Đại điện Thiết Ấn môn âm u và lạnh lẽo.
Phó Huyết Phong nhìn vẻ căng thẳng trên gương mặt của mẹ và thái độ giận dữ của cha bằng vẻ dửng dưng:
-Phong nhi!
-Phụ thân!
-Con mau giao con bé ấy ra đây!
-Con bé nào ạ?
-Con bé đệ tử Nga my. Đừng tưởng chúng ta không biết.
Ánh mắt sắc bén của Phó Huyết Phong lướt qua hai chị em Hương Linh và Liên Hoa. Đáp lại hắn, Liên Hoa bĩu cặp môi anh đào ra vẻ thách thức trong khi Hương Linh nhẹ nhàng nhắc nhở em
-Liên Hoa!
- Đúng là con đang giữ một tiểu cô nương của Nga my. Cô ấy xinh đẹp, nhu mì, lại rất thiện lương. Con cũng rất thích nàng nên con hy vọng phụ thân lẫn mẫu thân sẽ không ai gây bất lợi cho nàng.
-Con….
-Nga my là kẻ thù của chúng ta. Giữ một đệ tử của kẻ thù bên cạnh mình, lại tỏ ra yêu ái nàng, ta và cha con đều lo trong nội bộ sẽ có lời ra tiếng vào. Phong nhi, con suy nghĩ kỹ chưa?
-Thanh Thanh chỉ là một tiểu nữ tử bình thường. Nếu cần, con sẽ mang nàng chôn kín trong Thiết Ấn môn, không cho Thanh Thanh một bước ra ngoài. Con cũng đã làm tròn trách nhiệm của mình, toàn bộ các đại phái đều đã bắt gọn trong tay. Hiện nay Thiết ấn môn không còn kẻ địch nào. Mong là mọi người cho con một không gian riêng để vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này. năm không có con rồi, thêm một thời gian nữa cũng đâu có gì là dài lắm!
Phó Huyết Dịch chấn động.
Lời nói của con trai dù nhẹ nhàng, song lại làm ông không khỏi chạnh lòng.
Phu nhân của ông cũng thế!
năm trước, cả hai đã gửi Huyết Phong cho một người bạn chăm sóc, sau đó ngập chìm trong chuỗi ngày đầy máu tanh.
Một gia đình ba người mấy khi được ngồi bên nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.
Con trai nghĩ gì, cần gì cả hai người đều không biết.
-Phong nhi…Con nên hiểu, chuyện cha mẹ rời khỏi con là việc bất khả kháng. Con là người thừa kế của Thiết Ấn môn lẫn Bạch cốt giáo, không thể để tình riêng làm mờ mắt, gây tổn hại cho chúng môn đồ.
-Cha mẹ yên tâm. Phong nhi biết giới hạn và trách nhiệm của mình mà.
-Mong là được như con nói.
Cả hai người vừa rời khỏi, Phó Huyết Phong quay lại hướng hai chem nhà họ Khúc nãy giờ đang đứng lặng yên:
-Không liên quan gì đến tỷ tỷ!- Khúc Liên Hoa lên tiếng ngay- Muội đến báo cho Phó bá bá biết…Có mắng, huynh mắng muội là được rồi.
-Liên Hoa!
-Muội không cần đóng kịch trước mắt ta đâu. Chúng ta đều là đệ tử tà môn, tại sao lại phải phủ lên mình lớp mặt nạ như là vô tư, thuần khiết đó.
-Phong ca…
-Huynh không trách muội hay Liên Hoa vì đã đến nói với phụ mẫu huynh chuyện của Thanh Thanh. Huynh chỉ hy vọng hai muội bỏ đi ý định ám hại nàng. Cùng là phận nữ nhi , hành hạ nhau chỉ làm người ta thêm khinh ghét.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ). Ý huynh là huynh khinh ghét muội. Huynh trách muội vì đã đến, làm cho nàng ta biết thân phận Thiết ấn môn thiếu giáo chủ của huynh sao?
