“Vâng, thím đúng là một người tài giỏi.”
“Quá khen, cứ làm theo đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết thế nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau này, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể để người ta dắt mũi thêm một lần nào nữa…
Phong Thiên Tuyết rời giường rửa mặt, tìm giấy tờ cất vào túi đeo lưng rồi cầm di động xuống dưới.
Mặc kệ ra sao cứ làm mọi chuyện lắng xuống trước đã, sau đó cô sẽ nghĩ cách để thoát khỏi cái người Thái Lan kia, đưa con đến thành phố khác sống…
Xuống nhà, chiếc xe thương vụ của nhà họ Bạch đã mở cửa sẵn đợi dưới đó, Bạch Thu Vũ dẫn theo đám vệ sĩ đích thân tới đón Phong Thiên Tuyết.
Cái người Thái Lan kia đang nơm nớp lo lắng ngồi hàng ghế sau như con chim nhỏ bị dọa sợ, không dám thở mạnh.
Bọn vệ sĩ vừa thấy Phong Thiên Tuyết thì lập tức xông đến kéo cô lên xe, sau đó lái đi một cách vội vã.
Phong Thiên Tuyết vừa ngẩng đầu thì sửng sốt khi thấy Phong Thế Nguyên.
Thái độ của Phong Thể Nguyên đã không còn ôn hòa như ngày xưa.
Ông ta cau mày, buồn bực quở trách: “Thiên Tuyết, chú luôn nghĩ cháu là một đứa con ngoan, không ngờ cháu lại làm ra cái chuyện vô liêm sỉ như thế.
Dù rằng trước đây Hạo Hiên đã từng yêu cháu nhưng bây giờ nó đã là chồng Lộ Lộ, là ba Mộ Phong rồi, sao cháu có thể..”
“Con gái chú còn từng làm chuyện xấu hổ hơn thế nữa kìa, chú đã mắng nó chưa?” Phong Thiên Tuyết hỏi ngược lại.
“Cháu..”
“Câm miệng!” Bạch Thu Vũ tát Phong Thiên Tuyết, chỉ vào mũi cô, nổi giận đùng đùng mắng: “Nếu không nể mặt ba mày, tao còn muốn giết luôn mày đấy!”
“Ha ha… Phong Thiên Tuyết ôm gò má sưng đỏ, cười lạnh: “Nói cứ như tôi phải cảm ơn mấy người vậy.
Người hại chết ba tôi không phải mấy người
sao?”
“Cháu nói linh tinh cái gì đấy?” Phong Thế Nguyên kích động gầm lên: “Chú
mang ơn anh ấy, sao chú có thể hại anh ấy được?”
Phong Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ kích động của ông ta không giống đang diễn kịch cho lắm.
“Kệ xác nó” Ánh mắt Bạch Thu Vũ chợt lóe lên, nhưng giọng điệu của bà ta vẫn ra vẻ chính trực: “Nó là một con khốn vô liêm sỉ, quyến rũ Hạo Hiên không được còn muốn bôi nhọ chúng ta.”
“Rõ ràng người hại chết ba cháu là..”
“Câm miệng, ông còn dông dài với nó làm cái gì?”.