Thiên Tài Tướng Sư

chương 753: hành hạ đến chết ( hạ )

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Giúp hắn lựa chọn một kiểu chết sao?

Đổng Đại Tráng lặp lại lời nói của Diệp Thiên trong miệng, trong lúc nhất thời có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.

Ngay vài phút trước, hắn còn cho là mình sắp chết ở nơi này, nhưng ngắn ngủn mấy phút đồng hồ sau đã thay đổi bất ngờ, Diệp Thiên giống như là thiên binh thần tướng, đột nhiên hịên ra.

Nhưng mặc dù Đổng Đại Tráng hận thù đối với Saki Itou cực điểm, hắn cũng không giống những người bình thường trong Hồng môn, nghiêm khắc mà nói, hắn thậm chí chưa tính là người trong Hồng môn.

Bởi vì Đổng Thăng Hải cũng không muốn cho đứa cháu duy nhất này cũng gia nhập Hồng môn, nên ngay cả võ công gia truyền cũng chưa truyền cho hắn, theo ý nào đó mà nói, Đổng Đại Tráng tuyệt đối được coi là một người có phẩm chất tốt nhiều mặt.

Cho nên khi Diệp Thiên để cho hắn lựa chọn sinh tử cho Itou thì Đổng Đại Tráng nhất thời có chút há hốc mồm, hắn đời này trải qua chuyện máu lửa nhất, cũng chính là khi lên tiểu học một quyền đánh chảy máu mũi của bạn đồng học mà thôi.

- Lăng Trì, sống cả đời! (chặt tay chân)

Đổng Đại Tráng hãy còn ở trong thời gian khiếp sợ, người trung niên bên cạnh hắn giãy dụa cố ngồi dậy, la lớn:

- Anh tôi và em tôi đều chết ở trên tay hắn, nhất định phải làm cho hắn không được chết tử tế!

- Ngươi là?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, người trước mặt này có nét tương tự Đổng Đại Tráng, chẳng lẽ là con trai của Đổng Thăng Hải?

- Tôi tên là Đổng Thiên Dực, là chú của Đại Tráng.

Đổng Thiên Dực vẻ mặt bi thương, cúi người cho hai đầu gối quỳ ở trên mặt đất, dập đầu mấy cái trước Diệp Thiên, nói:

- Đổng gia cả nhà ba mươi tám người, chỉ có tôi và Đại Tráng còn sống, vị thiếu gia này, ngài phải báo thù giúp chúng tôi!

- Cả nhà ba mươi tám người, chỉ sống sót hai người, thật đúng là diệt môn sao? !

Diệp Thiên lộ ra sát khí trong ánh mắt, khẽ gật đầu, nói:

- Như ngươi mong muốn, hắn sẽ bị Lăng Trì !

- Khốn kiếp. Người Trung Quốc... Cuồng vọng!

Người Nhật Bản đã ngoài bảy mươi tuổi, ít có người không hiểu tiếng Trung Quốc, nhất là một gia tộc thế gia của Nhật Bản, còn coi Hán ngữ là ngôn ngữ bắt buộc. Cho nên Đổng Thiên Dực cùng Diệp Thiên đối thoại, Saki Itou hoàn toàn có thể nghe hiểu được.

Tuy rằng thủ đoạn của Diệp Thiên như lôi đình khiến Saki Itou sinh lòng sựo hãi, nhưng sự hung hãn trong lòng của người Nhật Bản đó, cũng khiến Saki Itou gạt sợ hãi, trong lòng ngược lại dâng lên một cảm giác bị sỉ nhục.

- Giết!

Saki Itou đạp dưới chân vài bước, như tia chớp vọt tới bên cạnh Diệp Thiên, ở khoảng cách Diệp Thiên còn có bốn năm thước, thân thể đột nhiên nhảy lên cao, song đao trong tay rất mạnh, khí thế mười phần.

Ngay khi Saki Itou động thủ, những kẻ vốn đứng rải rác ở bốn phía người Nhật Bản này, trong miệng cũng phát ra tiếng gào thét. Đều tự rút ra võ sĩ đao bên hông, bao vây Diệp Thiên lại.

- Khốn nạn, chết đi!

Nhật Bản kiếm đạo nặng nhất khí thế. Ở dưới áp lực vô hình của Diệp Thiên, Saki Itou cảm giác được, một đao này là đỉnh lực suốt đời hắn. Trên đời không còn có người nào có thể kháng cự.

- Tôm tép nhãi nhép!

Diệp Thiên phát ra một tiếng giễu cợt, ngay cả đao cương cũng không hình thành đao pháp, còn dám khoe khoang ở trước mặt mình?

Diệp Thiên căn bản là không thèm cắt đứt khí thế của Saki Itou, đến một đao sát khí kia đã tràn ngập đến trước mắt thì Diệp Thiên mới chìa hai ngón tay tay phải.

