“Phong Thiên Tuyết, mày xem tin tức chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Lộ vang lên từ đầu bên kia, hả hê vì trả thù thành công: “Giờ mày đã biết hậu quả khi chọc giận tao là gì rồi chứ?”
“Con điên này, sao mày làm thế?” Phong Thiên Tuyết giận dữ quát: “Không phải đã thống nhất là hai ngày sao? Sao chưa đến hạn mà mày đã tung lên mạng?”
“Sao á? Ha ha ha..” Tiếng cười của Bạch Lộ nghe rất đáng sợ: “Mày còn mặt mũi hỏi tao à? Video làm tình trên xe của mày và chồng tao đã lan truyền khắp trên mạng, tất cả mọi người chế nhạo tạo, còn bị anh ấy ép ly hôn, mày còn hỏi tạo tại sao?”.
“Không phải, tao không phải người đó.”
“Đủ rồi!” Bạch Lộ ngắt lời, nghiến răng chửi: “Tao chịu hết nổi cái vẻ giả tạo đấy của mày rồi, trước mặt người khác thì tỏ ra cao sang ngây thơ lừa lũ đàn ông mê mệt mình, nhưng bản chất thì dối trá hơn bất kì ai”
“Bạch Lộ, nghe tao nói đã.
Người phụ nữ tối hôm qua thật sự không phải tạo, lúc đó tạo và Tử Mặc..”
“Đừng nói nữa, tạo không muốn nghe lời bịa đặt của mày” Bạch Lộ không chịu nghe giải thích: “Mày đồng ý làm theo lời tạo nhưng sau lưng lại quyến rũ chồng tạo lên giường.
Đồ điếm không biết xấu hổ, tao chỉ muốn giết mày!”
“Mày gọi chỉ để mắng tao à?” Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mày muốn ra điều kiện với tao chứ gì?”
“Mày..”
“Lộ Lộ, để mẹ” Bạch Thu Vũ giật điện thoại: “Phong Thiên Tuyết, tao nói cho mày biết, sở dĩ đến giờ bọn tao vẫn chưa nói chuyện ba đứa con hoang của mày chỉ vì muốn cho mày một cơ hội!”
“Tôi biết.
Bà nói đi, muốn tôi làm gì?”
Trong lòng Phong Thiên Tuyết hiểu rằng dù mình đã mất hết danh dự nhưng chuyện mấy đứa nhỏ chưa bị phanh phui, chỉ cần hai mẹ con nhà kia dừng lại đúng lúc, mua chuộc truyền thông, xóa mọi bài viết thì những đứa con của cô sẽ không bị ảnh hưởng…
Bản thân ra sao cũng được nhưng cô nhất quyết không để con mình chịu thương tổn!.
Truyện Dị Giới
“Giờ mày lập tức kết hôn với tên người Thái kia, thanh minh trên truyền thông rồi dẫn ba đứa con hoang của mày sang Thái.”
Nói đến đây, Bạch Thu Vũ lại bổ sung: “Mày khỏi lo.
Bọn tao sẽ cho mày một số tiền, còn cho một căn nhà ở Bangkok để mày và mấy đứa con của mày không lo ảo cơm ở Thái!”
“Chắc chắn rồi, thím thông minh hơn con em họ tôi nhiều”
Phong Thiên Tuyết cười cay đắng.
Bốn năm trước, cô bị hai mẹ con này hãm hại, mất hết tất cả.
Cô chưa từng nghĩ đến việc báo thù thế mà bây giờ lại bị bọn họ giở trò thêm lần nữa
Suy cho cùng cũng tại cô quá tốt bụng, quá nhu nhược nên mới bị người khác bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ nghĩ những thứ này cũng có ích gì đâu?
Cô phải bảo vệ lũ trẻ, cô có thể hy sinh bất cứ điều gì vì con của mình.
“Chắc mày thấy tin trên mạng rồi nhỉ?”
Bạch Thu Vũ tiếp tục gây áp lực: “Hàng chục nghìn bình luận đều đang mắng chửi mày là kẻ thứ ba vô liêm sỉ, hèn hạ.
Rất nhiều phương tiện truyền thông và cư dân mạng đang đào bới những quá khứ đen tối của mày”
“Chúng ta đều đã làm mẹ, tai hiểu mày mà.
Mày ra nông nỗi nào cũng không sao nhưng bọn trẻ còn nhỏ như tế, mày nhẫn tâm nhìn bọn nó bị toàn thế giới mắng chửi là lũ con hoang, lũ chó hoang sao?”
“Đủ rồi!”.