Khu giải trí Nana là một trong những làng chơi lớn nhất Băng – cốc, go – go bar bên trong nhiều vô số kể, đến đêm, biển hiệu muôn hồng nghìn tía được thắp sáng trong khu giải trí, từng hàng ánh đèn rực rỡ từ đầu đến cuối, ánh sáng dường như còn chói mắt hơn cả ban ngày, chỗ này không phân ngày đêm, chỉ cần có tiền, có thể vui chơi thâu đêm suốt sáng.
(go – go bar: hộp đêm ở Thái)
Tiêu Nhiên căn cứ vào tin tức đả thủ khai báo, ngồi taxi tới quán bar Hâm, trời mưa tầm tã, xối ướt hết quần áo y, thật khó tưởng tượng ban ngày khí trời còn tốt như vậy, đến tối lại đột nhiên đổ mưa.
Có điều dù là trời mưa, bầu không khí trong quán rượu vẫn náo nhiệt như trước, mấy vũ công quần áo hở hang đang nhảy những vũ điệu quyến rũ trên sân khấu chính giữa, vũ điệu rất bốc lửa, kích động cảm xúc có phần nguy hiểm, ánh đèn khi tỏ khi mờ, cùng nhạc khúc ái muội đồng thời kích thích cảm quan của khách.
Tiêu Nhiên vừa đi vào liền cảm thấy bầu không khí có vấn đề, theo y tiến vào, xung quanh không ngừng có người huýt sáo về phía y, ý tứ chào mời không cần nói cũng biết, thậm chí có vài người to gan còn trực tiếp làm ra động tác trêu đùa thân thể với y, đều bị y tránh được, mấy người kia mặc đồ nữ, nhưng nhìn từ đầu đến chân, rõ ràng là đàn ông, y cũng không kỳ thị gay, nhưng đối với kiểu ăn mặc diêm dúa cùng động tác sắc tình cố ý làm ra này vẫn rất bài xích.
Y tới nơi này là muốn hỏi thăm tin tức về lão trùm buôn ma túy, quán bar này là một trong cứ điểm của lão trùm, y nghĩ cho dù không tìm được kẻ buôn ma túy, chí ít cũng có thể tra ra được một vài đầu mối liên quan, chuyện y muốn tra tương đối bí mật, nên mới phải xin nghỉ phép âm thầm tới nơi này, lại không ngờ rằng vừa mới vào sân bay đã bị người đàn ông xa lạ kia đi theo, còn theo một mạch đến quán ăn Thái Lan.
Nhớ tới người đàn ông xuất hiện thần bí lại biến mất sau khi cướp đồng hồ đeo tay của y kia, Tiêu Nhiên thất thần, bồi bàn đến gần bị y lờ đi, đi thẳng vào bên trong quán bar, muốn xem xem có thể tìm được thuộc hạ của lão trùm không, bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng trêu ghẹo, ánh mắt đám người liếc tới, tràn đầy tò mò đối với y.
Tiêu Nhiên từng nhiều lần tới Thái Lan, biết một chút tiếng Thái, nghe thấy họ nói đều là mấy lời mời hạ lưu, không khỏi nổi nóng, nếu không phải tới đây còn có mục đích khác, y đã sớm đi dạy dỗ mấy tên kia, sau khi bị y mấy lần từ chối đáp lời, có người không nhịn được, không màng sống chết áp sát tới, đưa tay bóp mông y, bị y trở tay túm lấy vặn ra phía ngoài, người nọ đau đến kêu oai oái, cũng may bầu không khí bên trong sân khấu sôi động, không ai chú ý tới động tác của y.
Tiêu Nhiên không muốn gây chuyện, dạy bảo xong liền thả người kia, tiếp tục theo đoàn người đi về phía trước, nhưng y rất nhanh phát hiện mình trở thành tiêu điểm, ánh mắt dò xét không ngừng ném tới, khiến y không thể nào tránh né, tướng mạo Tiêu Nhiên rất đẹp, bị mọi người chú ý cũng không lạ gì, nhưng y cảm giác được trong những ánh mắt ném tới này ngoài tò mò và hứng thú, còn có đề phòng, không bao lâu bảo vệ cũng phát hiện ra sự hiện hữu của y, gọi đồng bọn tiến gần về phía y.
Y không biết xảy ra sai sót ở đâu, nhưng ngửi được nguy hiểm đến gần, vội vàng chui vào trong đám khách uống rượu tránh đi, mắt thấy bảo vệ cách mình càng ngày càng gần, y đang tính toán nên đối phó thế nào, bỗng nhiên cổ tay chợt căng, có người túm lấy y, lôi y ra khỏi đám người, chạy nhanh vào góc phòng vắng vẻ, đẩy y lên tường, tiến lên trước hôn lấy y.
Hành động đột ngột, phản ứng đầu tiên của Tiêu Nhiên là vung nắm đấm định tẩn cái tên dám lợi dụng y này ra, nhưng theo sự tiếp xúc của đôi môi, y ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, trong quán bar tràn ngập đủ loại mùi tinh dầu, nhưng kỳ quái là mùi hương hoa lan thoang thoảng có thể khiến y cảm giác được rõ ràng, không gian hơi mờ tối, nhìn không rõ dung mạo của đối phương, nhưng trực giác nói y biết người này là ai, vì vậy nắm đấm vung đến nửa chừng thì ngừng lại.
Bị đôi tay kia kéo lại, Tiêu Lan Thảo thuận thế dời tay y đến hông mình, hôi lên môi y, nhẹ giọng nói: “Không muốn ở đây xảy ra bắn nhau, thì phối hợp chút.”
Phối hợp cái quỷ gì, sao y phải phối hợp với một người xa lạ chơi cái trò hôn hít nóng bỏng này?
Song Tiêu Nhiên không dám phản bác, y tưởng tượng chỉ cần lúc này mình mở miệng nói, đối phương nhất định sẽ nhân cơ hội giở đủ trò sắc tình hơn, cũng không đẩy hắn ra, bởi vì mấy bảo vệ đã đến gần sát, sau khi phát hiện họ đang hôn nhau thì dừng bước, ánh mắt rất bất thiện, nhưng không tiếp tục đến tiến tới nữa.
“Anh giờ nên làm là nhắm mắt lại, chứ không phải ngậm miệng.”
Thấy Tiêu Nhiên tràn đầy đề phòng ngậm chặt miệng không nói một lời, Tiêu Lan Thảo phì cười, vươn lưỡi liếm theo đường nét bờ môi y, lại đưa tay lên vuốt tóc y, nhìn giống như hành động nóng bỏng, lại vừa vặn chặn đường nhìn của bảo vệ, hắn theo nhạc nhảy uốn éo thân thể, tư thế xinh đẹp, dễ dàng nhuộm đẫm bầu không khí xung quanh ra một tầng tình sắc dâm mỹ, im lặng ám chỉ cho mọi người thấy họ là đôi tình nhân gặp lại nhau sau khi đã xa cách lâu ngày, đừng có không thức thời đi quấy rối.
