- Phó công tử!
Lam Thanh như hụt hơi khi nghe tin dữ.
Nàng loạng choạng:
-Thiết Ấn môn… Tất cả đều bị bắt. Vậy…ta phải làm sao? Làm sao đây Phó công tử? Còn sư phụ của ? Các vị sư tỷ…
-Nàng không thắc mắc tại sao họ bị bắt sao? – Phó Huyết Phong giữ chặt lấy Lam Thanh, buộc nàng phải đối diện với mình- Ta đã lợi dụng lòng tin của nàng để biết họ cùng hẹn nhau ở Thiết Lĩnh sơn.Ta cũng đã dùng bồ câu đưa thư của Thanh Thành để báo cho họ biết vị trí của Thiết Ấn môn nhằm dụ họ vào bẫy. Một tay ta đã bắt hết bọn họ…Là ta.
-Phó công tử…Người…Người gạt tôi?
-Phải… Vì ta là Phó Huyết Phong. Giáo chủ Thiết Ấn môn là cha ta, chưởng môn Bạch cốt giáo là mẹ ta. Ta xuất thân tà môn. Nàng hiểu không?
Đôi mắt của Lam Thanh tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Nàng đã bị lừa.
Bị lợi dụng.
Nàng bán đứng các đồng môn, ngăn chặn đường họ tiêu diệt Thiết Ấn môn.
- Vì sao người lại chọn tôi? Tôi chỉ là một tiểu đệ tử của Nga my…Tôi…
-Vì cái bánh bao hôm đó. Nàng nhớ không? Nàng đã đưa cho ta một cái bánh bao.
Lam Thanh đã quên.
Nhưng bây giờ… chuyện hôm đó lại trở về:
-Phó công tử…người là…
-Đúng rồi. Hôm đó ta đã giả vờ là một kẻ ăn mày để dò la tin tức. Cái ta nhận được là một cái bánh bao và nụ cười của tiểu cô nương nàng. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là duyên nợ.
-Phó công tử…
-Ta là một tà ma ngoại đạo. Không cần gọi ta là công tử nữa.
Lam Thanh cắn chặt môi.
Bọn tà ma ngoại đạo không hề có người tố
Sư phụ đã nói với nàng như thế.
Bọn họ rất độc ác.
Họ giết người không gớm tay:
-Sư phụ và các vị sư tỷ của tôi. Họ…họ sao rồi?
-Ban đầu ta định bỏ đói họ, cho họ nếm mùi đói khát là thế nào. Nhưng bây giờ ta không muốn họ chết. Bất cứ ai là người thân của nàng, ta đều sẽ không làm cho họ tổn thương.
-Công tử…
-Đừng lo…Ta chỉ bắt bọn họ về, chứ chưa giết ai cả đâu.
-……
-Thanh Thanh…
- Phong ca…Còn nhiều chuyện huynh chưa nói hết với nàng ấy- Một giọng nói lanh lảnh chợt vang lên- Việc huynh giữ nàng ấy lại làm gì chắc không đợi muội nói cho nàng ta biết chứ.
-Liên Hoa!
-Tỷ tỷ… tỷ đừng có khéo làm trò. Phong ca cũng đã nói gần hết rồi, còn chút chuyện cũng nên nói luôn đi!
Một làn gió mang theo mùi hương nồng nàn, trước mắt Lam Thanh, tiểu cô nương không ngừng săm soi, ngắm nghía:
-Nhìn gần thì quả cũng khá xinh đẹp…Phong ca…Lý do để muội nói hay là huynh nói đây?
-Ta giữ nàng ở lại…- Phó Huyết Phong trầm giọng- Ban đầu là chỉ để từ từ chơi đùa. Nhưng sau này không như vậy nữa.
-Ý huynh ấy là muốn cô nương cam tâm tình nguyện dâng hiến cho huynh ấy,, hưởng xong rồi huynh ấy sẽ bỏ rơi cô. Cô hiểu chưa?
Lam Thanh không tin vào tai mình.
Gương mặt trắng bệ
Môi run run.
-Phó công tử…
-Đó chỉ là ý định ban đầu. Bây giờ không còn như thế nữa.Thanh Thanh!
Trong một thoáng, đất trời trở nên mờ mịt.
Cảm giác rã rời lan truyền.
Nàng ngã xuống
-Thanh Thanh!
-Ngất rồi!
-Thanh Thanh!
-Nàng ta là đệ tử Nga My sao?
-Vâng ! Nàng là tiểu đồ đệ của Tịnh Vân sư thái- Lam Thanh.
Phó Ngọc Tuyết đã nhìn thấy trước mắt là gai chông.
Ngày xưa, bà cũng như đứa cháu này.
Yêu.
-Con sẽ khổ thôi Phong nhi. Con…
-Hãy buông tay đi đúng không? Thúc thúc cũng đã khuyên con như thế. Nhưng chưa bắt đầu đã buông tay, mai đây dù có hối hận ,có tiếc thương cũng không làm lại được. Con không muốn hối hận, không muốn mình tiếc nuối cả một đời.