Đúng vậy, chính là hai ngón tay ngón trỏ cùng ngón giữa, tựa như dùng đũa ăn đĩa rau, hai ngón tay Diệp Thiên hợp lại, khí phách của đao đầy trời nhất thời bị kiềm hãm, ngay tiếp theo thân thể Saki Itou nhảy lên, cũng bị Diệp Thiên lôi kéo xuống.

Đỉnh đao cách ấn đường của Diệp Thiên chỉ gần một tấc, nhưng mặc cho Saki Itou dùng sức như thế nào, võ sĩ đao giống như là cùng chất liệu với tay của Diệp Thiên, không thể làm xước ngay cả một millimet.

Nhưng vào lúc này, sáu bảy thanh võ sĩ đao đồng thời hướng Diệp Thiên mà chặt.

Lần này Saki Itou mang đến người Seberia, đều là cao thủ trong gia tộc, thủ đoạn cứng cỏi cực kỳ, Diệp Thiên mới vừa rồi đã tạo thành cảnh giết chóc, cũng chỉ làm cho bọn họ khẽ nhúc nhích trong lòng mà thôi.

- Vừa vào Tiên Thiên, đạo bất đồng đồ!

Cảm thụ được đỉnh đầu truyền đến sát khí, Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nếu là một năm trước, Diệp Thiên chỉ có buông tay ra rồi lui về phía sau mà bỏ đi, nhưng hiện tại, vũ khí lạnh đã rất khó tạo thành thương tổn đối với hắn.

- keng…

Hai ngón tay phải kẹp võ sĩ đao của Saki Itou như cũ, tay trái Diệp Thiên cũng giơ lên, cánh tay ẩn hiện một tia sáng bóng, hướng lên trên một chút, thanh âm của kim loại va chạm vang lên.

Những người cầm đao chỉ cảm thấy một sức mạnh truyền đến, chấn động hai tay bọn hắn run lên, rốt cuộc cầm không nổi chuôi đao, sáu bảy cây đao bị ném vào giữa không trung.

Mà cánh tay trái Diệp Thiên cũng bình yên vô sự, thậm chí cả ống tay áo cũng không bị rách, động tác kia giống như là đuổi mấy con ruồi bọ bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

- Ngươi cũng buông tay đi!

Diệp Thiên kẹp lấy lưỡi dao ở tay phải, bỗng nhúc nhích, ám kình theo thân đao thẳng truyền vào chuôi đao, võ sĩ đao đánh chế từ Tinh Cương đột nhiên trở nên méo mó, giống thân con rắn đang run rẩy.

Saki Itou cảm giác trong hai tay giống như là cầm một khối than lửa cực nóng, theo thanh âm của Diệp Thiên, vội vàng buông lỏng hai tay ra, cúi đầu nhìn lại, trên tay hằn dấu, mỗi đốt ngón tay bị chấn đoạn .

Đoạt được võ sĩ đao, tay phải Diệp Thiên lại run lên, đao kia như là có linh tính gấp khúc lại, chuôi đao quay lại trong tay trái Diệp Thiên.

- Giết!

Diệp Thiên phát ra một tiếng gào to trong miệng, tay trái như tia chớp chém ra phía ngoài, một dòng cương khí dài chừng ba thước màu trắng, hiện ra tại ngay trước đỉnh đao.

- phù phù...

Vài tiếng trầm đục truyền ra, bảy tám người đang vây quanh Diệp Thiên, đều cảm giác chỗ cổ chợt lạnh, thần trí sau đó liền trở nên mơ hồ.

Bởi vì Diệp Thiên xuất đao tốc độ thật sự quá nhanh, chỗ cổ mấy người đã xuất hiện một tia hồng, đợi mấy giây sau, bảy tám cái đầu mới từ trên cổ mấy người rớt xuống, đồng thời một dòng máu tươi phóng lên cao.

- Đồ khốn kiếp!

Nhìn thấy cảnh phát sinh trước mắt, đến phiên lão quỷ Saki Itou tê liệt , lần này người đi theo hắn đến Seberia, đều là tinh anh của gia tộc, trong đó thậm chí có cháu ruột của mình.

Nhưng ngay khi Diệp Thiên phất tay, Saki Itou liền vĩnh viễn cách xa bọn họ, những thân thể kia không đứng nổi ngã ra phía ngoài, phun ra máu tươi mãnh liệt, mơ hồ bắn vào tầm mắt Saki Itou.

- Đến phiên ngươi, nhưng ngươi sẽ không chết đau đớn như vậy!

Diệp Thiên xoay mặt nhìn về phía Saki Itou, tuy rằng bên cạnh hắn đã là máu chảy thành sông, nhưng trên người Diệp Thiên không bị lây dính một tia, đều được thực khí hộ thể cách ngăn.

- Không... Không, ngươi không thể giết ta!

Có lẽ là bị cảnh giết chóc trước mắt hoàn toàn phá hủy tín niệm trong lòng, Saki Itou vội vàng thối lui về phía sau, dưới chân lại bị cái gì làm vấp một phát, lảo đảo ngã trên mặt đất.

