến hai bên hông Tiêu Lan Thảo, cũng hơi dừng lại, Tiêu Lan Thảo gầy hơn đàn ông bình thường rất nhiều, lại thêm sắc mặt vô cùng trắng, khiến y nghi ngờ người này có phải bị bệnh trong người hay không, vừa nghĩ thế, y liền quên mất sự dũng mãnh của Tiêu Lan Thảo mới rồi, không nhịn được thả lỏng lực tay, bàn tay cho vào túi quần hắn, lấy di động và ví tiền ra.
Trên điện thoại di động rớt xuống một cái móc treo tiểu hồ ly bằng bạch ngọc tinh xảo, trong lòng tiểu hồ ly ôm một chùm nho to, mặt mày nheo lại, chất phác vui vẻ, y liếc mắt nhìn Tiêu Lan Thảo, nghĩ bụng thật không nhìn ra nam nhân này lại thích cái đồ trang trí nho nhỏ này, có điều con tiểu hồ ly kia thật giống hắn, nhất là lúc hắn híp mắt.
Có lẽ bởi vì đồ luôn được nhét trong người, cũng ám mùi thơm giống vậy, mùi rất dễ chịu, khiến y không nhịn được, liếc nhìn ví tiền, hỏi: “Anh thích dùng nước hoa?”
“Dùng nước hoa là phạm pháp sao anh cảnh sát?”
“Dùng nước hoa không phạm pháp, có điều xâm phạm đời tư của người khác, thì còn phải đợi xem xét.”
Tiêu Nhiên đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Tiêu Lan Thảo, ảnh chờ vậy mà lại là mình, còn lấy cảnh từ một nơi khá xa, có phần khiến người ta bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Thời gian này y vẫn luôn bị người khác âm thầm theo dõi, nhưng không làm sao tra ra được hành tung của người kia, nên y cố tình làm ra vẻ không biết chút gì, án binh bất động, muốn xem đối phương rốt cuộc có lai lịch gì, lại thế nào cũng không ngờ rằng người này sẽ làm cái chuyện nhàm chán như chụp lén này.
Nhưng kỳ quái là, trong lòng lại không quá phản cảm, ngược lại tỉ lệ lòng hiếu kỳ còn nhiều hơn một chút, y lấy hộ chiếu của Tiêu Lan Thảo, mở ra nhìn lướt qua, hừ nói: “Tôi nghĩ anh chỉ theo dõi tôi, trộm thẻ tín dụng, thẻ tiền mặt của tôi, không ngờ anh còn chụp trộm tôi, thậm chí mạo danh tôi, anh định lập lờ đánh lận con đen, trực tiếp thay thế tôi sao?”
Tên trên hộ chiếu là Tiêu Lan Thảo, quê quán, nghề nghiệp cũng đều là giống y, chỉ có người trong ảnh chụp là khác, khiến Tiêu Nhiên nghi ngờ quyển hộ chiếu này căn bản là giả, thần kỳ chính là thế mà lại không bị hải quan điều tra ra, y ném trả lại hộ chiếu cho Tiêu Lan Thảo. Lại tiếp tục lướt xem di động của hắn, muốn tìm ra đầu mối liên quan, lại phát hiện bên trong không có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn nào, thậm chí ngay cả danh bạ cũng trống không, y liếc mắt nhìn đối phương, có phần không hiểu nổi người này cầm điện thoại di động với mục đích gì.
“Anh còn thông minh hơn tôi nghĩ.”
Tiêu Lan Thảo cất hộ chiếu xong, hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Nhiên, gần đây hắn thả sức quẹt thẻ của Tiêu Nhiên, còn hy vọng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của y sau khi phát giác ra, không ngờ y đã sớm chú ý thấy, chỉ giả vờ không biết thôi.
Điểm này không giống với y ở kiếp trước, kiếp trước Tiêu Nhiên rất ngốc, hắn ra lệnh gì cũng đều nghe nấy, vô cùng thuận theo, y chỉ thương tổn mình một lần duy nhất, cũng là lần sâu đậm nhất.
Trong đầu hiện lên lời mắng chửi của người kia vào cái đêm y chết, tim không tự chủ được co rút đau đớn, Tiêu Lan Thảo có một chớp mắt thất thần, Tiêu Nhiên chú ý thấy, có chút không hài lòng, đây là lần đầu tiên, có người thất thần trong lúc bị y thẩm vấn, xem ra thái độ của y quá tốt, nên đối phương mới lớn lối như vậy.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, vì sao lại mạo danh tôi?” Y tăng thêm âm lượng hỏi.
Tâm tư của Tiêu Lan Thảo bị y thành công kéo lại, lúc phát hiện tình nhân đang ở trước mắt, hắn lại nghĩ đến kiếp trước của y, không khỏi cảm thấy buồn cười, hỏi lại: “Anh cảnh sát, ai quy định trên đời này chỉ có anh mới có thể tên là Tiêu Lan Thảo?”
“Tên này không gặp nhiều thì phải!?”
“Không gặp nhiều, giờ vừa vặn có hai người.”
Yêu thương một đời, đau đớn một đời, hắn vốn hạ quyết tâm không động lòng nữa, nhưng trong lúc tiếp xúc ngày càng nhiều lại không tự chủ được bị đối phương hấp dẫn, ký ức phút chốc phảng phất như trở lại quãng thời gian rất lâu trước kia, tuy để lại chỉ là đau thương, nhưng nhiều hơn chính là yêu thích, ánh sáng ấm áp chiếu vào hai người, họ dựa vào gần đến vậy, giống như mỗi lần bên nhau dưới giàn nho, Tiêu Lan Thảo nheo mắt lại, nhịn không được đùa đối phương giống như ngày trước.
“Tên này anh đặt cho tôi, lẽ nào anh quên rồi sao?”
“Câm miệng! Tôi hoàn toàn không quen anh!” Nói xằng bậy chọc giận Tiêu Nhiên, thấy Tiêu Lan Thảo hoàn toàn không coi việc mình thẩm vấn ra gì, y giận tái mặt, túm cổ áo hắn quẳng một cái lên tường, quát: “Tôi đang hỏi anh, không phải đùa giỡn với anh, thành thật khai báo cho tôi.”
Câu trả lời tỏ thái độ trực tiếp, khiến giọng nói vốn dễ nghe trở nên xa lạ, Tiêu Lan Thảo bị đẩy lên tường, theo va đập, tâm trạng hắn từ khoảng thời gian ấm áp quay trở lại, đột nhiên cảm thấy đối phương nói không sai, họ kỳ thực cũng không hề quen biết, tình nhân của hắn là người ở kiếp trước kia.
Vì vậy hắn thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc trả lời: “Tôi nói nhầm, tên này là người yêu của tôi đặt cho tôi.”
“Người yêu của anh?” Tiêu Nhiên dừng một chút, lập tức truy hỏi: “Anh ta là ai?”
“Là ai cũng không quan trọng, vì y sớm chết rồi,” Dựa lên tường, hắn thờ ơ nói: “Đã chết rất nhiều năm.”
Tiêu Nhiên ngừng truy hỏi, nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc hơi giãn ra, dường như hối hận vì nhắc đến đề tài này, điều này khiến hắn đột nhiên cảm thấy thú vị, phì cười ra tiếng.
“Trêu anh thôi, anh tin thật à?”
Lại một lần nữa bị đùa giỡn, Tiêu Nhiên siết chặt nắm tay, làm nghề hình sự nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám nhiều lần trêu đùa y, dựa vào tính tình của y, nắm đấm này đã sớm vung tới, nhưng đối diện với khuôn mặt tươi cười kia, y lại cứ không ra tay được.
Y không biểu hiện giận dữ ra mặt, nhất định càng làm đối phương đắc ý, nhìn ra được nam nhân không muốn trả lời vấn đề liên quan đến tính mạng, y đổi câu hỏi: “Sao trong di động của anh một người liên lạc cũng không có?”
“Di động không có người liên lạc là vi phạm điều luật nào à?”
“Không vi phạm, nhưng tôi muốn anh trả lời, anh trả lời bây giờ? Hay đi tới tôi đến cục cảnh sát trả lời?”
“Chút chuyện nhỏ này, không cần đặc biệt chạy tới cục cảnh sát đâu nhỉ, không có người liên lạc là bởi vì đối với tôi, điều đó là không cần thiết.”
Đối diện với ánh mắt của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo mỉm cười nói: “Tôi không có bạn bè, không có thân phận, ngay cả tên cũng không có, di động đối với tôi mà nói, chỉ tồn tại như đồng hồ.”
