Chương : Ăn gian?I
Sắc mặt Hà Tố Nghi lập tức trở nên khó coi, khó tin nhìn Liễu Thanh Thủy: “Thanh…
Thanh Thủy, cậu nói gì vậy? Lúc trước chúng †a chẳng phải là bạn thân chung một phòng ngủ sao?”
“Xí” Giọng Liễu Thanh Thủy trở nên the thé: “Đừng có dán vàng lên mặt mình! Tôi tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, bây giờ là nhân tài quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thiên Thần, còn cô thì sao? Chẳng qua chỉ là sự sỉ nhục chưa chồng mà chửa, đời tư hỗn loạn còn bị học viện đuổi học mà thôi!”
Ánh mắt Liễu Thanh Thủy tràn đầy đố ky cùng trào phúng: “Hoa khôi của ngành ngày xưa cao quý hơn người, học hành giỏi giang, sau lần thực tập bị người khác ngủ to bụng, sau đó bị học viện đuổi học! Hà Tố Nghỉ ơi là Hà Tố Nghị, loại mặt hàng đê tiện không biết bị thằng đàn ông nào chơi nát bét như cô mà còn có tư cách xuất hiện trước mặt tôi sao?”
Thấy sắc mặt tái nhợt của Hà Tố Nghị, Liễu Thanh Thủy cảm thấy vô cùng thống khoái. Cô ta giơ tay nâng cằm Hà Tố Nghi, trào phúng nói: “Hà Tố Nghi, chẳng phải cô học rất giỏi sao? Chẳng phải là hoa khôi của ngành sao? Chẳng phải cái gì cũng hơn tôi sao? Nhưng bây giờ thì sao? Sao lại biến thành một tên phế vật phải đi xin việc với bao nhiêu người thế này? Còn tôi trước kia đứng bên cạnh cô như người hầu, bây giờ lại đứng trên cao năm giữ tiền đồ và vận mệnh của cô!
Chậc chậc, Hà Tố Nghỉ cô đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa?”
Liễu Thanh Thủy cúi đầu nhìn xuống, giống như sự ghen ghét lắng đọng suốt năm năm bây giờ đều trút ra hết. Trước kia hâm mộ bao nhiêu, bây giờ ác độc bấy nhiêu. Cô ta ngạo mạn nhìn Hà Tố Nghị, nói: “Tôi không muốn thấy cô! Cô có thể đi ra ngoài!”
“Cô dựa vào đâu?” Hà Tố Nghi đỏ mặt, năm chặt hai tay: “Tôi nhận được lời mời chính thức từ tập đoàn Thiên Thần, tham gia thông báo tuyển bụng quản lý cấp cao của công ty bằng con đường chính quy, cô có tư cách gì đuổi tôi đi?”
“Tư cách ư? Vậy thì để tôi cho cô thấy tư cách của tôi!” Liễu Thanh Thủy cười khinh miệt: “Lấy bài thi của Hà Tố Nghi tới đây!”
Cô ta cười khinh thường. Lúc trước thành tích của Hà Tố Nghi giỏi nhất ngành, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đã được lời mời từ vô số tập đoàn lớn cấp quốc tế. Nhưng vốn nên là lúc huy hoàng nhất của cuộc đời thì cô lại chưa chồng mà chửa, năm năm hoang phế, bây giờ Hà Tố Nghi còn được mấy phần như trước kia? Nếu chính cô không cần liêm sỉ thì đừng trách tôi khiến cô mất mặt trước công chúng!
Người còn lại vội tìm bài thi của Hà Tố Nghỉ, kiểm tra một phen rồi cầm bài thi tới, sắc mặt khó coi nhìn Liễu Thanh Thủy, nói: “Chủ quản, tìm thấy rồi.”
Liễu Thanh Thủy cười đắc ý: “Để tôi đọc cho mọi người nghe xem, nhìn xem sinh viên tài giỏi ngày xưa nay lại lưu lạc đến nước nào “Chủ quản…” Người đàn ông ghé vào bên †ai cô ta, nhỏ giọng nói: “Thành tích bài thi của Hà Tố Nghỉ là… Điểm tối đa!”
“Điểm tối đa? Không thể nào!” Liễu Thanh Thủy ngẩn ra, giật lấy bài thi khó tin đọc lại.
Bài thi này là đề thi do chính CEO của tập đoàn Thiên Thần đặt ra trước khi từ chức, mục đích là để tìm nhân tài quản lý xuất sắc nhất cho tập đoàn. Ngay cả chính cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi, vậy mà Hà Tố Nghỉ lại được điểm tối đa ư?
