Ngồi trong căn phòng cũ ở khu nhà phụ cùng Anselm, Kaylin vẫn bám lấy ông không muốn rời đi một chút nào dù biết chắc rằng bản thân sẽ phải rời khỏi chỗ này.
Ngồi ở dưới kiểm tra lại vết thương cho Kaylin xong, Anselm nhìn lên cô cháu gái cứ chăm chăm nhìn ông như thể ông sẽ rời xa cô vậy.
Thật sự rất muốn giúp đỡ Kaylin nhưng hiện tại ông chẳng thể làm gì, ông đang phải học cách sinh tồn tại nơi của quỷ dữ.
Và Kaylin cũng vậy, cô cần phải học thôi, ông không thể bao bọc cô được mãi, rồi sẽ có ngày cô cần phải tự bảo vệ chính mình.
Đưa tay vuốt tóc cô, Anselm thủ thỉ đôi lời:
- Ta xin lỗi, nếu không phải bảo cháu đi lên thì sẽ không có ngày hôm nay.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối phải nghe theo lời chủ nhân của căn nhà này.
Cháu chỉ cần khiến Ngài ấy chán ghét thì sẽ ổn thôi.
Hiểu chưa?
Kaylin mím môi, cô vẫn không rõ lắm.
Mọi chuyện nó rất khó nói, nhưng rồi cô lại đưa tay lên để "nói" cho Anselm nghe:
"Cháu phải trả nợ cho chú ấy."
- Haiz, cháu cả đời này cũng không thể trả nổi đâu.
Ông sẽ nghĩ cách, dù thế nào thì cũng đừng làm Ngài ấy tức giận, biết chưa?
Kaylin nghe thấy thế liền gật đầu ngay.
Cô sợ anh còn hơn cả ma quỷ, chỉ cần nhìn đã thấy sợ rồi.
Lúc bình thường đã sợ, đến lúc tức giận còn đáng sợ hơn.
Cô còn dám để anh tức giận à?
Lấy trong hộp thuốc ra một lọ thuốc nhỏ bằng thủy tinh, bên trong là nhiều viên thuốc nén màu trắng.
Anselm đút vào tay Kaylin còn dặn dò:
- Hiện tại ông không thể chăm sóc cháu kĩ được.
Nếu có bị đau, bị thương thì uống một viên thôi.
Nó sẽ giảm đâu, nhưng không được lạm dụng, biết chưa?
"Vâng, Kaylin biết rồi ạ."
Nhìn ông chăm sóc, lo lắng tỉ mỉ cho mình như vậy, Kaylin càng không muốn rời xa ông.
Nhưng cô còn trả nợ, còn phải nghe theo sự sắp xếp của Zane nên cô không thể nào làm gì khác được.
Sắp xếp đồ xong, Kaylin được ông đỡ đi lên một căn phòng tận tít trên gác xép.
Gọi là sắp đồ nhưng Kaylin chẳng có nhiều đồ cho mấy.
Cô chỉ có vài bộ váy dài đã phai màu, còn có mỗi một chiếc áo khoác mỏng.
Anselm đã định mua nhiều đồ hơn cho Kaylin, nhưng nếu cô bé quá nổi bật thì sẽ không tốt, vì thế thay vì mua quần áo thì ông mua nhiều đồ dùng học tập hơn cho cô, còn cả nhiều đồ ăn thức uống còn đắt giá hơn cả quần áo.
Đi lên phòng gác xép, Kaylin nhìn từ cửa kính trong phòng nhìn xuống, ở nơi đây rất cao, nhìn thôi đã muốn hoa mắt rồi.
Cô sợ chỉ xảy chân một cái liền chết bất đắc kì tử ở đây.
Dặn dò Kaylin một lần nữa thì Anselm mới rời đi.
Kaylin nhìn bóng lưng của ông rời xa khỏi căn phòng, hốc mắt chưa gì đã bắt đầu dâng trào lên, sống mũi cũng cay xè.
Cô chưa hình dung ra được những ngày sau đó cô sống ở đây sẽ ra sao.
...!
Cho đến ngày hôm sau, khi Kaylin còn đang ngủ thì liền bị tiếng cửa đập mạnh làm cho tỉnh dậy.
Bên ngoài còn có tiếng nói rất lớn:
- Con nhỏ kia, mặt trời sắp lên tới đỉnh rồi mà vẫn còn ham ngủ.
Chủ nhân cũng không rảnh rỗi mà nuôi không mày đâu nhé.
Chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Kaylin đã phải cố gắng đứng dậy, còn lấy nạng để chống đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé mở thì một hầu gái liền đẩy mạnh cửa, khiến Kaylin ngã ngửa ra sàn.
Mặt mày hằm hố đi vào còn lấy ngóc tay chọc vào đầu Kaylin mà nói:
- Mày nghĩ mày còn được thảnh thơi như trước à? Từ lần sau dậy cho đúng giờ, không là mày chết chắc.
Nhớ chưa con nhỏ này?
Kaylin rối rít gật đầu.
Cô không hiểu, nhưng liền chống nạng đi ngay theo sau cô hầu gái.
Đi qua cầu thang, cô nhìn chiếc đồng hồ lớn đang điểm : giờ sáng.
Trong đầu thầm nghĩ, mọi người làm việc ở đây có lẽ cũng không nhàn hạ gì.
Phải dậy từ sớm, còn phải làm đủ mọi việc ở một lâu đài thế này quả thực là rất mệt mỏi cho mà xem.
Đi đến phòng bếp, người đứng đầu trong việc nấu ăn đi đến nhìn Kaylin một lượt.