-Không…-Phó Huyết Phong mạnh mẽ cắt lời- Huynh đã nói rồi. Huynh không trách muội chuyện gì cả. Muội quan tâm huynh, dành cho huynh nhiều ưu ái- huynh hiểu. Nhưng huynh không yêu muội. Thanh Thanh không có lỗi vì nàng vốn cũng không mong muốn được huynh yêu. Huynh không bảo muội bỏ cuộc hay quên lãng huynh. Huynh chỉ hy vọng muội không làm tổn hại Thanh Thanh! Nếu không…quả thật huynh cũng không muốn mạnh tay với muội.
-Phong ca…huynh…
Hương Linh đau nhói tận đáy lòng.
Vì người ta huynh đã có thể thốt lên những lời như thế.
Muội….
Hận huynh!
-Còn muội…- Phó Huyết Phong quay sang Khúc Liên Hoa, nhẹ nhàng song nghiêm khắc, lời nói mang đầy âm điệu đe đọa- Huynh không hy vọng muội giở trò lần nữa với Thanh Thanh. Công phu hạ độc của muội so với huynh thế nào, muội biết rõ hơn ai hết. Cẩn thận, kẻo Phong ca không lưu tình đốt hết bầy rắn của muội đấy, Liên nhi!
Bỏ mặc hai chị em Khúc Hương Linh, Phó Huyết Phong nhanh chóng rời khỏi đại điệ
Hắn không muốn mất nhiều thời gian nữa. Thúc thúc, cô cô, sư phụ và sư mẫu của hắn đều vì một phút chần chừ mà hối hận cả cuộc đời.
Hắn không phải là họ. Cuộc đời người mấy chục năm, nhiều khi khó mà tìm được người mình thật lòng yêu thương. Hắn đã tìm được, tại sao lại phải băn khoăn quá nhiều điều:
-Thiếu giáo chủ!
-Đưa nàng ta vào đây. Ta có chuyện muốn hỏi.
-Tuân lệnh!
Hương Hương được dẫn tới.
Lớp vải xô thay cho những y phục lộng lẫy, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ dụ hoặc mê người:
-Tiểu mỹ nhân…Đã lâu rồi không gặp! Nàng khỏe không?
-Ngươi không cần phải giả vờ từ bi. Ngươi muốn gì?
-Thẳng thắn lắm! Ta nghe nói tiểu mỹ nhân bị giam giữ bao nhiêu ngày nhưng dù cha ta có dùng cực hình tra khảo, nàng vẫn không hé răng lấy một lời. Can đảm lắm!
-……………….
-Hai con bồ câu của nàng thả về Thanh thành đấy! Thực ra ta không có bắt chúng.
Dừng lại một chút để quan sát gương mặt tái dại của nàng, Phó Huyết Phong cười khẽ:
-Ta để chúng bay về Thanh Thành. Các đại môn phái nhận tin gián điệp cùng nhau đến tấn công Thiết Ấn môn của ta. Ta chỉ cần giăng một cái bẫy nhỏ và tóm gọn cả bọn. Nàng nghĩ xem….có phải Hương Hương nàng là tội nhân thiên cổ rồi không?
-Ngươi…
- Hấp dẫn quá hả? Nhưng nàng yên tâm, nếu nàng muốn, ta sẽ cùng nàng diễn một màn kịch độc đáo khiến cho bọn Thanh Thành đó vui vẻ chấp nhận nàng quay trở về. Nàng sẽ không mất mát gì cả
-Ta không phản bội Thanh Thành. Có giết thì giết ta đi!
-Phó Huyết Phong ta không thích làm bẩn gươm mình. Ta cũng không buộc nàng làm chuyện gì trái với lương tâm mình.
-Vậy….ngươi muốn gì?
-Nói cho ta biết…Tiểu cô nương Lam Thanh của Nga my đã hứa hôn với ai trong phái Thanh Thành?