Ngày xưa…
Bà đã cố trốn tránh.
Rồi lại cố níu kéo tình yêu ấy.
Cái cuối cùng nhận được chỉ là thương tâm.
Nhưng…
Trong nỗi đớn đau tột cùng từ yêu đó, không phủ cũng từng có những giây phút ngọt ngào tột bậc, khiến lòng người khó thể nào quên:
-Con đã thật lòng thương yêu cô gái này, tại sao còn nói cho nàng ta mọi chuyện? Nàng sẽ hận con đến cả đời đấy Phong nhi!
-Con đã nói dối Thanh Thanh nhiều rồi. Để cho một người khác nói cho nàng biết, không phải nàng sẽ tổn thương càng sâu sắc hơn sao? Thà người nói ra điều đó là con, nàng có hận con đi nữa nhưng cũng sẽ hiểu rằng, con không có gạt nàng.
Huyết Phong trưởng thành hơn người đàn ông của bà ngày ấy.
Những đưá trẻ lớn lên trong tà giáo thường phải sống trong cảnh nguy hiểm, bị người ta dòm ngó, thù hằn, bản thân chúng cũng nhanh trưởng thành hơn:
-Giờ con định làm gì với nàng đây?
-Con không biết nữa. Nhưng từ nay con sẽ không lừa dối Thanh Thanh nữa. Con muốn nàng biết rõ về mình. Người đã yêu nàng là Phó Huyết Phong của Thiết Ấn môn, không phải là một gã phong trần có tấm lòng hào hiệp.
Lam Thanh thể chất lẫn tinh thần đều yếu ớt
Như một bông hoa được bao bọc trong lồng, lần đầu bị vứt bỏ ngoài sương gió.
Huyết Phong đau lòng…
- Ư…Ưm
-Nàng tỉnh rồi!
-Để cô cô…- Bắt mạch cổ tay nàng, mặt Phó Ngọc Tuyết giãn ra- không có gì đáng ngại, uống thêm vài thang thuốc sẽ ổn thôi.
-Tốt quá!
-Con ra ngoài đi! Cô cô sẽ lo cho nàng. Thấy con sợ nàng không tránh được xúc động.
-Thanh Thanh không yếu ớt vậy đâu. Ngẫm lại nàng ngất xỉu cũng là cái hay. Không biết chị em Hương Linh sẽ nói gì thêm nữa.
-Hương Linh yêu con lắm. Ta sợ chuỗi ngày sắp tới, Lam cô nương khó mà yên ổn với con bé đó.
- Con sẽ bảo vệ Thanh Thanh…Không ai ngoài con làm tổn thươg được tới nàng.
Mờ mịt
Những câu nói tàn nhẫn
Đùa bỡn nàng.
Sau đó vứt bỏ nàng.
Phó công tử.
Một dáng hình quen thuộc hiện ra trước mắt.
Dáng hình này thời gian qua đã luôn kề cận mỗi lần nàng mở mắt ra
Cho nàng an ổn.
Nhưng mà…
-Phó công tử…Người…
-Mới tỉnh dậy không nên nói nhiều. Nàng uống thêm một thang thuốc này là sẽ ổn.
Mắt nhìn mắt.
Bất giác nước mắt chảy xuống gò má xanh xao
-Đừng khóc!
Lòng hắn như có ai bóp nghẹn
Đau lòng.
- Xin lỗi Thanh Thanh…Ta sẽ không bao giờ lừa muội nữa. Không bao giờ!
-Con ra ngoài đi Phong nhi! Để ta cho Lam cô nương uống thuốc được rồi.
-Thanh Thanh…
-Ra ngoài đi!
———————
Phòng còn lại vẻ lặng lẽ của hai người.
Đặt chén thuốc vào tay nàng, Phó Ngọc Tuyết nhẹ nhàng:
- Cô nương uống đi!
Thuốc…
Nàng không kháng cự, ngoan ngoãn uống cho xong chén thuốc:
-Tốt lắm! Ta là cô cô của Phong nhi, ta có vài chuyện muốn nói với cô nương.
-Dạ…
-Chúng ta đều là người của Thiết Ấn môn. Phong nhi là thiếu giáo chủ của cả Thiết Ấn môn lẫn Bạch cốt giáo của mẹ nó. Nó sẽ là người thừa kế của ” tà ma ngoại đạo’ chúng ta sau này đối đầu với cả danh môn.
-…………..
-Cô là người của danh môn. Thân phận của hai người vốn rất khác nhau. Phong nhi đùa giỡn cô bởi nó thấy ở cô một hương vị lạ. Nhưng sau này, ta có thể khẳng định, nó đối với cô là chân thành.
Lam Thanh gật nhẹ đầu.
Ánh mắt , những lần cứu nàng khỏi cơn nguy hiểm.