Có quỷ mới tin hắn, Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: “Anh có thể mua đồng hồ đeo tay.”
“Vậy xin anh hãy nói cho tôi biết, nhãn hiệu đồng hồ nào có thể chơi được game vậy?” Tiêu Lan Thảo nhìn nụ cười tràn đầy chân thành của mình trong ánh mắt y: “Đây chính là việc ngày thường tôi cảm thấy hứng thú nhất ngoài việc theo dõi anh.”
Tên này dám lôi chuyện theo dõi y ra nói thẳng thừng đến vậy, nhìn hắn, trong con ngươi toát ra ham muốn chiếm hữu không che giấu chút nào. Tướng mạo Tiêu Nhiên thanh tú đẹp đẽ, nhiều năm qua người ham muốn y không ít, nhưng dám trắng trợn nói ra như thế thì nam nhân này là người đầu tiên, y siết nắm đấm, cảm thấy đến giờ mà vẫn chưa dùng đến thiết quyền của mình thật sự là khó tin.
Không biết y kiềm chế tốt lên, hay là y vô hình trung thêm phần khoan dung với người đàn ông thần bí này, chí ít đôi nhãn đồng kia khiến y không thể sao nhãng, nếu nói trên người nam nhân này có chỗ nào có thể hấp dẫn người ta, thì không ngoài gì khác chính là đôi nhãn đồng kia.
Tiêu Nhiên không biết có phải hắn đeo kính áp tròng đổi màu không, bởi vì con ngươi của hắn có màu sắc như ngọc lưu ly, được ánh mặt trời chiếu vào càng rõ ràng hơn, dường như được bút thần tô điểm, khiến cả người hắn trở nên sinh động, cho nên ở sân bay, lúc đối phương cố tình đụng vào va li du lịch của y, y liếc mắt liền phát hiện hắn khác biệt, mơ hồ có cảm giác — đây chính là người vẫn luôn theo dõi mình.
“Vì sao?”
Để biết chân tướng, y cố ý áp sát thân thể về phía trước, lấy khí thế tạo thành áp bức, nhưng ngược với sự lạnh lùng của y, Tiêu Lan Thảo có vẻ rất tùy ý, mặc cho y dồn tới, thờ ơ nói: “Bởi vì tôi thích anh, những lời này anh tin không?”
Tiêu Nhiên cười nhạt, y đã nhìn ra, nam nhân này sẽ không nói thật với y, giơ tay lên, túm lấy móc treo hồ ly trên di động của Tiêu Lan Thảo lắc lư trước mặt hắn, sau đó thả tay một cái, điện thoại di động rơi ngay vào cống thoát nước trước mặt hắn.
“Anh!”
Lần này đổi thành Tiêu Lan Thảo tức giận, Tiêu Nhiên phớt lờ cái trợn mắt tức giận của Tiêu Lan Thảo, bình tĩnh nói: “Đây chính là câu trả lời.”
Nghe xong lời này, giận dữ của Tiêu Lan Thảo chuyển thành mỉm cười, thở dài hỏi: “Anh cảnh sát, anh như vậy là lạm dụng chức quyền làm hư hại đồ cá nhân của công dân, cũng là phạm tội chứ hả?”
“Kia hình như là dùng tiền của tôi mua.”
“Khối ngọc kia không phải!”
“Anh làm thế nào chứng minh không phải?”
Tiêu Lan Thảo chán nản, nhìn Tiêu Nhiên, đột nhiên cảm thấy y thiếu đòn hơn so với kiếp trước, thế là một giây sau hắn liền làm vậy.
Nắm đấm đánh về phía mặt Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên không ngờ hắn vẫn cười hì hì, lại đột nhiên động thủ, cũng may y phản ứng nhanh nhạy, kịp thời nghiêng đầu tránh thoát, lại không ngờ rằng Tiêu Lan Thảo có mục đích khác, thừa dịp y tránh né, trở tay chụp lấy tay trái y, ngón tay móc một cái, liền đẩy dây đồng hồ đeo tay của y ra, tiếp đó tay giữ y đưa về phía trước, đồng hồ đeo tay liền trượt từ cổ tay Tiêu Nhiên sang cổ tay hắn.