Sau đó liền đưa cho cô tờ giấy đã ghi tất cả những thứ cần mua, sau đó còn đưa tiền cho cô rồi nói:
- Đi nhanh nhanh còn về, mày mà chậm chễ thì tất cả là lỗi do mày đấy.
Kaylin gật đầu, sau đó liền cầm tờ giấy và tiền để rời đi.
Giống như ở cô nhi viện vậy, chỉ là ở đây mua còn nhiều đồ hơn, như để làm đại tiệc vậy.
Đã thế cô chưa bao giờ được cho cầm nhiều tiền đến vậy, hiện tại cảm thấy mấy một tờ liền sẽ bị đáng gãy chân mất thôi.
Nghĩ đến đây mà cả thân hình nhỏ bé liền rùng mình một cái.
Sân sau đã rộng rồi, sân trước còn rộng hơn.
Kaylin không thể đi nổi, càng đi thì chân trái càng đau.
Mặt mày hiện tại trắng nhợt đi, mồ hôi chảy ra rất nhiều.
Trong lúc còn đang loay hoay để nghỉ ngơi một chút thì có hai bóng dáng đi đến.
Thân hình cao lớn, Kaylin nhìn qua thấy họ liền biết là thuộc hạ của Zane.
Một người trong số đó là Finnegan, còn là người bảo cô đưa đồ lên phòng cho Zane.
Người còn lại chỉ nhìn được vài lần, nhưng cô không quen cho lắm.
Thấy Kaylin mệt mỏi như vậy, Finnegan cảm thấy có lỗi nên liền bảo Davin đánh xe qua đây để trở Kaylin đi.
Trên đường đi, Kaylin vẫn trợn trạo, quay cuồng cả lên.
Đây là lần thứ hai cô được đi xe, vẫn là chưa quen với những chiếc xe này.
Đến nơi liền cầm chai nước uống để bớt cảm giác chua nồng trong cổ họng.
Trước đây Kaylin phải đi ra chợ để mua, nhưng đây là một siêu thị lớn vô cùng, cô chưa bước chân vào nơi đây bao giờ.
Mọi thứ cứ lạ lẫm làm cô không quen.
Phải rất lâu sau đó, nhân viên đứng ở gần đó thấy Kaylin bỡ ngỡ nên đi đến hỏi thăm.
- Cô bé, em cần gì sao?
Kaylin hơi giật mình, sau đó liền đưa tờ giấy ghi chú cho cô nhân viên xem.
Cầm tờ giấy trên tay, cô nhân viên cũng hiểu được một chút.
Bình thường người giúp việc của giới thượng lưu đều đến đây mua, chính vì thế nên siêu thị luôn phải đảm bảo về chất lượng thực phẩm bán ra, nếu không có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ khó mà lường được.
Nhìn Kaylin một lượt, cô bé chân phải chống nạng, gương mặt còn xanh xao nên cô nhân viên đã mủi lòng thương, xoa đầu cô bé mà nói:
- Qua đó ngồi đi, chị đi lấy giúp em.
Một lát liền quay lại ngay.
Kaylin đưa tay biểu thị cảm ơn nhưng có lẽ cô nhân viên không biết được.
Đợi một lúc sau thì đã thanh toán xong tất cả.
Finnegan đi đến xách đồ hộ Kaylin còn đỡ cô bé trên xe.
Tuy rằng trong giới xã hội đen, hắn có vẻ rất đáng sợ nhưng hiện tại lại đối tốt với Kaylin rất nhiều.
Một phần vì cảm thấy có lỗi với cô, một phần thì cô là người đầu tiên làm lão đại giận mà không bị gϊếŧ chết.
Anh cũng vì lòng tò mò dâng cao, muốn xem thử sau này sẽ ra sao nên vẫn giúp đỡ Kaylin.
Về đến lâu đài xa hoa, Kaylin phải mang đồ vào cho người làm trong nhà.
Ai ngờ đâu họ bắt cô phải rửa thức ăn, nấu ăn mà trong khi bao nhiêu là món cô bé không thể nào mà làm hết được.
Sức khỏe không tốt, cộng thêm cả chân đang bị thương, Kaylin vừa làm còn vừa thở hổn hển.
Chợt...!đang phải nấu canh thì một giọt máu rơi xuống gạch đá sứ ở bệ bếp.
Kaylin vội lấy giấy chùi bỏ ngay, nhưng chưa gì liền bị một cô giúp việc la:
- Cái con nhỏ này, biết gạch này đắt tiền thế nào không? Lau cho sạch vào.
Mới làm có tí liền chảy máu, như này rồi ai dám nhờ cô làm việc gì nữa hả?
Kaylin chỉ biết gật đầu rối rít.
Mãi mũi còn chưa lau xong nhưng vẫn bị bắt làm đủ thứ.
Nấu ăn xong còn phải đi lau dọn nhà, mà Kaylin đâu thể đảm nhận hết đươc.
Lâu đài to lớn như này, cô dọn cả ngày có lẽ mới xong được, vậy mà giờ lại còn bắt ép cô làm một mình.
Đúng là ỷ mạnh hϊếp yếu thật mà.
Cầm theo một xô nước nhỏ vừa sức và cả chổi lau nhà, Kaylin buộc tóc xong liền phải lau dọn ngay.
Bầu trời cũng bắt đầu có những tia nắng len lỏi lên cao.
Kaylin dù mệt vẫn phải dọn cho xong, cô bé mãi chưa dọn xong từ tầng gác xép để có thể xuống tầng dưới.
Một mình với cây chổi lau nhà, một mình làm và không ai lên giúp đỡ.
Tuy vậy cô cũng không phàn nàn gì.
Dù sao làm việc như vậy còn đỡ hơn là phải gặp Zane, áp lực hơn biết bao nếu phải gặp anh.