Chương : Đó là giả!
Bộ lễ phục nhà Đường trên đỏ dưới sẫm, hoa văn trên vai là một con rồng màu tím bay lượn, trong cái khí phách mà không mất phẩn ung dung, vừa tao nhã vừa quý phải.
Vừa nhìn đến bộ quần áo này, Khải Đức hưng phấn lập tức cả người cũng run rẩy lên: “Trời ạ! Cô Hồng Nghi, cô có phải là thiên sứ mà thượng để phái tới không?”
“Làm sao cô lại có thể biết tôi ngoại trừ ẩm thực ra, thì thích nhất, chính là trang phục truyền thống Đông Ngọc của các cô vậy!”
“Bộ đổ này, quả thực…quà thưc là quá hoàn mỹ!”
Nhin biểu tình kích động của Khải Đức, Đào Hồng Nghị lơ đãng liếc mắt nhìn Hà Tổ Nghi một cái, lộ ra một nụ cười tươi đắc ý, tiếp theo nói: “Anh xem chất tơ lua này, chính là loại thượng hạng tuyển chọn kỹ càng, hoa văn trống này, là dùng chỉ vàng để thêu lên, từng đường kim mũi chi đều thể hiện lên sự tôn quý.”
“Nhưng điều đáng giá nhất mà tôi muốn nói, vẫn là người chế tác ra nó!”
“Đây là người đứng đầu trong hàng ngũ chế tác lễ phục nhà Đường của nước tôi mà tập đoàn Đại Thành đã mời riêng đến, đại sư Mai Anh Tuyết tự mình khâu và thủ công hoàn thành, đại sư Mai Ánh Tuyết mỗi năm chỉ tự tay làm ra ba bộ quần áo, từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ, cũng luôn bị những ông lớn đặt hàng trước, vì để có được bộ lễ phục nhà Đường cao cấp này, Đại Thành, cũng phi không it sức lực!”
“Lễ vật trân quý như vậy, thật sự là muốn tặng cho tôi sao?” mặt Đào Hồng Nghi có chút ý cười: “Khải Đức Vẻ là nhân tài kiệt xuất ngành sản xuất, nếu như sau khi đạt thành hợp tác cùng với Đại Thành, lại trở thành người hợp tác thân mật nhất với chúng tôi, về tình về lý, Khải Đức đều có tư cách có được bộ lễ phục thời Đường này!”
Ý tử trong lời nói quá rõ ràng, trên mặt Hoài Đức, cũng lộ ra một chút thần sắc chần cho do dự.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, đột nhiên ngại ngùng nói với Hà Tổ Nghi: “Cô Tổ Nghi, thực xin lỗi!”
“Tuy rằng chén mì kia, là chén mì ngon nhất mà tôi từng được ăn, nhưng mà bộ quần áo này, tôi quả thực quá thích, chỉ có thể hưong cô cùng với tập đoàn.
Tố Nghi nói xin lỗi, tôi sẽ giống như lời hứa hen trước kia với cô, khi thiết kế trang sức tiếp theo của tôi được ra mắt, trước tiên sẽ giao cho tập đoàn Tổ Nghi sản xuất!”
Trên mặt Đào Hồng Nghi hiện lên nụ cười chiến thắng.
Về mặt Hà Tổ Nghi mất mát, đã làm đến tình trạng này, cuối cùng, vẫn là bị thua. “Chờ một chút.”
Diệp Phùng đột nhiên nằm kiện quần áo kia vào trong tay, tùy ý đánh giá, sau đó khinh thường cười nói: “Khải Đức, một kiện Lễ phục nhà Đường dòm, liền đã có thể nắm giữ ông sao?”
“Cái gi?”
Khải Đức tức khắc mở to hai mắt nhìn: “Anh nói đây là đổ dỏm!”
“Nói hươu nói vượn!”
Đào Hồng Nghi tron trừng mắt, nhìn về phía Hà Tổ Nghi: “Cô Tổ Nghi, cô chẳng lẽ cứ dây dưa không chịu thua như vậy sao?”
“Chẳng lẽ một chút độ lượng này, đấu không lại tôi, liên bắt đầu bôi nhọ tôi?”
Mọi người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, mới vừa rồi còn đối với Hà Tố Nghi có một chút hảo cảm, bắt đầu giàm mạnh xuống.
Diệp Phùng không cho là đúng: “Cô nói đây là đổ thật thì liễn phài là đổ thật sao, có căn cứ gì không?”
Đào Hồng Nghi hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh hỏi, tôi đây sẽ khiến cho anh hoàn toàn hết hy vọng!”
Sau đó, lại từ trong hộp gấm móc ra hai tờ giấy: “Một tờ này là thư mà đại sư Mai Ánh Tuyết tự tay viết ký tên chứng thực, một tờ là giấy chứng nhận quyền sở hữu lễ phục nhà Đường có con dấu do chính đại sư đóng vào, hai tờ giấy chứng nhận này, đủ để chứng minh rồi không?”
“Hừ!”