-Lam Thanh!
Gương mặt tiểu cô nương với nụ cười dịu dàng và gương mặt sáng bừng hạnh phúc của tiểu đệ đệ hiện ra trong đầu Hương Hương.
Lam Thanh là vị hôn thê của tiểu đệ nàng.
Sao hắn lại quan tâm đến?
-Ta không biết! Khi họ đính ước, ta đã đến Thiết ấn môn làm gián điệp rồi.
- Nàng biết….Yên tâm đi, ta chỉ muốn biết mặt tên ấy thôi. Ngoài ra không có ác ý gì. Còn nếu nàng không nói cho ta….
-Ngươi sẽ làm gì?
-Ta sẽ mang tất cả những tên đệ tử Thanh thành cùng lứa tuổi với hắn, cùng mang họ Lăng giết chết hết!…Nàng thấy cách đó có được không?
-Ngươi………
————————————————� �———————–
Tiếng động vang lên và bóng người đẩy cửa bước vào phòng làm Phó Ngọc Tuyết giật mình, quát lên:
-Ai…
-Xin lỗi cô cô…Là con!
Nhìn Lam Thanh đang dựa vào góc giường, vẻ mệt mỏi in hằn trên gương mặt non tơ, đôi mắt nhắm gn, Huyết Phong không khỏi xót xa:
-Nàng sao rồi cô cô?
-Tinh thần suy nhược! Ta mới cho nàng uống thuốc để thiếp đi một chút.
-……….
-Con định giam cô nương ấy đến khi nào? Mấy hôm nay nàng khóc rất nhiều, van xin ta thả nàng ra. Tiếp tục thế này không phải là cách đâu.
-Con không biết…Nhưng nếu thả Thanh Thanh ra, bao nhiêu kẻ đang rình rập muốn hại nàng. Con lại không thể bảo vệ nàng mọi lúc.
-Cả đời con muốn nhốt nàng trong Đạm Đình cư của ta sao? Nàng là một con người, nàng không phải là vật vô tri để con bao bọc trong lồng. Với con, với nàng, tất cả đều không được.
-………….
Vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt thơ ngây, Phó Huyết Phong không thể không thừa nhận, nhìn Lam Thanh tiều tụy, hắn cũng từng nguyền rủa bản thân mình.
Nhưng…hắn đã không còn có thể buông tay được nữa.
- Con cầm lấy viên thuốc này đi!
-Hành xuân dược!
-Phải! Là Hành xuân dược. Sau khi uống thuốc này vào, Lam Thanh sẽ cam tâm tình nguyện ở bên con. Nàng cũng sẽ không rời Thiết Ấn môn được nữa.
-Cô cô!
Hành Xuân dược.
Một viên thuốc chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay lại có thể chi phối một con người.
Huyết Phong chợt cười:
-Con không muốn Thanh Thanh là Phương thúc thúc thứ hai. Cô cô…có lẽ người thấm thía cái nỗi đau có người không có tâm đó hơn bao giờ hết. Thanh Thanh không đáng bị đối xử như vậy
Mịt mù.
Năm đó Huyết Phong mới tròn tuổi.
Cô cô của hắn, xinh đẹp như tiên nga giáng trần trong chiếc áo tân hôn.
Nhưng chú rể thì không hề nhìn thấy vẻ đẹp của cô cô hắn.
Ánh mắt vô hồn.
-Nói đi! Chàng rất yêu ta…
-Ta rất yêu nàng.
Giọng đều đều vô cảm.
Sau đó
- Ta không yêu nàng. Mãi mãi cũng không yêu nàng.
Chiếc áo cô dâu rực rỡ của cô cô tan thành muôn mảnh vụn.
Người không tâm, không có hạnh phúc.
Thanh Thanh của hắn.
Thuần khiết đến như vậy.