Phần khí tức kia ngay cả Tiêu Nhiên cũng bị ảnh hưởng, không chống cự như ban đầu nữa, thậm chí không cảm thấy phản cảm lắm khi bị hôn, theo bản năng ôm lấy hông hắn, Tiêu Lan Thảo cảm nhận được, đạp bước khiêu vũ, mỉm cười nói: “Thế này còn chưa đủ.”
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của y, nếu không phải tình huống cấp bách, y…
Tiêu Nhiên chưa kịp nghĩ tiếp, đã cảm thấy ngang hông chợt đau, chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Lan Thảo đã tháo cúc tây trang của y ra, lôi vạt áo sơ mi ra ngoài, đưa tay trực tiếp thò vào hông y xoa nắn. Tiêu Nhiên trước đây từng hẹn hò với mấy người bạn gái, nhưng chưa có ai nhiệt tình như vậy, làm y thở dốc một hồi, miệng không nhịn được há ra, đến lúc y muốn ngậm lại, Tiêu Lan Thảo đã đưa lưỡi vào, thuận lợi đánh thành cướp hào, đầu lưỡi liếm láp vẽ vời trong miệng y, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Lúc này Tiêu Nhiên muốn đẩy hắn ra đã không được nữa rồi, bị nụ hôn nóng bỏng làm cho rối trí, tim đập thình thịch, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, mặc dù không chủ động nghênh đón, nhưng cũng không chống cự nữa, ngầm cho phép hắn tán tỉnh.
Phản ứng này khiến Tiêu Lan Thảo rất hài lòng, theo điệu nhạc chậm lại, động tác uốn éo của hắn cũng trở nên mềm mại hơn, mấy bảo vệ không phát hiện khác thường, đã đi ra ngoài, đợi họ đi xa, Tiêu Nhiên lập tức đẩy Tiêu Lan Thảo ra, Tiêu Lan Thảo không cố giữ, kết thúc nụ hôn, lại không lui ra ngay, tay vẫn khoác lên lưng y, trêu đùa: “Đừng tuyệt tình thế chứ, nói thế nào vừa rồi cũng là tôi đã giải vây giúp anh.”
Nếu không phải giải vây giúp, anh giờ đã sớm nằm dưới đất rồi.
Để không khơi mào cãi cọ, Tiêu Nhiên nhịn xuống không phản bác, chỉ dùng tiếng hừ nặng nề để diễn tả sự bất mãn của mình, Tiêu Lan Thảo cảm giác được, ánh mắt lưu luyến trên mặt y, muốn tìm lại ký ức đã lâu, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng, chỗ giống nhau duy nhất giữa Tiêu Nhiên và kiếp trước chính là kỹ thuật hôn của họ vẫn kém như thế.
Hắn rút tay về, than thở: “Thật mất vui, hôn một người có kỹ thuật tệ hại thế này, nói ra vẫn là tôi khá thiệt.”
Cái gì gọi là được lợi lại còn khoe mẽ, Tiêu Nhiên hôm nay rốt cuộc thấy được, cười nhạt hỏi lại: “Vậy kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, hẳn là thường hay hôn người khác chứ gì?”
Vốn là lời nói vô tâm, nhưng sau khi nói xong, y đột nhiên cảm thấy ngực rất khó chịu, bắt đầu cân nhắc xem mình có phải lập tức đi đánh răng không, cũng may câu trả lời của Tiêu Lan Thảo xóa tan lo lắng của y.
“Vậy cũng không phải, chuyện này còn phải xem thiên phú.” Tiêu Lan Thảo mỉm cười, cố ý trên dưới quan sát y: “Nhìn ra anh là một người rất buồn chán, buồn chán đến mức ngay cả nơi này là quán bar đồng tính cũng không biết, mặc như vậy chạy vào tra án, không bị nghi ngờ mới là lạ đó.”
Tiêu Nhiên ngẩn ra, lúc này mới chú ý Tiêu Lan Thảo đã đổi quần áo, quần vải thô màu kem ống lỡ thêm áo tơ tằm màu lam nhạt, y phục nửa trong suốt, phía dưới là vạt áo bo đang thịnh hành năm nay, trên góc áo ngang hông tùy ý buộc một nút thắt, theo ánh đèn lấp lánh, có thể thấy rõ đầu ngực hắn — người đàn ông này thậm chí cả áo lót cũng không mặc.
Xem lại mình, một thân tây trang chính thống, quả thực không hợp với không khí nơi này, đổi là bình thường, đi vào quán bar đồng tính, y sẽ chú ý thêm, nhưng gay trong go – go bar của Thái thật sự quá nhiều, nên y hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, vào quán bar này nhưng lại tỏ ra không hề hứng thú với đồng tính, cũng khó trách sự hiện hữu của y sẽ khiến người khác chú ý.
Nhìn người đàn ông vừa tiếp xúc thân mật với mình, Tiêu Nhiên có phần không rõ hắn rốt cuộc là đồng tính hay là giả trang thành gay, hơn hết càng không rõ mục đích đối phương đuổi sát mình không rời là gì, hỏi: “Sao anh lại tới nơi này?”
“Tôi làm nghề đó mà, đương nhiên sẽ ra vào quán bar kiểu này.”
Tiêu Lan Thảo giữ hông Tiêu Nhiên khiêu vũ theo điệu nhac, để không khiến người khác nghi ngờ, Tiêu Nhiên không khước từ, nhưng căn cứ vào trình độ gian giảo của người này, lời giải thích của hắn Tiêu Nhiên cũng không tin.
“Những người đó hình như cũng không quen anh.” Y lạnh lùng nói.
“Tôi là tán hộ, chính là nghề nghiệp tự do, lui tới các go – go bar tìm vận may.”
(Tán hộ: trong wiki chỉ những người đầu tư chứng khoán nhỏ.)
“Tìm vận may?”
“Chính là tìm khách hàng giống anh ấy, chỉ làm một nghề rất có cảm giác gò bó, không thích hợp với tôi.”
“Làm nghề này cũng không thích hợp với anh.”
Tiêu Nhiên đánh giá gương mặt hắn, nhìn lâu, gương mặt rất bình thường này cũng cảm thấy thuận mắt hơn, nhưng trong hoàn cảnh khắp nơi đều là mỹ nhân, sự hiệu hữu của hắn thực sự không thu hút lắm, Tiêu Nhiên rất nghi ngờ phải chăng sẽ có khách tốn tiền tìm hắn.
Tiêu Lan Thảo nở nụ cười: “Dựa vào tướng mạo chinh phục người khác, đó là cách làm kém cỏi, tuy rằng không thể phủ nhận, phần lớn thời thời điểm khuôn mặt đẹp quả thực chiếm ưu thế.”
