Chương : Em muốn đi làm
Một tháng kế tiếp, Hà Tố Nghi đắm chìm trong hạnh phúc xưa nay chưa từng có. Cô vốn là cô gái dễ xấu hổ, nhưng dưới thế công dịu dàng của Diệp Phùng, tình cảm của hai người dần dần tăng vọt. Hôm đó lễ cưới của Diệp Phùng lan truyền khắp thành phố Hướng Dương nên việc làm ăn của Hà Sâm cũng càng ngày càng lớn, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt nhất.
Hôm nay, Diệp Phùng vẫn dậy sớm nấu bữa sáng cho hai mẹ con như mọi khi. Mặt trời lên cao Hà Tố Nghi mới thức dậy, ngồi trên ghế cầm bánh quẩy, đôi chân lắc lư, phàn nàn: “Diệp Phùng, em không thể tiếp tục như thế này được nữa! Anh nhìn nè, mới một tháng mà em đã mập thêm ký rồi!” Nói xong, cô ai oán cắn một miếng bánh quẩy.
Diệp Phùng bật cười, dịu dàng xoa đầu cô: “Sao lại mập? Nhưng bây giờ rất đáng yêu mà.”
Nếu ban đầu Diệp Phùng vì áy náy nên mới muốn cưới Hà Tố Nghỉ thì sau một tháng chung sống, anh đã thật lòng thích cô gái đáng yêu ngây thơ này rồi.
“Không được không được! Em không thể sa đọa như thế!” Hà Tố Nghỉ trợn trắng mắt nhìn anh: “Em muốn đi làm “Đi làm? Cần thiết sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hà Tố Nghi nghiêm túc nhìn anh: “Không chỉ là em muốn đi làm mà anh cũng nên đi làm. Diệp Phùng, em biết anh rất có bản lĩnh, nhưng chúng ta không thể sống bám vào bố mẹ. Chúng ta phải làm tấm gương cho Thi Nguyệt! Mấy ngày trước em đã lén gửi CV cho một công ty, hôm nay chính là ngày phỏng vấn, anh chúc em thành công đi!”
Diệp Phùng kinh ngạc nhìn cô, chẳng trách mấy ngày nay đèn phòng cô đều sáng đến khuya, thì ra là thức đêm học tập.
Nói là làm, chỉ chốc lát sau, Hà Tố Nghi đã ăn diện xong xuôi, trang phục công sở vừa người làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, cột đuôi ngựa gọn gàng, trông có mấy phần của một nữ cường nhân chốn công sở.
“Nếu em cứ quyết định đi làm thì làm ở công ty của ba cũng được mà?”
“Không được!” Hà Tố Nghi trợn trắng mắt: “Nếu đi công ty của ba thì chắc chắn ba sẽ tìm đủ mọi cách chiếu cố em. Em muốn dựa vào năng lực của mình, chứng minh em không thua bất cứ ai! Anh ở nhà chăm Thi Nguyệt nhé, em đi đây!”
Thấy cô ngạo kiều, Diệp Phùng cười khổ: “Được rồi, chúc em thành công.”
Nhìn Hà Tố Nghỉ rời đi, Diệp Phùng cười lắc đầu, xem ra hôm nay lại phải chuẩn bị thêm mấy món ngon để khao cô ấy rồi.
Tập đoàn Thiên Thần, tập đoàn thương mại cỡ lớn nằm trong Top của cả nước.
Công ty mới tọa lạc tại thành phố Hướng Dương, dựa vào đãi ngộ hậu đãi cùng danh tiếng trong nghề mà nhanh chóng thu hút rất nhiều người xin việc. Thân là một công ty thực lực hùng mạnh, đối xử với nhân tài chưa bao giờ tiếc rẻ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, người xin việc đông nhung nhúc như châu chấu sang sông.
Lúc này, trong phòng họp của tập đoàn Thiên Thần, suốt một trăm người đang cúi đầu viết lách. Giám thị vừa nói hết giờ, Hà Tố Nghỉ hít sâu một hơi, nộp bài thi lên. Năm giám thị xếp thành một hàng ngang, chính giữa là một người phụ nữ diễm lệ, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn lướt qua người ngồi dưới: “Bây giờ các anh chị nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì tập đoàn Thiên Thần đã cho các anh chị cơ hội được ngồi ở đây! Nhưng cuối cùng tập đoàn Thiên Thần chúng tôi sẽ chỉ chọn ba người trúng tuyển! Vòng thứ nhất thi viết này đại biểu cho các anh chị có tư cách tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai hay không! Bây giờ, các anh chị phải chờ đợi, chờ đến lúc quyết định vận mệnh của các anh chị!”
Bốn người còn lại bắt đầu đọc bài thi. Một trăm người ngồi bên dưới thần thái khác nhau, có thấp thỏm, có khẩn trương, có khinh thường. Hà Tố Nghi cắn môi, vẻ mặt tự tin. Cô học ngành quản trị kinh doanh ở trường đại học, hơn nữa thành tích cực kỳ xuất sắc, không thì lúc trước sẽ không được chọn làm trợ lý tạm thời cho Diệp Phùng. Mặc dù năm năm qua, vì sinh tôn cô đã từ bỏ chuyên ngành của bản thân, nhưng dù sao vẫn còn căn bản, lại thêm mấy ngày qua thức khuya học hành nên cô tin rằng thành tích của mình sẽ không quá kém cỏi.
Người phụ nữ diễm lệ khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn lướt qua những người xin việc. Cô ta là chủ quản nhân sự được tổng bộ chuyên phái tới đây, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, lương một năm hơn ba tỷ, đối mặt với người ở thành phố hạng ba này trời sinh đã mang theo cảm giác thượng đẳng.
Đột nhiên cô ta ngẩn ra, sau đó cau mày, chậm rãi bước đi.
Cạch cạch cạch… Tiếng gõ bàn vang lên, Hà Tố Nghi ngẩng đầu thấy người phụ nữ diễm lệ đang đứng trước mặt mình, vội đứng lên nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu. Hình như cô từng thấy gương mặt này ở đâu đó rồi thì phải. Đột nhiên liếc nhìn thẻ nhân viên đeo trên ngực cô †a, chủ quản ngành tài nguyên nhân lực, Liễu Thanh Thủy. Cô đột nhiên nhớ ra, lập tức nở nụ cười, dang hai tay: “Thanh Thủy, sao lại là cậu? Tuyệt quá! Tớ không ngờ lại được gặp cậu ở đây!”
Liễu Thanh Thủy lùi về sau một bước né tránh vòng tay của Hà Tố Nghi. Cô không khỏi xấu hổ, cô ta nhếch môi cười: “Tôi cũng không ngờ lại thấy cô ở đây, người duy nhất bị học viện đuổi học kể từ khi thành lập tới nay, đúng là sỉ nhục!”