Chương : Bắt đầu lừa gạt ông ta
Vương thái y nghe được lời này, trong nháy mắt sắc mặt đã tái mét rồi. Ly Vương phi có ý gì đây?
“Là kẻ nào lại có lá gan lớn như vậy, dám ở bên ngoài tẩm cung của Thái hậu nghe trộm?” Hành Nguyên đế vừa nghe vậy, chốc lát con ngươi cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Vân Nhược Linh lập tức xoay người, quét nhìn mọi người một cái. Những người bị nàng quét mắt nhìn qua, cả đám đều rất căng thẳng, rất sợ bị nàng nhắm trúng.
Nàng nhìn lướt qua một lượt, đột nhiên tâm mắt dừng ở trên mặt của Vương thái y. Ánh mắt của nàng tinh anh, trong sáng giống như có thể nhìn thấu ông ta, nàng nói: “Vương thái y, ông nói xem cái người mà tôi đang nói đến kia là ai?”
Vương thái y sợ đến mức cả người run lên. Sao Ly Vương phi lại dùng loại ánh mắt này để nhìn ông ta, như thể nàng đã biết vài điều gì đó rồi.
Ông ta vội vàng nói: “Hoàng thượng, người đó đúng là vi thần, nhưng vi thần chỉ đúng lúc đi tới tẩm cung của Thái hậu, vi thần đến bắt mạch của Thái hậu”
“Ngươi đúng lúc đi tới hay là đã tới rất lâu rồi?” Bất chợt Vân Nhược Linh nhìn về phía Vương thái y với ánh mắt vô cùng sắc bén.
Vương thái y sửng sốt trong chốc lát, thầm nghĩ, dù sao lúc đó cũng không có ai nhìn thấy ông ta.
Ông ta chết cũng không thừa nhận chuyện đó, Vân Nhược Linh cũng không có cách nào ép được ông ta.
Ông ta nhân tiện nói: “Vi thần là đúng lúc đi tới, vi thần đi đến đó không lâu thì Vương phi đã ra ngoài rồi, cho nên vi thần hoàn toàn không nghe được Vương phi và Tuyết ma ma nói cái gì”
Đương nhiên Vương thái y không dám nói mình đến rất lâu rồi. Như vậy chẳng phải là chứng minh sự thật ông ta nghe trộm Vân Nhược Linh sao.
Ông ta nói vừa đến chính là chứng minh việc cho Thái uống thuốc theo là ý của bản thân, chứ không phải là nghe lời nói của Vân Nhược Linh muốn nhân cơ hội hãm hại Thái hậu, mà là không biết hai loại thuốc tương khắc, mới cho Thái hậu uống.
Như vậy, ông ta sẽ không phải chịu trách nhiệm rồi.
“Vậy sao? Nhưng ta có nhân chứng nói ngày đó nàng ta nhìn thấy ngươi trốn ở phía sau bức rèm, hơn nữa còn trốn rất lâu, có lẽ là trong thời gian một chén trà, chắc chắn không phải là vừa đến như ngươi nói” Vân Nhược Linh đột nhiên phản bác.
Vương thái y nghe được lời này, ngay lập tức da đầu tê rần, lòng bàn chân lạnh ngất: “Ai? Lúc đó ai ở chỗ đó, lão phu nhớ lúc đó ở trong điện cũng không có người mà”
“Lúc đó trong điện không có người nhưng trong sân thì sao? Lúc đó có một cung nữ tên là Hỉ Nhi đang quét tước ở trong sân. Mặc dù nàng ta ở cách rất xa, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ lén lén lút lút của ngươi ở trong đại điện, nàng †a tận mắt nhìn thấy chuyện này. Hoàng thượng, xin cho phép nô tỳ truyền Hỉ Nhi lên đây làm chứng” Vân Nhược Linh xoay người lại, nhìn Hành Nguyên đế.
Lời này ngay lập tức đã dọa Vương thái y nhảy dựng lên rồi, cũng dọa cho phu thê Tấn Vương sợ đến trắng bệch cả khuôn mặt.
Bọn họ không nghĩ tới ở trong này lại liên tục xuất hiện nhiều chỉ tiết như thế, vậy mà lại có người chính mắt nhìn thấy chuyện này.
ố tình vào lúc này mọi người đều ở trong tẩm điện, Tấn Vương không thể gọi Vương thái y ra ngoài, một mình bàn bạc với ông ta phải nói dối như thế nào, làm chứng cứ giả ra sao.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Nhược Linh thẩm vấn Vương thái y.
Tâm cơ của Vân Nhược Linh này thật thâm sâu. Có lẽ nàng đã sớm biết Vương thái y có vấn đề, nhưng lại không chỉ ra ở trước mặt mọi người, hại bọn họ đánh giá thấp nàng, không trao đổi với Vương thái y trước, khiến cho bây giờ ông ta bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Vân Nhược Linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của phu thê Tấn Vương và Vương thái y, nàng lập tức trao đổi một ánh mắt với Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn nghĩ ra phương pháp này lừa gạt Vương thái y thật sự cũng có tác dụng.
Cái này tương tự như tâm lý học của hiện đại, thông qua từng bước nói bóng gió, thẩm vấn, chứng cứ, đánh bại phòng tuyến của Vương thái y, cuối cùng khiến cho tâm lý của bản thân ông ta sụp đổ, chột dạ mà nhận tội.
Lúc trước các nàng chỉ điều tra được một bằng chứng cho thấy Vương thái y có sở hữu vàng, chỉ dựa vào bằng chứng này thì không có cách nào định được tội của ông ta. Cho nên hai người thương thượng rất lâu, cuối cùng nghĩ ra kế sách này lừa gạt ông ta.
Chiêu này cũng là vì bọn họ không tìm được bằng chứng nào khác, cho nên mới dùng cách binh đi nước hiểm. Nếu như có thể lừa gạt được Vương thái y nhận tội càng tốt, nếu như không lừa gạt được thì chỉ có thể tìm biện pháp khác mà thôi.