- Thế nhân có thể chết, ngươi tính cái gì vậy?

Diệp Thiên chém ra một đao, Saki Itou ngồi dưới đất chỉ phát giác hai lỗ tai chợt lạnh, khi lấy tay sờ soạng, hai cái cái tai đã không cánh mà bay, máu tươi từ đó chảy xuôi xuống.

- Không!

Chứng kiến Diệp Thiên lại đánh xuống một đao, Saki Itou thuận tay kéo sang, lôi người vừa rồi mình vấp sang thế mạng.

- Người này cũng không phải là cái gì tốt đẹp, chết thì đi chết chứ!

Ánh mắt Diệp Thiên ngưng tụ, phát hiện người bị Itou Sa Thụ dùng để đón đỡ này, là tướng quân người Nga lúc trước, võ sĩ đao trong tay không chút nào chần chờ, tiếp tục bổ xuống.

Dù sao lúc trước đã giết sạch sẽ người trong phân đội bộ đội đặc chủng kia, giết thêm một người, Diệp Thiên không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Khi Diệp Thiên vào trại huấn luyện này, cũng đã tính toán huyết tẩy nơi đây, ngoài Đổng Đại Tráng và mấy người, sẽ không lưu một nhân chứng sống, quân đội Nga cũng không thể truy xét đến mình.

Lưỡi đao không chút nào đình trệ, giống như cắt đậu phụ xẹt qua bên hông Pavlovsky, ngũ tạng lục phủ hỗn tạp với máu tươi, nhất thời tưới lên đầu mặt Saki Itou.

Cổ tay Diệp Thiên như tia chớp giơ ra, trong miệng Saki Itou liền phát ra một tiếng bi thảm, mười ngón hai tay của hắn, tất cả đều bị Diệp Thiên cắt đứt, dán lên thân thể Pavlovsky.

- Xem cho kỹ, thù của Đổng gia, ta giúp các ngươi báo!

Một tay nắm lấy võ sĩ đao dài chừng một thước, động tác Diệp Thiên giống như bào đinh, từng ngón tay như miếng thịt nhỏ không ngừng bay múa trên không trung, ở giữa còn trộn lẫn tiếng gào thét thê lương của Saki Itou.

Đồng thời với mỗi đao Diệp Thiên hạ xuống gọt một khối da thịt Saki Itou, đều cũng độ ra một luồng thực khí bảo vệ tâm mạch của hắn.

Cho nên tuy rằng toàn thân Saki Itou máu chảy không ngừng, nhưng lại rất thanh tỉnh, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể truyền đến từng đợt đau đớn, loại tra tấn vô tận này, khiến cho hắn hận không thể lập tức chết đi.

Ngắn ngủn vài phút qua, ngoài làn da trên mặt không tổn hao gì, cả người Saki Itou đã thành một người toàn máu, toàn thân đầy miệng vết thương, không còn một khối thịt hoàn chỉnh.

Đứng cạnh, chú cháu Đổng Thiên Dực đã sớm xem đã mắt, ngay cả tất cả thù hận trong lòng cũng vẫn còn, nhưng chứng kiến phương thức hành hạ đến chết này của Diệp Thiên, cũng khiến cho hai người ghê tởm, trong dạ dày nổi lên nước chua.

Mà nằm ở cách đó chừng m, trong ánh mắt Flódz đã tràn đầy hoảng sợ, khung xương tứ chi bị dập nát đau đớn cũng không thể trấn trụ sợ hãi trong lòng, hắn chưa từng nghĩ tới, trên thế giới lại còn có cái chết cực kỳ tàn khốc kiểu này?

- Ồ? Hình như có chút không ổn!

Trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên dâng lên một tia báo động, hắn cảm giác hình như mình đã sai lầm ở đâu đó, vội vàng phóng xuất ra thần thức, phát hiện bên trong quân doanh, sân thể dục này, trừ mình ra, hoàn toàn không có một người nào tồn tại, không có một người sống nào.

- Vẫn nên mau chóng đi khỏi nơi này...

Tay phải Diệp Thiên không ngừng lại, nhưng trong đầu cũng bói một quẻ, phát hiện quẻ tượng có đại hung hiểm.

Không sai, ở cách quân doanh ba bốn trăm mét, đang truyền tới một tràng âm thanh ầm ỹ, đội quân vừa rồi vây quanh trại huấn luyện được lệnh rút quân lại xông tới, có lẽ là tiếng súng trong trận chiến kịch liệt đó kinh động bọn hắn.

- Cái đầu này các ngươi mang theo, giữ lấy mà tế người nhà!

Một tia hàn quang xẹt qua, tiếng gào thét trong miệng Saki Itou dừng lại, cái đầu đầy tóc trắng đã rơi vào bên chân Đổng Đại Tráng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio