Phong Thiên Tuyết kích động ngắt lời Bạch Thu Vũ, nước mắt tràn mi…
Lúc này, cô cảm thấy bản thân thật sự rất kém cỏi.
Đối mặt với kẻ hãm hại mình nhưng cô không có khả năng chống trả.
Trước những lời đe dọa của kẻ xấu, cô lại chẳng thể phản kháng…
Cô như con cá nằm trên thớt, sẵn sàng bị giết thịt!
“Không còn thời gian nữa, càng kéo dài thì tin tức sẽ truyền đi càng nhanh, phốt của mày sẽ càng lớn” Bạch Thu Vũ cười lạnh nhắc nhở.
“Không tin thì mày mở Weibo ra mà xem.
Đã có người đào được danh tính của mày rồi đấy, cả ba mày cũng bị khui ra”
“Ba mày là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là một người tốt không thể chê vào đâu được.
Nếu ở dưới suối vàng mà vẫn bị người ta bôi nhọ thì đúng là chết không nhắm mắt”
“Mày là con gái mà vào lúc ông ấy nguy nan nhất lại đi bao trai trong Dạ Sắc,
còn không gặp mặt ông ấy lần cuối.
Bây giờ ông ấy chết rồi còn bị mày sỉ nhục, đúng là đứa con gái vô dụng.”
“Đủ rồi.” Phong Thiên Tuyết không nghe nổi nữa, giọng run run nói: “Tôi đồng ý với bà, cái gì tôi cũng đồng ý với bà.”
Cô đưa tay lướt màn hình, tắt hết tất cả các kênh tin tức.
Bây giờ đã có phần mềm chủ động tìm cô để đưa tin và thật sự một số phương tiện truyền thông đào ra được danh tính của cô, cũng như chuyện của ba…
Cư dân mạng còn bình luận nhục mạ ông ấy, nói những lời lẽ khó nghe.
Từng câu, từng chữ như vết dao cứa vào tim cô…
Máu tươi chảy ròng ròng…
Bạch Thu Vũ nói đúng, cả đời ba cô ngay thẳng, luôn tốt bụng giúp đỡ người khác, chưa từng bị ai buông lời ác ý.
Năm đó ông ấy qua đời ngoài ý muốn nhưng cô lại không thể ở bên.
Nếu bây giờ lại vì chuyện riêng của cô mà khiến ba mình chết không nhắm mắt thì cô thật sự không xứng làm con gái của ông ấy…
“Đúng vậy” Bạch Thu Vũ cười lạnh: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
“Mẹ, đừng nói linh tinh với nó nữa.” Bạch Lộ giật điện thoại, độc đoán ra lệnh: “Bây giờ tao sẽ thu xếp người đưa Thái Hồ đến đón mày.
Mày mang theo hộ khẩu đến ủy ban đi!”
“Tôi biết rồi” Phong Thiên Tuyết không còn đường lui, đành mặc theo sự sắp xếp của bọn họ.
“Đừng giở trò với tao” Bạch Thu Vũ gằn giọng cảnh cáo: “Tao biết ba đứa con hoang của mày đang ở trấn Phụng Thiên, quê nhà của thím Chu.
Nếu mày còn dám giở trò với tao thì tao sẽ không để yên đầu!”
Phong Thiên Tuyết sợ hãi, cô biết bà ta rất lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến thế…
Ngay cả địa chỉ quê quán của thím Chu cũng tra được.
Nếu cô không nghe theo thì mấy đứa thật sự sẽ gặp nguy hiểm…
“Chuẩn bị giấy tờ đi, mười lăm phút nữa xuống ngay” Bạch Thu Vũ ra lệnh.
“Bà, bà biết địa chỉ nhà mới của tôi?” Phong Thiên Tuyết hỏi.
“Đến cả quê quán của thím Chu tao còn điều tra được mà không tìm được địa chỉ nhà mới của mày sao?” Bạch Thu Vũ cười lạnh, chế nhạo: “Con gái của tao ngây thơ nên không đấu lại mày, nhưng tao thì khác!”.