Bị nhìn chằm chằm, Tiêu Nhiên có cảm giác, đối phương đang ám chỉ mình, lại nhìn đồng hồ thuộc về mình còn đang đeo trên cổ tay hắn, không khỏi tức giận: “Vậy thì nghề nghiệp của anh cũng thật là quá tự do rồi, tự do đến mức ngồi khoang hạng nhất lui tới các nước để ‘thử vận may’.”
“A ha, dù sao cũng không phải tiền của tôi, coi như du lịch giải sầu.”
Không sai, bởi vì dùng đều là tiền của y.
Trong tiếng nhạc nhảy, tay đang giữ Tiêu Lan Thảo của Tiêu Nhiên tăng thêm lực, đột nhiên xoay người một cái, lần thứ hai áp hắn lên tường. Bên ngoài nhìn vào giống như động tác thân mật giữa tình nhân, chỉ có Tiêu Lan Thảo biết nam nhân giận rồi.
“Lần này tôi tới có chuyện quan trọng phải điều tra, không có thời gian thừa lời với anh.” Trầm mặt, Tiêu Nhiên chất vấn: “Tôi xem qua camera theo dõi ở cửa lên máy bay, anh vẫn luôn theo dõi tôi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Tiêu Lan Thảo ngẩn ra, giờ mới biết được nguyên nhân Tiêu Nhiên đăng ký cuối cùng, thật không ngờ trong lúc ngủ lòng cảnh giác của y vẫn còn cao như vậy, nhớ tới dáng vẻ ngủ say của y, nhịn không được ha hả cười rộ lên.
“Vấn đề này ban ngày tôi đã trả lời rồi, anh cảnh sát, tôi thích anh, tuy rằng tôi biết anh không tin.”
“Tôi không tin, nhưng lý do này so với việc anh là thành viên trong tổ chức tội phạm thì tốt hơn chút.”
“Hử?”
Tiêu Lan Thảo nghe không hiểu, ném cho y một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, Tiêu Nhiên không trả lời, y không muốn nói kỳ thực y hy vọng Tiêu Lan Thảo không liên quan đến vụ án y phải tra, nếu hắn phạm tội, mình nhất định sẽ bắt hắn, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác mâu thuẫn, chí ít y không muốn chính tay đeo còng cho người này.
“Nếu anh muốn biết nội tình của vụ án hoặc lôi kéo tôi, vậy tôi cho anh biết anh uổng phí tâm tư rồi.” Y lạnh lùng nói.
Tiêu Lan Thảo vẫn cười tủm tỉm nhìn y như cũ, sau đó thân trên nghiêng về phía y, đưa tay vuốt ve gò má y, tự nhiên như thể họ thực sự là tình nhân. Tiêu Nhiên lại không dính thính của hắn, bắt lấy tay hắn đẩy ra, ai ngờ Tiêu Lan Thảo không giãy ra, cứ như vậy ngược lại biến thành y chủ động nắm lấy tay Tiêu Lan Thảo, cứ nắm suốt rất kỳ quái, nhưng lại không buông ra được, tự đẩy mình vào thế bị động.
Đây nhất định lại là âm mưu của tên này, phát hiện mình bị đùa giỡn, Tiêu Nhiên hừ một tiếng, có điều bàn tay nam nhân thon dài mềm mại, cầm vào cảm giác không tệ, xúc cảm này làm giảm đi nỗi bực bội của y, chợt nghe Tiêu Lan Thảo nói: “Tất nhiên không phải, tôi không hứng thú chút nào với vụ án của anh, có điều… so với làm nghề tự do, có lẽ tôi thích hợp buôn bán tin tức hơn.”
Trong lời nói còn có ý khác, đồng tử Tiêu Nhiên co lại: “Anh biết gì?”
“Biết nhiều hơn anh một chút, tỷ như nơi này là một trong cứ điểm của lão trùm, nhưng lão nghe thấy phong thanh, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, anh tới nơi này là phí thời gian rồi.”
“Làm sao anh biết?”
“Tôi vừa mới nói rồi, so với tướng mạo, có rất nhiều thứ đủ khiến người ta động lòng hơn, ví dụ như buôn bán tin tức mọi người đều muốn biết.”
“Đây là nguyên nhân anh ra vào nơi sắc tình?”
Tiêu Lan Thảo nhướng nhướng mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, song bầu không khí của quán bar khiến Tiêu Nhiên cảm giác được hắn không gạt người, bằng không những tên bảo vệ này sẽ không tỏ ra như lâm đại địch, y nóng lòng tìm đầu mối, lập tức hỏi: “Nói những gì anh biết cho tôi, giá tùy anh ra.”
“Tôi không có hứng thú với tiền của anh, tôi thích con người anh hơn.” Nam nhân cười tủm tỉm nhìn y, trong con ngươi ánh ra màu ngọc lưu ly xinh đẹp: “Nếu anh lên giường với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, hơn nữa còn biết gì nói hết.”
Hắn không có hứng thú với tiền của mình, bởi vì hắn đều lấy được!
Tính toán đến là khôn khéo, Tiêu Nhiên nhịn không được cười nhạt: “Anh nghĩ tôi sẽ vì tin tức mà bán đứng chính mình sao?”
“Không, chỉ là tôi có thể vì sắc đẹp mà bán đứng chính tôi.”
Tiêu Lan Thảo giơ tay lên, cổ tay còn bị nắm trong tay đối phương, hắn mỉm cười dựa vào, đột nhiên quay người lại, Tiêu Nhiên bị hắn đè lên tường, hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi Tiêu Nhiên, đưa ra lời mời mọc: “Anh là kiểu tôi thích, muốn thử một chút với tôi không?”
Nụ hôn hời hợt nhưng lại tràn đầy mê hoặc, vượt qua giới hạn giới tính, tâm thần Tiêu Nhiên hoảng hốt một chút, từ trước đến nay y chưa từng qua lại với đàn ông, thậm chí chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ tiếp xúc thân mật như vậy với đồng tính, không ghét, ngược lại nóng lòng muốn thử, nhưng rất nhanh lý trí đã đá văng tâm tư đang rục rịch, nhìn Tiêu Lan Thảo, trên mặt y lộ ra vẻ chán ghét, đẩy hắn ra, mắng: “Xin hãy tự trọng!”
Dùng sức rất mạnh, Tiêu Lan Thảo đị đẩy lảo đảo một chút, lãnh ý ngưng tụ lại trên người đối phương khiến hắn đau lòng — còn nói cái gì mà chỉ cần là hắn, dung mạo thế nào cũng không quan trọng, nếu hắn vẫn là dáng vẻ năm đó, chỉ sợ người này đã sớm cúi đầu quy phục rồi.
Ông trời thật không công bằng, nếu đã để y quên, vì sao lại để mình nhớ?
