-Làm như bọn mình sợ!-Đào nói, xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ rồi vứt đi.
Trên đường về nhà, xe của họ đã bị bao vây bởi lũ đâm thuê chém mướn tầm tên.
-Bang chủ, bang phó, các vị ra đây đi!- T nói.
-Để tớ dọn dẹp cho!-Đào nói.
-Vị này chắc là Lulu tinh nghịch nhỉ?-T nói.
-Ta đây!-Đào lạnh lùng.
-Nhưng bang chủ của ngài đâu? Sợ rồi à?-T nói.
- kẻ sắp chết như ngươi không cần quan tâm đến bang chủ của ta đâu!-Đào nói, lấy phi tiêu ra.
-Được thôi, bắt đầu n…-T chưa dứt câu đã trúng phi tiêu độc của Đào, lăn ra chết.
Cả bọn thấy thế thì xông lên. Đúng giây, chúng đều ngã gục. tên bắn tỉa đang ngắm bắn Đào từ trên cao cũng lăn xuống đất. Xong xuôi, cô đặt một nhành hoa cẩm tú cầu màu xanh biển xuống hiện trường rồi vào xe đi mất.
Sáng hôm sau, giờ giải lao ở trường Start. Mọi người đều bàn tán.
-Các cậu biết tin gì chưa?-N hỏi.
-Có phải vụ người chết tối qua không?-N hỏi lại.
-Ừm!-N nói-Vụ đó ghê lắm!
-Nghe nói là chết ngay tức khắc luôn á!-N.
-Ghê quá!-N.
…bla…bla…
Bàn của nhóm Vy và Minh.
-Vụ đó đúng là ghê thiệt há!-Trung nói.
-Vụ đó?-Vy, Thư, Đào, Lam đồng thanh, ngạc nhiên.
-Các cậu không biết sao?-Nam hỏi.
-Quan tâm làm gì cho mệt!-Vy nói rồi tiếp tục ăn.
-Cậu kể cho tớ nghe được không?-Đào bật chế độ ‘bà tám’.
-Được chứ! Tối qua, lính đánh thuê đã chết vì phi tiêu độc ở khu phố . Ở hiện trường còn có nhành hoa cẩm túc cầu màu xanh biển nên tớ nghĩ là do bang Hydrangea - Cẩm tú cầu làm. Tớ đã cảnh báo họ đang nguy hiểm nhưng ai ngờ người nguy hiểm lại là bọn chúng chứ!-Nam kể hết mọi chuyện ra mà không hề biết rằng cậu đã tự đào hố chôn mình.
-Ủa, sao cậu biết đó là do bang Hydrangea - Cẩm tú cầu làm?-Lam hỏi.
Nam thoáng giật mình.
-Và cảnh báo họ nguy hiểm là sao?-Thư hỏi-Cậu quen biết họ à?
-À…Thì…À, vì việc này chỉ có bang đó mới làm được thôi!-Nam cố nghĩ lời giải thích-Còn về việc nguy hiểm thì, một người quen của tớ đã nói cho tớ nghe!
-Người quen đó là ai thế?-Đào hỏi.
-Người đó là…là…là bà con xa của tớ!-Nam nói.
-Bà con xa cỡ nào? Cho tớ biết tên được không?-Đào truy hỏi đến cùng.
-À…Thì…Người đó nổi tiếng lắm nên không tiện nói tên đâu!-Nam bối rối nói.
-À, vậy sao? Tiếc thật!-Đào nói.
-Hy vọng được gặp ‘người nổi tiếng đó’!-Lam nhấn mạnh, lộ rõ sự nghi ngờ trong giọng nói.
-Đúng rồi, bọn tớ có thể gặp người nổi tiếng đó không?-Đào nói-Tớ rất muốn gặp a!
-À…Thì…Người đó nổi tiếng nên lịch làm việc chật kín rồi, không có thời gian gặp chúng ta đâu!-Nam cố theo.
-Nhưng gặp người thừa kế những tập đoàn thứ hạng thế giới như này thì chắc phải được chứ!-Đào tìm cách gặp cho bằng được.
-Thì…Nếu cậu làm vậy thì lịch trình của người đó sẽ bị rối rồi không thể làm gì được nữa đâu! Nếu vậy thì mất rất nhiều tiền!-Nam cố bịa.
-Nhưng…-Đào định nói thì bị Vy ngắt lời.
-Thôi, tha cho Nam đi, cậu ấy đâu phải người cậu cần gặp đâu mà đôi co! –Vy nói.
-Ừm!-Đào xị mặt xuống.
-Mà thôi, chán quá à!Có gì làm không?-Vy ngáp một cách lười biếng-Cứ đi học rồi về nhà, thật sự rất chán!
-Vậy thì cậu tham gia CLB đi!-Đào nói.
-CLB?Có sao?-Vy ngạc nhiên.
-Đương nhiên có! Mà cậu muốn vào CLB nào?-Thư hỏi.
-Âm nhạc!-Vy nói một cách nhẹ nhàng-Tớ yêu nhạc mà!
-Vậy chắc tớ tham gia CLB kịch rồi! Tớ hơi thất thường mà!-Thư nói.
-Vậy tớ vào CLB bóng đá.Tớ rất thích thể thao!-Lam nói.
-Vậy tớ sẽ vào CLB khoa học!-Đào nói.
-Từ bỏ đi!-Lam, Vy, Thư đồng thanh.
-Tại sao chứ?-Đào suýt khóc vì đau lòng.
-Chỉ có những người đội trưởng không bình thường mới cho đứa nghịch như cậu vào ấy!-Thư cười.
-Các cậu thật là quá đáng!-Đào phồng má nói một cách giận dỗi rồi chạy đi.
-Ôi…Giận rồi?-Lam, Vy, Thư cười-Đúng là đùa với cậu ấy là vui nhất!
An, Minh, Trung hơi bị xao xuyến rồi đó!
-Thôi, tớ đi trước đây! Tớ có việc!-Nam nói rồi bước đi.
-Tạm biệt!-Trung nói.
-Thằng này mê gái bỏ bạn rồi!-Minh, Trung, An nghĩ.