Tiêu Nhiên vội vàng đoạt lại đồng hồ, Tiêu Lan Thảo nghiêng người đi, lấy cùi chỏ huých mạnh vào ngực y, dùng đủ lực, Tiêu Nhiên không dám gắng gượng đỡ, chỉ có thể lui về phía sau, thuận thế giơ chân đá vào hạ bàn hắn, Tiêu Lan Thảo bị trượt chân, ngã về phía trước, mắt thấy mặt hắn sắp đập vào hòn đá, Tiêu Nhiên theo bản năng đưa tay kéo lại, ai ngờ liền thấy hắn dùng chân chống một cái lên mặt đất, cách khoảng không nhảy lên, lật nửa vòng trên không trung, vững vàng đáp xuống trước mặt mình.
Động tác sắc bén lại tao nhã, thay vì nói là quyền pháp, ngược lại giống vũ đạo hơn, dùng một tư thế không thể tưởng tượng nổi bày ra trước mặt y, rất khó tin nam nhân có thể có động tác mềm mại như vậy, Tiêu Nhiên sửng sốt một chút mới chú ý đồng hồ vốn thuộc về mình lúc này đã đeo trên tay đối phương.
“Trả tôi!” Y trầm giọng quát lên.
Đó là phần thưởng y lần đầu tiên giành được trong giải thi đấu vô địch của giới cảnh sát, với y mà nói có ý nghĩa bất phàm, đáng tiếc lần này tâm trạng không truyền đạt sang được, Tiêu Lan Thảo không những không trả, còn gài chốt đồng hồ lại. Nhìn nhìn cái đồng hồ kia, đồng hồ đen tuyền, chỗ kim đồng hồ và thời gian khảm một viên kim cương nhỏ, ổn trọng lại không mất đi xa hoa, hắn hỏi: “Rất đẹp, anh thích màu đen?”
Tiêu Nhiên trầm mặt không đáp, lần thứ hai tiến về phía hắn, cảm giác được cơn giận của y, Tiêu Lan Thảo làm ra tư thế phòng vệ, nhưng không đợi họ động thủ, cửa phòng sau lưng đột nhiên bị phá ra, có người lao tới, giơ súng bắn về phía họ, cũng may hai người đều phản ứng nhạy bén, đồng thời lúc kẻ địch xuất hiện, kịp thời tránh vào sau chướng ngại vật ở gần đấy.
Đoán rằng chúng là quân tiếp viện của đám kia, Tiêu Nhiên không dám chậm trễ, giơ súng bắn trả, kỹ thuật bắn súng của y cao siêu, chưa bao lâu đã đả thương đám người tấn công, có điều đây là địa bàn của người ta, ở lâu vô ích, nên sau khi Tiêu Nhiên đánh lại xong liền nhanh chóng rút khỏi, y vốn định gọi Tiêu Lan Thảo cùng đi, nhưng xoay người lại tìm hắn, mới phát hiện không biết từ bao giờ, người kia đã không thấy bóng dáng.
Kỳ thực ngay lúc Tiêu Nhiên cùng hắc bang vừa nổ súng, Tiêu Lan Thảo đã ẩn thân rút lui, thân thủ Tiêu Nhiên không tệ, dư sức đối phó với mấy tên lâu la hắc đạo, hắn không lo y rơi vào thế bất lợi, hơn nữa cho dù có nguy hiểm cũng liên can gì đến hắn đâu? Hắn chỉ muốn biết chân tướng, không hề hứng thú giúp đỡ, nỗ lực không giữ lại chút nào như thế kia một lần là đủ rồi.
Tiêu Lan Thảo đi qua hẻm nhỏ, thuận theo khí tức đi tới đường cái phía trước, đi chưa bao xa đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở bên đường, có người vội vã lên xe, hắn đuổi theo, trước khi đối phương khởi động động cơ, mở cửa chỗ ngồi kế bên tài xế giành ngồi lên trước.
“Ông chủ, ông đây là muốn đi đâu?” Nhìn ông chủ nhà hàng ngồi chỗ tài xế, hắn cười hỏi.
Đột nhiên thấy khách không mời mà đến, ông chủ sợ hết hồn, tay đang vặn chìa khóa xe run lẩy bẩy, vội vàng nháy mắt với bồi bàn phía sau, Tiêu Lan Thảo chợt nghe thấy tiếng gió thổi sau đầu, xuyên qua kính chắn gió, hắn thấy một con dao găm sáng bóng đang đâm về phía mình.