Tâm tư trêu ghẹo đối phương nháy mắt mất sạch, hắn không muốn chơi tiếp nữa, cam chịu nói: “Quên đi, anh muốn biết gì? Tôi đều nói cho anh biết.”
Phản ứng rõ ràng khác hẳn, Tiêu Nhiên sửng sốt một chút, không biết câu nào của mình chọc giận hắn, đang muốn hỏi, phía trước lóe lên tia sáng, y lập tức cảnh giác, ôm lấy Tiêu Lan Thảo cúi xuống, cùng lúc đó tường thủy tinh phía sau họ vỡ thành mấy mảnh, trong tiếng kêu sợ hãi của khách bắn ra bốn phía.
Tiếng kêu gào không ngừng, xung quanh họ lại có gì đó liên tục rơi xuống, cây cột bên cạnh xuất hiện mấy vết đạn, Tiêu Lan Thảo quay đầu nhìn, nhưng quá nhiều người, ánh đèn lại lập lòe không ngừng, nhìn không rõ đầu nguồn bắn ra, thấy Tiêu Nhiên muốn móc súng, hắn vội vàng đè lại, quát: “Anh bị theo dõi, đi mau!”
Đây là địa bàn hắc bang, động thủ ở chỗ này không có lợi cho mình, trái lại làm người vô tội bị thương, Tiêu Nhiên không kiên trì, để Tiêu Lan Thảo kéo một mạch ra ngoài, trên súng bắn lén y có lắp bộ phậm giảm thanh, phần lớn khách khứa không biết xảy ra chuyện gì, tình cảnh loạn thành một đống, thành công giúp họ ẩn giấu hành tung.
Tiêu Lan Thảo rất rõ nơi này, mang theo Tiêu Nhiên thông thạo rẽ mấy khúc quanh phía sau quán bar, sau khi chạy ra ngoài cũng không dừng bước, lại theo đường phố chạy đi rất nhanh, cuối cùng dừng trước cửa một khách sạn nhỏ tầm thường.
Chạy nhanh khiến trên người cả hai dính không ít bùn đất, mưa đã nhỏ hơn nhiều, hắn lau nước mưa trên mặt, nhìn Tiêu Nhiên, không đợi Tiêu Nhiên đặt câu hỏi, liền kéo thẳng y vào khách sạn.
Đã nửa đêm, trong quầy lễ tân không có ai, Tiêu Lan Thảo cầm thẻ từ đặc chất của khách sạn đi lên lầu, quét vào phòng mình.
Phòng nghỉ không lớn, có điều dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ, Tiêu Nhiên sau khi tiến vào, nhìn thấy ba lô Tiêu Lan Thảo vẫn luôn cầm theo, còn có mấy bộ quần áo treo trên mắc, so với bộ giờ hắn đang mặc trên người, những bộ kia đều chính thống, bên trên còn để mác giá, xem ra là mới mua.
“Sao anh lại ở khách sạn?” Y hỏi có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì tôi không có nhà.”
Câu trả lời bình thản, nhưng Tiêu Nhiên nghe vào lại thêm phần tiêu điều, nhịn không được quan sát hắn thêm mấy lần, chỉ thấy hắn cầm ba lô, lật một hồi bên trong, tìm được mấy cái băng cá nhân, nói: “Anh may đấy, tôi vừa khéo mang theo thứ này.”
Hắn chỉ chỉ mu bàn tay Tiêu Nhiên, lúc ban ngày đánh nhau ở nhà hàng, mu bàn tay của Tiêu Nhiên bị rạch rách, vì không để người khác chú ý, sau khi cầm máu y liền tháo khăn tay ra, vừa rồi trong lúc hỗn loạn vết thương bị nứt ra, máu chảy đầy tay.
Tiêu Lan Thảo lấy băng cá nhân ra, lại dùng nước ấm rửa vết thương cho y, nói: “Lát nữa nhớ tới bệnh viện, nếu để lại sẹo, thì nhìn không đẹp đâu.”
Tiêu Nhiên nhìn lướt qua hộp băng cá nhân để bên cạnh, rất giống kiểu y hay dùng, tờ giấy cảm ơn đã chiếu cố dán trên hộp kia cũng là nhãn hiệu dưới lầu nhà y, không khỏi nghi ngờ thứ này Tiêu Lan Thảo lấy từ nhà y ra, nhìn hắn băng bó vết thương, một ý nghĩ kỳ quái bỗng nhiên vọt ra trong đầu — người này chiếm thẻ tín dụng, thẻ tiền mặt của y, đồng hồ vật dụng riêng tư, thậm chí còn cả tên tuổi nghề nghiệp, không phải tương lai sẽ có một ngày ngay cả nhà y cũng bị chiếm mất chứ? Mà cho tới giờ, ngay cả đối phương là ai y cũng không biết.
Vừa nghĩ thế, Tiêu Nhiên nhịn không được lại quan sát người này lần nữa, vừa đội mưa chạy về, bộ dạng hai người đều ướt nhẹp, chất liệu áo trên người Tiêu Lan Thảo vốn là nửa trong suốt, sau khi bị mưa xối, toàn bộ dính vào người, khiến thắt lưng mảnh khảnh và bụng dưới phẳng lì lộ ra không xót gì, đầu ngực hơi nhô, xuyên qua áo mỏng bày ra trước mặt y, mang theo màu hồng nhạt, khiến người ta nghĩ ngợi miên man, hắn cúi đầu, Tiêu Nhiên nhìn thấy cái gáy trắng ngần của hắn, trong đầu không khỏi hiện ra một từ — tinh xảo.
Người này dáng dấp không hề xuất chúng, lại rất có khuynh hướng cảm xúc, Tiêu Nhiên không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy rất nhiều dung nhan xinh đẹp đem ra so sánh trước mặt hắn đều thấy kém cỏi, vẻ đẹp có thể thông qua trang phục để đạt được, nhưng khí chất lại là từ khi sinh ra đã có, hắn tuyệt đối không phải đang làm cái gọi là nghề tự do nhục dục, bởi vì trên người hắn không nhìn thấy một chút phong trần nào.
“Xem ra anh rất có hứng thú với tôi.”
Tiếng cười đùa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Nhiên, Tiêu Lan Thảo không ngẩng đầu, lại như cảm giác được y nhìn trộm, sau khi rửa sạch vết thương trên mu bàn tay y, dán lên hai cái băng cá nhân, miễn cưỡng che đi vết thương, hắn làm nhanh nhẹn, sau đó hỏi: “Sao? Nhận xét có thay đổi rồi à?”
“Nhận xét gì?”
Tiêu Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, Tiêu Lan Thảo ngẩng đầu quét mắt nhìn y một cái, bỗng nhiên đẩy về phía trước, Tiêu Nhiên bị đẩy lên giường, chỉ thấy nam nhân chủ động dựa sát tới, cúi đầu hôn lên khóe miệng y.