Diệp Phùng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn qua bộ lễ phục kia, cầm lấy vị trí lộ ra ở cổ áo: “Vậy cô nhất định là không biết, nếu là quần áo đại sư Mai Ảnh Tuyết tự mình chế tác, vốn dĩ ở chỗ nhãn cổ áo, đều sẽ dùng thủ pháp đặc thù thêu lên ba chữ Mai Ánh Tuyết, để phân biệt thật già!”
“Cái này, mới thật sự là thử chứng thực có hiệu quả nhất!”
Vi sao Diệp Phùng lại biết rõ ràng như vậy, bởi vì thời gian trước lúc giảng dạy ở Truyền Đạo Đường, Diệp Phùng thích mặc nhất, chính là lễ phục Mai Ánh Tuyết tự tay chế tác!
Mai Ánh Tuyết một năm làm ra ba bộ, trong đó có hai bộ sẽ được đưa đến Truyền Đạo Đường, Diệp Phùng không có chút thay đổi mặc suốt năm năm, anh sao có thể sẽ không biết rõ ràng chuyện này?
Nghe xong, Đào Hồng Nghi không khỏi châm biếm ra tiếng: “Nói nhiều như vậy, nghe rất có đạo lý, người không biết, còn tưởng rằng anh đã mặc qua quần áo Mai đại sự làm đấy!”
“Nhưng sự thật là, lấy loại người có thân phận như anh đây, chỉ sợ còn chưa từng thấy được quần áo Mai đại sự làm đi?”
“Một khi đã như vậy, theo như những lời này, anh chính là một đáng thương buồn cười cười!”
“Ha ha…”
“Cô làm sao lại biết tôi chưa từng thấy qua, lại làm sao biết lời tôi nói, đều là buồn cười đây!”
“Hừ!”
Đào Hồng Nghi chắc chắn nhìn anh: “Đường đường là tập đoàn Đại Thành chúng tôi, còn phải lao lực, dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể mua được một bộ, nếu như đến loại thanh niên nghèo như anh đều đã gặp qua, tôi lập tức đem bộ quần áo này cắt nát, cũng là trước mặt mọi người ở đây, thừa nhận Đào Hồng Nghi tôi có mất không tròng, chưa hiểu sự đờit”
“Cô chưa hiểu sự đời hay không tôi không biết, nhưng bộ quần áo này, cho dù như thế nào, đều là nên cắt nát đi!”
Đột nhiên, một thanh âm nặng nề vang lên, theo tiếng nhìn lại, một cụ bà trên người mặc lễ phục cổ thời Đường, ngồi ở một chiếc trên xe lăn, được người chậm rãi đẩy đến.
Đào Hồng Nghi mày nhắn lại, không vui vẻ nói: “Bà lại là ai? Bảo vệ đều là đi làm để ngồi chơi hết rồi sao, liền một bà cụ què cũng có thể tùy tiện đi vào nơi này sao?”
“Hahaha..”
Bà cụ nhẹ nhàng cười: “Bà già bất tài này này, cũng là người trong miệng cô gọi thành bà cụ què, chính là người chế tác ra bộ quần áo trong tay cô kia, Mai Ánh Tuyết.”
Mọi người ở hội trường không nói nên lời, vė mặt kinh ngạc nhìn bà cụ ngôi ở trên xe lăn.
Đào Hồng Nghi đầu tiên là về mặt giật mình, sau đó đột nhiên cười lên, nhìn về phía Diệp Phùng: “Anh đây là chuẩn bị một suất diễn thật đúng là đầy đủ, chút thời gian ngắn như vậy đã có thể tìm được một người già mạo ra đây, tôi đây thật đúng là bội phục rất nhiều đó!”
“Bất quá, anh cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc à, sẽ tin tường một bà cụ què chân là đại sư lễ phục nhà Đường vang danh khắp thiên hạ sao?”
“Đào Hồng Nghi! Cô câm miệng cho tôi!”
Thanh âm Lưu Chí Vinh gầm nhẹ truyền đến, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, sau đó hướng về phía Mai Ảnh Tuyết bước nhanh đến, đứng trước xe län, thân mình củi xuống một nửa, ấm áp cười nói: “Mai đại sư, không nghĩ tới khác quỷ như ngài cũng đến đây như vậy, có thể ở chỗ này nhìn thấy ngài, thật là vinh hạnh của Chí Vinh!”
Mai Ảnh Tuyết nhẹ nhàng cười: “Sao? Anh biết tôi à?”
“Lúc trước may mắn nhìn thấy qua ảnh chụp chung của ngài cùng một vị trong nhà, tuy rằng hai chân ngài có tật, nhưng khó che giấu phong thái như cu!”
Dứt lời, sắc mặt Đào Hồng Nghi liền trở nên trắng bệch!
Lưu Chí Vinh với tư cách là chủ tịch khu thương mại thủ đô, cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên không có khả năng ở trước công chúng bao che cho một kẻ lừa đào, như vậy chỉ có một chân tưởng, bà cụ què chân này, thật sự chính là Mai Anh Tuyết! tưởng, bà cụ què chân này, thật sự chính là Mai Anh Tuyết!