Tiêu Lan Thảo không quay đầu lại, giơ tay búng một cái, tay của bồi bàn liền giơ trên không trung không động đậy được, giống như vô hình trung bị người ta bắt lại, ngay sau đó cỗ sức mạnh kia vặn sang bên cạnh, khiến tay hắn phải quay theo, xương cổ tay bị vặn phát đau, dao găm trượt tay rơi xuống, chính hắn cũng để giảm bớt đau đớn, đứng lên tiếp tục vặn thân thể theo lực.
“Gặp quỷ rồi, ngươi biết tà thuật…”
Thái Lan vốn là một quốc gia tin thần kính quỷ, mọi thứ xảy ra trước mắt quá tà môn, bồi bàn đau đến mức trán ứa mồ hôi lạnh, không ngừng kêu gào về phía Tiêu Lan Thảo.
Bị hắn làm ồn đến bực mình, Tiêu Lan Thảo phất tay, dao găm rơi xuống liền tự động bắn lên, chuôi dao phang vào đầu người phục vụ, hai mắt hắn lộn ngược, ngã về chỗ ngồi ngất đi.
Ông chủ nhìn thấy, càng hết sức hoảng sợ, gấp gáp vặn chìa khóa, nhưng tiếng động cơ không ngừng vang lên, lại không khởi động được, không biết có phải dùng sức quá mạnh hay không, cạch một tiếng, chìa khóa gãy thành hai mảnh, một nửa cắm trong ổ, bị kẹt lại.
“Xem ra ông thật sự không gặp may mắn rồi.” Tiêu Lan Thảo nghiêng đầu nhìn thấy tất cả, phát ra tiếng cười khẽ: “Biết rõ tên cớm kia không dễ chọc, ông còn dám bán đứng y, vậy thì phải có giác ngộ của bán đứng.”
Ông chủ quen biết Tiêu Nhiên rất lâu rồi, đương nhiên biết y khó dây, nhưng người đàn ông cười tủm tỉm trước mắt này càng đáng sợ hơn, lo hắn hạ chú lên người mình, hốt hoảng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
“Tôi không có hứng thú với ân oán của các người, tôi chỉ muốn biết y tới hỏi dò ông cái gì.”
“Y là cớm, còn có thể hỏi dò tôi cái gì? Đương nhiên là chuyện lão trùm bên kia, nhưng y không dễ chọc, lão trùm càng không dễ động vào, tôi còn muốn lăn lộn ở chỗ này, sao có thể đắc tội họ?”
“Lão trùm?”
Phản ứng của Tiêu Lan Thảo khiến ông chủ phát hiện hắn cũng không biết gì chuyện trong giới, không khỏi hối hận mình lắm mồm, úp úp mở mở nói: “Chính là đại ca ở nơi này của chúng tôi, gã cớm kia từng đụng chạm với đại ca của chúng tôi, muốn biết trụ sở của lão.”
“Sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm đâu.”
Thấy ông chủ dám lừa gạt hắn, Tiêu Lan Thảo quơ tay, dao găm rơi trên mặt đất lần thứ hai bắn lên, trên không trung xoay một cái, mũi dao đối diện ông chủ, không đợi lão xin tha, dao găm đã phi tới, có điều không làm lão bị thương, mà sượt qua tai lão đâm lên kính chắn gió, toàn bộ thân dao xuyên ra ngoài, chỉ chừa lại chuôi dao xong xe, theo va chạm không ngừng rung động.
Hài lòng nhìn mặt ông chủ trở nên trắng bệch, Tiêu Lan Thảo nói: “Cho ông một cơ hội cuối cùng, nếu ông thật sự nhìn không ra, tôi cũng không ngại.”
“Tôi nói, tôi nói!”
Trong lúc sống còn, ông chủ không có thời gian, càng không có can đảm để do dự, bán tin tức, tương lai lão nhất định sống không xong, nhưng càng rõ ràng hơn là lúc này không nói, hậu quả sẽ thế nào, vừa lắp bắp khai báo, đồng thời trong lòng trông đợi, hy vọng mấy sát tinh này với hắc đạo sống mái đến cùng, lưỡng bại câu thương, nếu được vậy thì sẽ không có ai tới gây phiền toái cho lão nữa.