Chạy được một quãng xa, Đào chậm bước lại, đi bộ.
-Họ thật là…Có vậy mà cũng chọc mình nữa!-Đào phụng ohiu bước đi.
Rồi bỗng một bàn tay xuất hiện bịt miệng Đào, bàn tay còn lại nắm tay cô kéo vào một góc khuất( không có camera). Cô có thể nhận ra rằng đó là bàn tay của một đứa con trai. Cô vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được. Hắn đẩy cô ngã vào tường.
-Anh là ai? Sao lại…-Chưa kịp dứt câu, miệng của cô đã bị dán băng dính, tay thì bị hắn trói vào thành lăng cang.
-…ả…ôi…a!(Thả tôi ra!)-Đào cố vũng vẫy, tâm trí rối loạn.
-Im đi! Ai bảo mày lo chuyện bao đồng!-Trân bước ra.
-Đúng là ‘sông có khúc, người có lúc’, mày mà cũng có ngày hôm nay sao?-Trâm nói.
-…ác…ười!(Các người!)-Đào tức giận, trừng mắt nhìn họ.
-Mà thôi, cho anh tiếng đấy! Giải quyết cho xong!-Trâm nói, giọng cao thượng.
-Cảm ơn nhị tỷ, tam tỷ!-Hắn ta nói.
-‘Chơi’ vui vẻ!-Trâm cười.
Rồi học bỏ đi, để hắn và cô lại.
-Trông cô em có vẻ ‘ngon’ đó! Chơi với tôi một chút nhé!-Hắn nhìn cô, miệng chảy dãi.
( Tác giả: Gớm thiệt!).
-…ả…ôi…a!(Thả tôi ra!)-Đào giãy giụa.
‘Bốp’
-Mày nên ngoan ngoãn đi con nhỏ kia!-Hắn tát vào mặt cô một cái rõ đau.
Người cô run run, không giãy giụa nữa. Từng mảnh ký ức liên tục ùa về khiến cô hoảng sợ. Cái ký ức đó, làm ơn, hãy cho cô quên nó đi.
Thấy cô ngồi yên, hắn mới nhanh tay mở cúc áo khoác của cô ra.
-Ực…-Hắn nuốt nước dãi.
Từ phía xa đó, tiếng bước chân liên tục vang lên, nhưng hắn chẳng quan tâm.
Hắn tháo cà vạt, áo sơ mi của cô. Cúc thứ nhất đã bị hắn mở. Hắn đưa tay mở cúc thứ hai thì…
(- Tác giả: Chết rồi!Ai giúp chị Đào của tao đi chứ?
-Đọc giả: Ủa, mày viết mà! Mày viết cho ai đó lại cứu chị Đào của mày là OK thôi!
-Tác giả: Ừ ha! Được rồi, cố lên tác giả, tương lai chị Đào nằm trong tay mày!cắm đầu viết như điên)
Đùa cho vui chút thôi, tác giả đang trong kỳ thi HKII nên mong được các bạn đọc giả quan tâm, động viên cho có nghị lực thi tốt thôi! Thôi, chúc mấy bạn đọc giả thi tốt nhé!