Hành động bất chợt lại nhiệt tình, Tiêu Nhiên rất không thích ứng kiểu bày tỏ thế này, quay đầu khước từ: “Vừa rồi anh còn nói muốn cho tôi biết.”
“Tôi đổi ý rồi.”
Lúc giúp Tiêu Nhiên băng vết thương hắn liền sửa lại ý định, bất kể Tiêu Nhiên bị thương có phải vì giúp hắn hay không, hành động kia đều lấy được lòng hắn, lời cự tuyệt của nam nhân nghe vào có vẻ nghiêm khắc, nhưng chính bởi vì quá nghiêm khắc, ngược lại sa vào hình thức, nếu quả thật không có ý gì, hắn nghĩ với cá tính của Tiêu Nhiên sẽ không nhiều lần nhân nhượng mình như thế. Vì vậy, động tác càng thêm lớn mật, trong lúc hôn trực tiếp ngồi lên chân y, kéo cà vạt đang thắt chặt của y ra, tiếp đó là cúc áo, sau đó đưa tay vào, thuần thục vuốt ve.
“Anh đổi ý thật nhanh.” Tiêu Nhiên cười nhạt: “Làm sao tôi biết đến lúc đó anh có lại đổi ý nữa không?”
Theo nụ hôn, động tác của đối phương càng càn rỡ, như chắc chắn y sẽ không cự tuyệt, trên thực tế y quả thực khó có thể từ chối, không phải bởi điều kiện trao đổi kia, mà là ảnh hưởng của tâm lý. Nhìn Tiêu Lan Thảo ngồi khóa trên hông mình, eo hơi vặn vẹo, hạ thân Tiêu Nhiên có chút cứng, tình dục dễ dàng bị khơi gợi, trong tiềm thức dường như rất thích tiếp xúc này, ôm hắn, đồng thời tiếp nhận cái ôm của hắn, Tiêu Nhiên có cảm giác sở hữu an toàn, hơi thở quen thuộc thân mật, rõ ràng hai người ngày hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng luôn có cảm giác, họ đã quen biết rất lâu rồi.
Lý trí nói cho Tiêu Nhiên biết không thể sa ngã như vậy, y tận lực khắc chế sự cám dỗ của đối phương, nhưng rất nhanh đã thất bại, thân thể phản bội sự trói buộc của lý trí, sau mấy lần tránh lui mang tính tượng trưng liền tiếp nhận nụ hôn đối phương đưa đến, tiếp đó phúc hạ chợt ấm, Tiêu Lan Thảo thò tay vào, qua lại ở nơi mẫn cảm của y, nụ hôn tạm thời kết thúc, hắn khẽ cắn môi dưới Tiêu Nhiên, mỉm cười nói: “Biết đâu vẫn sẽ đổi ý, nhưng anh có muốn đánh cuộc một lần không?”
Cà vạt ném sang một bên, cúc áo sơ mi cũng bị cởi ra từng cái một, lúc kéo cổ áo Tiêu Nhiên ra, Tiêu Lan Thảo sửng sốt một chút, trên cổ Tiêu Nhiên đeo một dây chuyền ngôi sao năm cánh màu vàng kim, nhìn độ nhẵn bóng của dây chuyền, hẳn là y đã đeo rất lâu rồi, mặt sao xinh đẹp, trong nháy mắt khiến tâm tư hắn quay về cái đêm trên đỉnh núi dưới bầu trời đầy sao kia.
“Không phải anh lại muốn lấy đấy chứ?” Nhìn thấy chấp nhất trong mắt Tiêu Lan Thảo. Tiêu Nhiên hỏi.
Tiêu Lan Thảo không nói gì, vẻ mặt cười dài giải đáp nghi vấn của y, Tiêu Nhiên rất bất đắc dĩ, vật của y đều bị lấy đi, vậy chẳng phải y cái gì cũng không có?
“Đưa đồng hồ cho tôi, tôi liền tặng cái dây chuyền này cho anh.”
Tiêu Lan Thảo cau cau mày, nhìn ra được hắn đang do dự nên chọn cái nào, biểu cảm này Tiêu Nhiên nhìn thấy rất đáng yêu, không nhịn được cười, nói: “Tôi không vội, anh có thể từ từ nghĩ.”
“Cảm ơn sự hào phóng của anh.”
Tiêu Lan Thảo rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trêu đùa kéo vạt áo sơ mi của y ra, vén áo lót của y lên, để lộ ra cơ bụng rắn chắc của nam nhân, bên trên có vài vết sẹo rất nhỏ, chắc là lưu lại trong lúc làm nhiệm vụ, hắn nhìn đến động tâm, đưa tay vuốt ve khiêu khích bên trên, sau đó đường hoàng cởi thắt lưng ra, phía dưới bị quần lót che khuất, chỉ nhìn thấy bẹn và đám lông hơi ló ra phía dưới.
Hắn không tiếp tục ngay, mà ngồi khóa lên đùi Tiêu Nhiên khẽ đong đưa vòng eo, dùng tiếp xúc của thân thể để cảm nhận sự biến hóa của nam nhân phía dưới, hai tay lại ôm lấy y cùng y hôn nhau, Tiêu Nhiên vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, nhưng tiếng thở dốc dồn dập, hầu kết di chuyển lên xuống, điều này còn trực tiếp hơn so với chính miệng trả lời, hơi thở nam tính mãnh liệt trên người tản mát ra lây lan sang hắn, hắn động tình trước, trong nụ hôn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Tiêu Nhiên nghe vào tai, hơi thở càng loạn hơn, y chưa từng tiếp xúc với gay làm nghề này, không thể khẳng định thân phận của Tiêu Lan Thảo, song y cũng không để ý, y có hứng thú với người này, không phải thân phận hay nghề nghiệp của hắn.
Tim đập thình thịch dữ dội, hơi nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm dâng lên khi hạ thể bị cọ sát, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy, kiểu khiêu khích tứ chi này với y mà nói là một thứ kích thích mới lạ, lúc này y đã quên thân phận của mình và lòng cảnh giác phải có, tình cảm say đắm chiếm cứ trái tim, y không nhịn được đưa tay đặt lên eo đối phương, vốn là đụng chạm mang tính thăm dò, tiếp đó lại tăng thêm lực xoa nắn, cuối cùng quay người lại, ôm lấy Tiêu Lan Thảo đè hắn lên giường, cùng hắn hôn nồng nhiệt.
“Nói cho tôi biết, có phải anh biết tà thuật gì không?” Y thở hổn hển hỏi: “Anh đang hạ cổ gì lên người tôi?”
“Không có.”
Dựa vào pháp thuật để lấy được đồ hắn không lạ gì, hắn ngược lại nghi ngờ là Tiêu Nhiên hạ cổ gì cho mình, khiến mình nhiều năm như vậy mà vẫn quyến luyến không quên được y, hết đời này đến đời khác truy tìm y.