Nếu nàng nhìn hắn, cười với hắn bằng ánh mắt đều đều vô cảm đó. Nếu nàng nói với hắn bằng chất giọng như đá lạnh ấy” Muội yêu huynh”, có lẽ suốt cả đời hắn sẽ không tha thứ cho chính mình. Người hắn yêu là cô gái thiện lương, dịu dàng này. Người con gái dù biết hắn lừa gạt vẫn không thể hận hắn, nàng chỉ van xin hắn buông tha mình, trả nàng về những ngày bình lặng.
- Con nói đúng. Hành xuân dược chỉ lấy được người, không lấy được tâm…
-Con xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện xưa. Bản thân con cũng mong cô cô hãy tự giải thoát chính mình…Không đáng đâu!
-Con biết khuyên cô cô sao không tự xem lại chính mình. Con và cô gái này vốn không thể nào đâu Phong nhi!
-Phương thúc không yêu cô cô. Còn Thanh Thanh….con không tin nàng hờ hững với con. Nàng rõ ràng cũng có yêu con. Hai kẻ vốn đã yêu nhau lại bị chi phối quá nhiều điều. Con thật lòng yêu thương Thanh Thanh. Bằng mọi giá, con sẽ giữ nàng lại bên mình.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ Huyết Phong có đều là phải giành từ thủ đoạn.
Hắn tuổi, ngoài thời gian niên thiếu vô tri, cuộc sống xa cha xa mẹ, tự mình đối phó trong đầm Độc huyết, không được ai thương xót, chẳng có ai quan tâm, chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn đã quen với việc vận dụng đầu óc để đoạt về những thứ mình muốn.
Cả hạnh phúc cũng vậy.
Đời cũng khéo trêu người.
-Con gửi Thanh Thanh lại cho cô cô. Con có chút chuyện phải làm cho xong đã.
—————————-
- Tịnh Vân sư thái!
Vài ngày trước, hắn đã đưa bà về đây giam giữ, chung với những đệ tử của bà. Thoạt đầu hắn còn định hành hạ những đệ tử Nga my kia sống không bằng chết, cho họ nếm cái mùi đói khát tận cùng. Sau đó Phó Huyết Phong sẽ khoanh tay ngồi nhìn họ chém giết, cấu xé nhau để giành lấy chút thức ăn duy trì mạng sống.
Nhưng hôm nay đã khác. Họ là người thân của Lam Thanh, tổn hại họ, nàng nhất định hận hắn vô cùng.
-Ngươi đến đây làm gì?
- Không…Ta mang đến cho bà một lời nhắn…
Hắn quăng đến trước mặt bà một chiếc áo.
-Áo này là…. của Thanh nhi?
-Ta không biết tên nàng ta. Chỉ biết đó là đệ tử Nga my. Ta làm phước mang đến cho bà theo lời nàng nhắn gửi.
-Ngươi…Ngươi đã làm gì Thanh nhi?
-Không…- một nụ cười tà mị- Hương vị của nàng rất tốt. Ta đã hưởng thụ rất mê say. Tiếc là sau một phút lơ đãng, ta đã không chú ý nàng. Nàng dùng một con dao…Nàng bảo không mặt mũi nào mà gặp lại sư phụ và Lăng đại ca nào đấy nữa.
-Súc sinh! Ngươi đã hại chết Thanh nhi…Khốn nạn!
Hắn cười.
Nhìn vẻ đau thương, phẫn hận của bà.
Hắn muốn cái tên Lam Thanh hoàn toàn biến mất trong tim mọi người.
Hắn sẽ nhốt nàng trong Thiết Ấn môn, bao bọc nàng, không để Thanh Thanh có cơ hội rời khỏi hắn.
Thời gian là phương thuốc tốt.
Hắn sẽ là người thân duy nhất của nàng.
Tâm của nàng hoàn toàn là của hắn.
- Canh gác cẩn thận! Cho người đưa Lăng công tử của Thanh Thành lên gặp ta….
- Tuân lệnh thiếu giáo chủ…….