_ Nguyên nhi dậy thôi nào sáng rồi hôm nay chúng ta sẽ đi chơi mà, dậy đi – Khải ca vừa gọi vừa kéo Nguyên Nguyên dậy.
Vương Nguyên mở chăn ra, nhưng vừa nhìn thấy Tuấn Khải thì cậu lại trùm chăn lại và ngủ tiếp.
_ Nguyên Nguyên ơi trễ rồi đấy dậy đi.
Vương Nguyên ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, còn Tuấn Khải thì đi về phía phòng của Thiên Tỉ. Một lúc sau Vương Nguyên ra ngoài, cậu cũng sang phòng Thiên Tỉ thì thấy người đang ngồi nói chuyện.
_ Bây giờ chúng ta cùng đi ăn sáng rồi chuẩn bị đồ và sang đón mọi người nha! – Tuấn Khải.
_ Vâng – đồng thanh.
Một lúc sau:
_ Các em chuẩn bị đồ xong chưa? – Tuấn Khải.
_ Rồi ạ, em đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cần cho chuyến đi rồi. Chúng ta đi thôi! – Thiên Tỉ.
_ Ủa, Nguyên Nguyên! Đồ của em đâu?
_ Em không đi, mọi người đi vui vẻ nhé!
_ Hôm trước em đã hứa với mọi người là sẽ đi rồi mà, sao hôm nay lại nói không?
_ Uk, cậu đi chung đi Nguyên Nguyên! – Thiên Tỉ.
_ Em không khỏe hả? Nếu vậy thì chúng ta sẽ đi vào dịp khác nhé!
_ Vậy để em gọi báo cho mọi người – Thiên Tỉ.
_ Mọi người cứ đi đi, đừng để ý đến em, em không sao!
_ Vậy thì cậu lên phòng thay đồ rồi chuẩn bị đi chung với mọi người đi! – Thiên Tỉ.
_ Thôi hôm nay Nguyên Nguyên không được khỏe, chúng ta để em ấy về phòng nghỉ ngơi đi. Mang đồ vào cất thôi – Tuấn Khải nói với vẻ mặt buồn bã.
_ Hai người không cần cất đâu, để em đi chung là được chứ gì!
_ Em không sao chứ! Nếu mệt thì cứ ở nhà, chúng ta có thể đi sau mà!
_ Em không sao! – Vương Nguyên nói rồi đi lên phòng thay đồ.
----------------------------------------
Vương Nguyên từ trên phòng đi xuống, anh mặc áo nhóm và cái quần jean đơn giản cùng với đôi giày thể thao màu đen và cái mũ lưỡi trai màu xanh nhạt. Cậu nói:
_ Chúng ta đi thôi!
_ Em không sao thật chứ! – Tuấn Khải vẫn lo lắng hỏi.
_ Vâng.
_ Ukm....
_Vậy chúng ta đi thôi, cũng hơi muộn rồi đó! – Thiên Tỉ.
Ở trước cổng nhà ông bà Gia Hân:
_ Các em chuẩn bị xong chưa? – Tuấn Khải.
_ Tụi em thì xong rồi còn Gia Hân thì đang còn ở trong nhà ấy ạ - Trâm Anh.
- Gia Hân ơi nhanh lên, mọi người đến rồi nè! – Trâm Anh nói vọng vào trong nhà.
Gia Hân từ trong nhà bước ra, cô mặc áo nhóm và cái váy màu đen dài đến đầu gối cùng với đôi giày thể thao màu đen. Cô nhìn về phía mọi người, thấy Vương Nguyên cô đi chậm lại và suy nghĩ: “Anh ấy cũng đi sao? Bây giờ mình phải làm sao đây? Nếu không đi sẽ bị ảnh hưởng đến mọi người, phải làm sao đây???”. Gia Hân hoàn toàn bị đẩy vào cái hoàn cảnh khó xử này.
- Nhanh lên đi Hân Hân! – Trâm Anh bực bội.