Thân thể bị dục vọng chiếm giữ, Tiêu Nhiên không hỏi tiếp, giữ lấy Tiêu Lan Thảo, cùng hắn tiếp tục giao thoa thân thể kịch liệt hơn, quần áo hai người trong lúc vuốt ve nhiệt tình bị cởi xuống quá nửa.
Nhìn gần sát, y phát hiện da Tiêu Lan Thảo khá đẹp, trắng ngần mịn màng, không giống nước da đàn ông nên có, hoàn mỹ đến mức khiến Tiêu Nhiên nhịn không được nghi ngờ hắn kỳ thực thật sự làm nghề liên quan đến gay, chỉ có loại người kia mới chú trọng chăm sóc da, thậm chí không ngại tiêm hooc – môn nữ tính, hình thể hắn nhìn qua cũng không cường tráng rắn chắc như đàn ông bình thường, lại rất mềm dẻo, cơ ngực bụng hơi căng, để lộ ra sự thực hắn từng luyện công phu, thứ trong quần kia cũng rất lớn, lúc này đã trong trạng thái hơi cương, hình dáng đẹp mà hữu lực, hoàn toàn không khiến người ta có cảm giác dữ tợn xấu xí.
Đang ngắm nghía, bên hông truyền đến ấm áp, Tiêu Lan Thảo vuốt ve hông y, tháo hai khẩu súng của y xuống, tiện tay bỏ lên bàn: “Thứ này đêm này hẳn là không dùng đến, dùng của anh là được rồi.”
Tiêu Nhiên sửng sốt một chút mới hiểu ý hắn, mặt hơi ửng đỏ, phản ứng này chọc Tiêu Lan Thảo cười, hắn phát hiện hai đời của Tiêu Nhiên vẫn có chút từa tựa, tỷ như về phương diện giường chiếu đều rất ngây thơ.
Nam nhân bị hắn cười phát giận, trong lúc hôn kéo tay hắn cầm lấy dương cụ của mình, dùng hành động thực tế để truyền đạt mệnh lệnh, Tiêu Lan Thảo làm theo, nơi đó rất lớn, sau khi căng lên càng kinh người, nhưng hình dáng không tệ, trong lúc kích tình trên đỉnh trở nên đỏ đậm, hạt nước thỉnh thoảng ứa ra, Tiêu Lan Thảo nắm trong tay, gần như cảm giác được mạch máu căng đầy đập thình thịch, nhìn vẻ mặt y cấp bách lại có chút không biết làm sao, Tiêu Lan Thảo nghĩ nơi này bình thường nhất định không biết dùng thế nào, thật đáng tiếc, ai bảo chủ nhân của nó là một người bận rộn chứ.
Phòng đoán này khiến tâm tình hắn rất tốt, cầm dương cụ ra sức vuốt lên xuống, lại hơi di chuyển thân thể xuống dưới, cắn đầu ngực Tiêu Nhiên liếm mút, thân thể nam nhân theo đó truyền tới run rẩy, hẳn là rất thích được làm thế, cũng bắt chước dùng tay vặn đầu ngực hắn, có điều dùng nhiều sức quá, làm hắn đau phải hít hà, than thở: “Anh bình thường rất ít làm phải không?”
Vẻ mặt Tiêu Nhiên có phần căng, không nói lời nào, Tiêu Lan Thảo đành phải nói tiếp: “Nhìn bộ dạng này của anh, chắc chắn không phải bạn giường tốt, giờ không phải anh nên nghịch ngợm chỗ đó của tôi sao? Anh xem nó chờ đợi được anh âu yếm biết bao.”
Hắn cố ý động đậy hạ thân, dương cụ hắn từ lúc khiêu khích ban đầu đã cương lên, dịch thể tràn ra thấm ướt chỗ cơ thể tiếp sát giữa hai người, tin rằng Tiêu Nhiên không thể không chú ý đến, nhưng vẫn coi như không có gì, khiến hắn hơi khó chịu.
Ánh mắt tức giận trừng tới, đối với cái kiểu hạ thấp giá trị trong chuyện giường chiếu này, bất cứ đàn ông nào cũng không thể nào khoan nhượng, Tiêu Lan Thảo vừa nói xong, đã cảm thấy đầu ngực tăng thêm đau đớn, ngay sau đó đau đớn chuyển xuống thắt lưng, hành vi trả thù này khiến hắn nhịn không được buồn cười, rất nhanh dương cụ cũng bị thô lỗ nắm trong tay, Tiêu Nhiên bắt đầu làm bằng tay cho hắn.
Kỹ thuật rất tệ, có lẽ nói hoàn toàn chẳng có kỹ thuật gì, chỉ là vết chai trên bàn tay nam nhân ma sát lên dương cụ mang đến cho Tiêu Lan Thảo một niềm hưng phấn khác, đôi mắt trở nên ướt át, hắn rất thích được âu yếm như vậy, bởi vì đây là chuyện ở kiếp trước hắn không cách nào chờ mong.
“Anh thật giỏi.”
Hắn thở hổn hển hưởng thụ vuốt ve không được tuyệt vời lắm, nhấc chân quặp lấy hông Tiêu Nhiên, dùng cọ sát để hai người tiếp xúc thân mật hơn, dịch thể không ngừng chảy xuống, từ giữa hai chân chảy ra sau, hắn đưa tay, mượn dịch thể mở rộng cửa vào phía sau, Tiêu Nhiên là tay mơ, hắn không trông cậy y sẽ quan tâm dạo đầu cho mình, nhưng cũng không muốn bị thương, đành phải tự mình làm.
Dưới ánh đèn, bất cứ động tác nào cũng không thể giấu diếm, Tiêu Lan Thảo có chút bối rối, Tiêu Nhiên lại cứ chú ý đến, tư thế hơi cong eo của Tiêu Lan Thảo khiến y cảm thấy rất đẹp mắt, nhớ tới động tác mềm dẻo khi đánh nhau lúc ban ngày, không khỏi cương phía dưới, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Làm chút chuẩn bị trước.” Mở rộng cũng gần đủ rồi, Tiêu Lan Thảo chủ động nâng eo, đặt cửa vào đối diện dương cụ nam nhân, nói: “Anh có thể vào rồi.”
Tiêu Nhiên giờ mới hiểu hắn vừa làm gì, hơi buồn bực vì không nhìn tỉ mỉ, nhưng động tác bây giờ của Tiêu Lan Thảo kích thích hơn, chỉ thấy hắn mở lớn hai chân, một nụ hồng ở giữa phiến tình đóng mở, như đang mời gọi mình yêu thương. Kinh ngạc trước sự mạnh dạn của hắn, Tiêu Nhiên tự mình đỏ mặt trước, tim đập thình thịch, luồng nhiệt đánh thẳng vào hạ thể, nơi đó trở nên cứng hơn, nhịn không được cầm dương cụ, giữ bắp đùi hắn, nhắm ngay hoa tâm đâm vào.
