Chương : Làm thí nghiệm
Điều này rất bình thường.
Những thứ đẹp đẽ bao giờ cũng sẽ hấp dẫn mọi người.
Nhưng chỉ là hấp dẫn thôi, nàng không có suy nghĩ gì khác đối với hắn.
Nàng lại không phải là kẻ cưồng chịu ngược, nàng cũng không quên chuyện trước kia nam nhân này đã sai người đánh nàng hai mươi roi đâu.
Hai ngày sau, cuối cùng bệnh tình của Thái hậu cũng ổn định, đồng thời tiếp tục chuyển biến tốt đẹp.
Nhìn thấy tình trạng của Thái hậu có chiều hướng tốt, quả thực Hành Nguyên đế cảm thấy rất vui mừng, vô cùng thoải mái.
Hôm nay, ông ta đến tẩm cung của Thái hậu thăm hỏi Thái hậu, nhưng vẫn bị tiếng rống vang dội của Thái hậu đuổi ra ngoài. Giọng nói của Thái hậu giống như tiếng chuông lớn, tràn đầy năng lượng. Trái lại, Hành Nguyên đế nghe được thì hết sức vui vẻ.
Điều này chứng tỏ thân thể của Thái hậu tốt lắm rồi Ông ta đi ra khỏi tẩm điện, ra đến ngoài điện, quét mắt nhìn một đám người hầu hạ ở ngoài điện, nhìn thẳng vào Vân Nhược Linh đang đi đến, khen ngợi nàng: “Ly Vương phi, thật may lần này có ngươi cứu được Thái hậu trở về. Sự thật chứng minh thuốc mà ngươi cho Thái hậu uống rất có hiệu quả”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người Hoàn Hậu và phu thê Tấn Vương, từng người một trông thật khó coi.
Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đang đứng sánh đôi chung một chỗ, nàng đưa mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái, tiến lên một bước, nói với Hành Nguyên đế: “Đây là việc nô tỳ nên làm. Hoàng thượng, về chuyện Vương thái y cho Thái hậu uống thuốc, có thể để cho nô tỳ làm một thí nghiệm cho mọi người ở chỗ này được không ạ?”
“Thí nghiệm?” Hành Nguyên đế nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, nô tỳ muốn để cho Hoàng thượng nhìn xem hậu quả của việc uống nhầm thuốc một chút” Vân Nhược Linh bình tĩnh nói.
“Được rồi, trằm ân chuẩn cho ngươi” Hành Nguyên đế nheo mắt lại, cặp mắt sắc bén đánh giá phu thê Ly Vương từ trên xuống dưới.
Ông ta cũng muốn biết, rốt cuộc thuốc mà Vương thái y cho Thái hậu uống sẽ có kết quả gì.
Vương thái y đứng ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Ông ta sợ hãi nhìn về phía Tấn Vương, rõ ràng muốn cầu cứu với hắn ta. Tấn Vương thấy thế, nhất thời hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, ra hiệu cho ông ta bình tĩnh.
Tấn Vương xoay người lại, trao đổi một ánh mắt với Tô Thường Tiếu, lại quay đầu nhìn về phía Vân Nhược Linh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tàn độc.
Vân Nhược Linh nhận được sự đồng ý của Hoàng thượng lập tức vỗ tay ra hiệu cho bên ngoài điện.
Sau khi nàng vỗ tay xong, Tuyết ma ma liền xách theo một cái lồng sắt đi vào.
Mọi người nhìn thấy trong lồng sắt nhỏ kia có một con chuột nhỏ màu xám.
Đợi sau khi Tuyết ma ma đem con chuột nhỏ tiến vào, mọi người đều khó hiểu nhìn một màn này.
Vân Nhược Linh đi lên phía trước, nhìn con chuột này một cái. Nàng đã phân phó, cho người ta bỏ đói con chuột này hai ngày rồi, bây giờ đã đói đến mức da bọc xương. Đợi lát nữa nàng ném cái gì vào trong, nó đều sẽ ăn.
Xin lỗi chuột huynh nhé. Ngươi và tổ tiên của ngươi đã gây hại cho quê hương làng xóm, vào nhà cướp của bao nhiêu đời nay rồi, hôm nay ta sẽ dùng ngươi để làm một thí nghiệm. Nàng lấy một viên thuốc từ trong túi vải ra, nói với Hành Nguyên đế: “Hoàng thượng, đây là thuốc mà nô tỳ điều chế cho Thái hậu. Có điều ở trong này không có thành phần chất bảo vệ niêm mạc dạ dày. Bây giờ chúng ta tới xem xem, cho.
con chuột uống thuốc này, nó sẽ sinh ra dạng phản ứng gì.”
Nói xong, nàng rắc những viên thuốc giống như hạt đậu này vào trong lồng sắt.
Con chuột kia bị đói hai ngày rồi, đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, cồn cào ruột gan, vừa nhìn thấy có đồ vật rơi xuống, nó cũng không quan tâm có độc hay không, nhảy mạnh lên, ăn tất cả những viên thuốc này vào trong miệng.
Sau đó, nó bắt đầu nhai rột rột rột, rất nhanh loại thuốc này đã bị nghiền thành mảnh nhỏ, nuốt vào trong dạ dày.
Mới ăn thuốc không đến một lát, đột nhiên con chuột trở nên nóng nảy, bốn cái móng vuốt của nó bất ngờ cào lên thành lồng sắt, khó chịu cào lung tung, dáng vẻ hình như vô cùng khó chịu.
Lúc này, Vân Nhược Linh lại nhìn về phía Tuyết ma ma nói: “Ma mạ, xin hãy lấy thuốc Đông y mà Vương thái y điều chế cho Thái hậu lúc trước tới đây”