Sao có thể chứ? Chẳng lẽ mình còn thua cả Hà Tố Nghỉ đã hoang phế mấy năm sao? Cô †a không cho phép điều đó xảy ra!
“Chủ quản Liễu, sao rồi? Thành tích của tôi rất khó phán xét sao?” Thấy vẻ mặt khó tin của Liễu Thanh Thủy, Hà Tố Nghỉ lập tức nắm chắc, bèn nở nụ cười tự tin hỏi lại.
Liễu Thanh Thủy siết chặt bài thi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hà Tố Nghỉ, cười lạnh: “Hà Tố Nghị, tôi vốn cho rằng cô chỉ có vấn đề về đạo đức mà thôi, không ngờ ngay cả phẩm đức của cô cũng dơ bẩn như vậy!” Nói rồi, cô ta giơ cao bài thi: “Ngay cả trên bài thi tuyển dụng của tập đoàn Thiên Thần mà cô cũng dám ăn gian!”
Nghe vậy, mọi người lập tức nhốn nháo.
“Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại ăn gian ư?
Không thể nào!”
“Ai mà biết được, biết người biết mặt không biết lòng mài”
“Lần này tập đoàn Thiên Thần tuyển dụng chức vị quản lý, mức lương thấp nhất cũng từ tỷ triệu trở lên, tiền lương khiến người ta thèm thuồng như thế thì chuyện gì mà chẳng làm được!”
Tiếng thì thầm của mọi người truyền vào tai, Hà Tố Nghỉ lập tức đỏ vành mắt. Cô có thể thừa nhận mình không bằng người khác, nhưng không cho phép có kẻ nói xấu mình ăn gian! Đây là sự sỉ nhục nhân cách của cô!
Cô nghẹn ngào nói, giọng quật cường: “Cô… Cô có bằng chứng gì nói tôi ăn gian?”
“Bằng chứng ư?” Liễu Thanh Thủy nhếch môi cười, nhìn lướt qua chung quanh: “Cô cho rằng thủ đoạn ăn gian của cô kín đáo đến mức không ai thấy sao?”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người im lặng mấy giây, bỗng một người phụ nữ cách Hà Tố Nghỉ không xa đứng lên: “Chủ quản Liễu, tôi nhìn thấy! Tôi thấy cô ta ăn gian!”
Hà Tố Nghi mở to mắt, khó tin nhìn cô ta: “Cô… Tại sao cô lại nói dối? Tại sao cô lại vu khống tôi?”
Người phụ nữ kia chột dạ dời mắt, nhưng vần cứng miệng nói: “Tôi không vu khống, tôi thề bằng nhân cách của mình, vừa rồi tôi thấy cô ăn gian!”
“Tôi cũng thấy!” Lại một người đàn ông đứng lên, thề thốt nói: “Tôi cũng tận mắt thấy cô ta ăn gian!”
Lần lượt bốn năm người đều đứng lên nói tận mắt thấy Hà Tố Nghỉ ăn gian. Miệng lưỡi người đời sắc bén, những người vốn còn không tin bây giờ đều khinh thường nhìn cô.
“Không ngờ cô ta thật sự ăn gian!”
“Đúng thế! May mà chủ quản Liễu tinh mắt, chứ lỡ mời một người như vậy vào làm cho công ty thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
“Cút đi! Người có phẩm đức dơ bẩn không xứng được phỏng vấn với chúng tôi!”
Không biết ai hô một câu, sau đó mọi người la hét, hơn trăm người trong phòng đều hô hào kêu Hà Tố Nghỉ cút đi. Sắc mặt Hà Tố Nghi tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, ôm hy vọng cuối cùng nhìn bốn giám khảo còn lại: “Các anh thì sao? Các anh là giám thị, tôi ăn gian hay không chẳng lẽ các anh không thấy?”
Đối mặt với lời lên án của cô, bốn người ngượng ngùng quay đầu đi, im lặng không nói.
“Kêu cô cút ra ngoài, không nghe thấy sao?” Đột nhiên Liễu Thanh Thủy đẩy Hà Tố Nghị, khiến cô bị mất thăng bằng ngã xuống đất. Tiếng cười vang lên âm ï, Liêu Thanh Thủy cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khinh miệt: “Hà Tố Nghi, bây giờ cô chính là phế vật mỗi người kêu đánh, còn có tư cách gì đấu với tôi!”
“Mẹt”
Một tiếng kêu vang lên, Hà Tố Nghỉ quay đầu lại, Diệp Phùng đang đứng ở cửa, một tay bế Thi Nguyệt, một bay xách cà mèn, sắc mặt tối tăm nhìn cảnh tượng này.