Cùng lúc y tiến vào, Tiêu Lan Thảo phát ra một tiếng rên, hắn đánh giá cao sức chịu đựng của mình, vốn cho là được mở rộng thì hậu đình sẽ không sao, ai ngờ Tiêu Nhiên lại gấp gáp như thế, dương cụ thô chắc trực tiếp đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, không biết đụng phải chỗ nào, dẫn đến hắn rùng mình như bị điện giật, ngược lại không để ý đến phía dưới căng đau, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Nhiên, hắn mới lấy lại tinh thần, phía dưới đau tối mày tối mặt, nơi riêng tư co chặt tiếp nhận vật thể quá lớn đối với hắn kia, mùi tanh tràn ra xung quanh, hắn đoán nơi đó khả năng đã bị xé rách.
Tiêu Nhiên bị sắc mặt tái nhợt của hắn hù dọa, sau khi tiến vào không động đậy nữa, nhíu mày hỏi: “Anh là lần đầu tiên?”
“Không phải.” Tiêu Lan Thảo nói xong, thấy Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích như cũ, hắn nhướn nhướn mày: “Sao? Cảm thấy rất thất vọng?”
Tiêu Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng có phần không vui, giống như đồ vốn nên thuộc về mình, nhưng vô tình đánh mất, cho dù tìm lại về, cũng không còn là cái giống trước kia nữa.
Thấy vị trí giao nhau giữa hai người rỉ máu, y không biết có phải lại là nói dối hay không, nhưng đối phương lộ ra vẻ khó chịu nghiêm trọng khiến y đau lòng — nếu sớm biết thế, y đã không lỗ mãng như vậy.
Tiêu Lan Thảo hiểu lầm sự chần chừ của y, còn cho rằng y thất vọng vì mình không phải là người mới, hắn hơi nổi nóng, nhưng tình trạng bây giờ nếu giằng co thêm, không thoải mái chính là hắn, hắn không phải là một người thích tự ngược, đành phải hạ giọng, nói: “Tôi lâu rồi không làm, ngay từ đầu không thích ứng lắm, đến đi, làm tôi sung sướng, sẽ không khó chịu vậy nữa.”
“Anh chảy máu.” Tiêu Nhiên vẫn không cử động, nhíu mày nói.
Tiêu Lan Thảo liếc mắt, ra chút máu thì tính là gì? Hắn đã từng suýt bị thiên lôi đánh chết cũng chẳng cảm thấy làm sao.
Cảm giác được Tiêu Nhiên lo lắng, tâm trạng Tiêu Lan Thảo tốt hơn chút, kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình: “Anh không cảm thấy máu có thể kích thích thú tính của con người sao? Cứ việc làm cho tốt, tôi thích bạo lực chút.”
Tiêu Nhiên nghi ngờ nhìn hắn, không thể đoán nổi câu này là thật hay giả, có điều hắn đã nói vậy, thì không đắn đo nữa, nhấc chân hắn lên, rút dương cụ cắm sâu bên trong ra, tiếp đó lại đâm vào lần nữa.
Lần này y cử động tương đối chậm, chỉ sợ vết thương nặng thêm, theo động tác lặp đi lặp lại, máu dính lên dương cụ, màu sắc đỏ thắm, có cảm giác diễm lệ, phần bạo ngược trong cơ thể Tiêu Nhiên kích động, không tự chủ được tăng nhanh tốc độ, Tiêu Lan Thảo nói không sai, mùi máu ngoài khơi gợi thú tính, còn có thể kích thích tình dục tăng vọt.
Kỳ thực tình trạng của Tiêu Lan Thảo hiện giờ cũng không thoải mái như bản thân hắn nói, dưới sự va chạm tới lui của Tiêu Nhiên, hắn đau không nói nổi, hạ thể sau khi bị thương lại bị thứ nóng rẫy ủi qua, cảm giác đau đớn nóng bỏng này khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tiếng rên rỉ từ kẽ răng truyền ra, để giảm bớt khó chịu, cũng may nội bích từ từ thích ứng nhiệt độ do va chạm đưa tới, nơi mẫn cảm thỉnh thoảng bị đụng phải, cảm giác kích thích lấn át đau đớn, từ từ chiếm lĩnh lồng ngực, theo động tác tăng nhanh của Tiêu Nhiên, hắn cảm nhận được khoái cảm khi làm tình.
Thân thể nam nhân cường tráng hữu lực, không hề giống trong trí nhớ hắn, nhưng vẫn khiến mình say mê giống vậy, Tiêu Lan Thảo đưa tay ra, muốn dùng tiếp xúc để nhận biết sự tồn tại của đối phương, Tiêu Nhiên phát giác ra, dựa tới, hôn hắn, hạ thể tiếp tục lặp lại động tác giống nhau.
Dưới va chạm mạnh của Tiêu Nhiên, thân thể Tiêu Lan Thảo đung đưa dữ dội hơn, ngay cả thần trí cũng hoảng hốt, lồng ngực phập phồng, tràn đầy vui sướng thỏa mãn còn có chút tình cảm mịt mờ, chỉ cảm thấy người trước mắt cùng với hình ảnh trong trí nhớ dần dần chồng lên nhau, sau đó gương mặt Tiêu Nhiên in vào con ngươi, ngày càng rõ ràng, hiện tượng kỳ quái, khiến hắn có phần không phân rõ người nào mới là tình nhân thực sự của mình, có thể là cả hai, cũng có lẽ chẳng là người nào cả.
Hoan tình đạt đến cao trào, hai người đều gần đến đỉnh của hưng phấn, vứt bỏ rụt rè, họ làm tình tựa như dã thú, cuồng nhiệt mà trực tiếp, thông qua tứ chi giao hợp đạt được cảm giác vui vẻ, giường chiếu dưới động tác mạnh phát ra tiếng kẽo kẹt, kèm theo tiếng thở dốc của hai người, cả người Tiêu Nhiên đắm chìm trong tình dục, động tác sắp đến cực hạn Tiêu Lan Thảo có thể chịu được, hắn bị đâm vào không ngừng lung lay, rất muốn năn nỉ nam nhân đổi một tư thế khác, nhưng mỗi khi lời đến khóe môi, phun ra lại là tiếng rên rỉ lớn hơn.
“Chết tiệt…”
Hắn lầm bầm trong miệng, không thể không thừa nhận giao hợp như vậy khiến hắn rất thỏa mãn. Hồ yêu vốn là động vật tràn đầy dục vọng, cho dù trong lúc tu hành hắn cũng không ít lần dựa vào tự an ủi để giải quyết, không biết sao bạch hồ tu luyện thành tinh rất ít, bên cạnh không có đồng loại vừa mắt. Sau đó lại ở bên Tiêu Nhiên, cũng là giao tâm nhiều hơn tình ái, nên khoái cảm do giao hợp mang lại cho hắn như hôm nay trước kia chưa từng có, theo tình dục lên cao, thân thể hắn phát ra run rẩy, cầm dương cụ mình vuốt ve, rên rỉ: “Anh thật giỏi…”
Lời khen ngợi như vậy bất cứ ai cũng không thể chống cự được, hơn nữa tiếng rên rỉ mang theo âm rung, tựa như cầm huyền đàn sáo, gảy từng chút một trong lòng Tiêu Nhiên, y chỉ nghe thấy tim mình đập mạnh, nhịn không được cúi đầu cuồng nhiệt hôn Tiêu Lan Thảo, từ cằm tới môi, lắng nghe tiếng thở dốc của hắn, tiện đà hôn lên đôi mắt hắn, động tình khiến con ngươi Tiêu Lan Thảo trở nên ướt át, màu đồng tử như ngọc lưu ly hòa lẫn vào ánh đèn, Tiêu Nhiên chưa từng thấy màu mắt như vậy, không biết có phải hắn đeo kính áp tròng hay không, nhưng cho dù là đeo, lại vẫn rất đẹp, bởi vì nó thực sự hợp với khí chất của người này, giống như câu hồn đoạt phách, trong lúc vô ý đã lôi kéo thần trí mình.
Đúng là một người kỳ lạ, y nghĩ vậy, say mê ôm lấy Tiêu Lan Thảo, trong lúc ôm chặt tiếp tục làm động tác giống nhau, y không phải chưa từng gặp ai xinh đẹp, nhưng chưa có lần nào mê đắm đối phương như bây giờ, thậm chí quên cả mục đích chuyến đi này của mình, chỉ muốn chiếm hữu, thông qua chiếm hữu đạt được khoái cảm thỏa mãn.
Bởi vậy, mình đam mê đối phương đến thế mới kỳ quái hơn thì phải?
Ý niệm này khiến Tiêu Nhiên không nhịn được cười rộ lên, Tiêu Lan Thảo không biết y đang cười cái gì, hơi nheo mắt lại, vươn lưỡi, làm ra tư thế mời gọi, Tiêu Nhiên đáp lại. Hai người trong lúc giao hợp không ngừng hôn môi, nước bọt trong miệng tràn ra, chảy xuống bên mép.
“Muốn nữa…” Hưởng thụ khoái cảm khi được tiến vào, hắn năn nỉ bên tai Tiêu Nhiên.
Thân thể Tiêu Nhiên hơi ngừng vài giây, ngay sau đó Tiêu Lan Thảo cũng cảm giác được vật thể chôn trong cơ thể mình nháy mắt lại căng lớn không ít, nội bích bị húc đau, cái cảm giác lấp đầy này rất kỳ diệu, hắn dùng hai chân kẹp lấy eo nam nhân, lay động thân thể ra sức phối hợp, để dương cụ có thể hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể mình, hắn cảm nhận vui sướng khi được ra vào mạnh mẽ hữu lực, dường như gián tiếp cảm ứng được ám chỉ của nam nhân — mình là vật sở hữu thuộc về y.
Ảo giác này tăng thêm độ hưng phấn, hạ thể hắn bắt đầu co rút, sóng nhiệt từng cơn từng cơn xông lên đỉnh dương cụ, sắp bắn ra, hắn thở dốc nói: “Tôi sắp rồi, cùng nhau nhé…”
Tiêu Nhiên hôn hắn, mơ hồ đáp một tiếng, tăng nhanh tốc độ va chạm, không bao lâu, nội bích hắn nóng rực, hai tay nam nhân bóp hông hắn, bắn tinh dịch vào trong cơ thể hắn, động tác này trở thành ngòi nổ thắp bùng lên tình dục, hắn không chịu nổi, gần như đồng thời cùng trút ra.
Tinh dịch bắn ra từng làn, Tiêu Lan Thảo thả lỏng thân thể, buông chân ra, từ từ nhắm hai mắt lấy tay vuốt ve dương cụ, thưởng thức khoái cảm lúc bắn ra, tình ái quá kịch liệt, đến nỗi lúc này toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, co quắp trên giường không muốn nhúc nhích chút nào, Tiêu Nhiên cũng không rút dương cụ ra ngay, mà vẫn để trong cơ thể hắn như trước, theo hắn bắn tinh, lại có một chút tinh dịch phun ra, hai người ôm nhau nằm trên giường, qua một lúc lâu, Tiêu Nhiên mới lùi lại, dịch thể trắng đục theo đó chảy ra, làm ướt khăn trải giường bên dưới.
“Anh nên đeo bao.” Tinh dịch làm hạ thể dính dấp, Tiêu Lan Thảo nhịn không được đưa ra lời trách móc.
Giọng nói lộ ra vẻ thích thú sau khi hoan tình, Tiêu Nhiên nghe thấy tim nảy một cái, kỳ thực y cũng hối hận vừa rồi quá hấp tấp, người này bình thường ra vào cái nơi thế kia, trên người có bệnh hay không cũng không biết, bản thân đúng là bị ma xui quỷ khiến, lại gấp gáp đến vậy, ngay cả biện pháp bảo vệ cơ bản cũng không làm.
Theo như tính cách của Tiêu Nhiên, đổi là bình thường, nhất định sẽ phản bác lại, nhưng lúc này thấy dáng vẻ lười nhác dựa trên giường của Tiêu Lan Thảo, y há há miệng, lại nuốt mấy lời không thân thiện này vào.
Song Tiêu Lan Thảo nhạy bén bắt được tâm tư y, nhìn y hừ một tiếng, không nói gì, mệt mỏi ngồi dậy, xuống giường vào phòng tắm, theo cử động của hắn, lại có một chút tinh dịch từ phía sau chảy ra, mang theo tơ máu đỏ nhạt như cánh hoa rực rỡ, tô điểm trên người hắn, giống như áo trắng được trang trí, yêu diễm mỹ lệ.
Tiêu Nhiên nhìn thấy không kiềm chế được động tâm, còn có chút đau lòng, là kết quả do hắn thô lỗ tạo ra, thấy Tiêu Lan Thảo đi lắc la lắc lư, liền nhảy xuống giường theo, muốn rửa sạch giúp hắn, bị Tiêu Lan Thảo ngăn lại.
“Tôi có thói quen tắm một mình, anh dọn dẹp ở đây là được rồi.” Hắn chỉ chỉ lên giường, ra lệnh.
Tiêu Nhiên không cố ép, gật đầu đồng ý, Tiêu Lan Thảo tới phòng tắm tắm, đã lâu không làm vận động này, cho dù có linh lực hộ thân, hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, dựa vào tính tình lười nhác của hắn, giờ ước gì có người tới hầu hạ, nhưng nếu Tiêu Nhiên cũng vào, hắn sẽ không thể dùng pháp thuật.