Giây phút nàng gào thét, bức bối vì độc xà, nàng không khống chế được, không chút ngượng ngùng ôm chặt lấy hắn, môi chưa biết nụ hôn cuông nhiệt cắn môi hắn, hắn cũng không lợi dụng lý do hợp phép ấy vũ nhục nàng, chiếm lấy nàng.
Với nàng, hắn chỉ dùng mọi chở che, yêu thương mà bao bọc.
Nàng hiểu chứ!
Nên càng thấy đau lòng.
-Lam cô nương…không hận Phong nhi chứ?
Lam Thanh lắc đầu:
-Tiểu nữ không hận Phó công tử. Chỉ xin người…người buông tha cho tiểu nữ. Tha cho tiểu nữ đi!
Người con gái danh môn vẫn còn quá ngây thơ.
Phó Ngọc Tuyết thở dài. Bọn họ là tà ma ngoại đạo, ngoài việc ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, còn rất cố chấp, một khi đã thích thú một thứ gì, chết cũng không buông tay.
Phó Huyết Phong là một trong những “tà ma” trẻ cố chấp nhất.
Con người hắn, dù là cha mẹ cũng không thể ngăn cản. Một phần là do họ dung túng hài tử, một phần cũng do những môn phái bị gọi là tà đạo bọn họ vốn không quan tâm đến miệng đời, làm sao để thỏa mãn bản thân là đủ.
Huyết Phong cố chấp, Khúc Hương Linh cũng không phải là một đứa trẻ ngoan.
Bà nhìn thấy ánh mắt rực lửa của nó khi Lam Thanh ngã xuống…Nàng thiếu nữ danh môn này chút xảo trá cũng không có. Tâm hồn nàng lại thuần khiết và lương thiện, làm sao có thể là đối thủ của ái nữ Ngũ độc môn:
-Chuyện đó ta không giúp cô nương được. Cô hãy tự nói với Phong nhi…Buông tay hay không, đó là tùy nó…
-………….
-Phong nhi!
Đã đợi sẵn ngoài cửa, Phó Huyết Phong lập tức bước vào:
-Ta ra ngoài, hai người cứ từ từ trò chuyện.
Không gian lắng lại.
Chỉ còn có người.
- Muội thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?
-Không có…Cảm ơn Phó công tử
-Muội không thể gọi tên ta sao? An ủi kẻ yêu mình bằng cách đổi lối xưng hô, không lẽ khó khăn đến vậy?
-Phó….Phong huynh!
Phong huynh!
Môi Phó Huyết Phong hiện lên nụ cười ấm áp:
- Cám ơn muội….Thanh Thanh!
-Phong huynh…Tôi muốn…
-Nếu muội muốn nói hãy buông tha cho muội, xin lỗi…… Phong huynh của muội đã dấn quá sâu rồi. Không thể nào thoát ra được nữa.
Tâm Lam Thanh chấn động.
Ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình.
Nàng không chối cãi được tim của mình.
Nàng cũng không hững hờ với hắn.
Nhưng:
-Thanh Thanh xin lỗi Phong huynh. Thanh Thanh đã được sư phụ định nơi ước hẹn rồi. Thanh Thanh là người của Lăng đại ca. Tròn cả đời này, Thanh Thanh không phụ huynh ấy được.
-Muội có yêu hắn không?
Lam Thanh gặp người ấy được vài lần.
Người ấy chỉ mới chạm nhẹ vào tay nàng để trao món quà đính ước.
Nàng không biết gì về yêu ái.
Hôm nay trước hắn, một tà ma ngoại đạo sư phụ bảo nàng phải xa cách.
Lại thấy đau lòng.
Còn có cả sợ hi.
Nàng sợ nàng sẽ yêu hắn.
Sợ con tim nhỏ bé của mình lạc điệu.
Giây phút này gần hắn đến thế.
Nàng không trấn tĩnh được, không chịu được ánh mắt hắn nhìn mình.
-Tôi….
-Không yêu hắn. Lòng muội có ta…Mà dù lòng muội hoàn toàn hờ hững với ta đi nữa, ta cũng sẽ không buông tay.
Hắn ngạo nghễ.
Trong niềm hạnh phúc.
Lòng nàng có hắn…
Thế thôi!
-Muội ở lại đây, ta cam đoan tính mạng sư phụ và các vị sư tỷ của muội sẽ được an toàn. Còn nếu muội nghe lời xúi giục của ai hoặc có ý định chạy trốn, né tránh ta, Phong huynh của muội sẽ cho muội thấy, Thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn tàn nhẫn với người khác thế nào?
-Phong huynh….
Hắn đang uy hiếp nàng.
Không có cách nào khác.
Bởi hắn cũng chưa biết phải làm gì.
Nàng sợ hắn.
Nàng là con gái danh môn.
Cách duy nhất để giữ nàng bên cạnh lúc này là uy hiếp, ép buộc nàng.
Hắn rất muốn nhìn thấy nàng hằng ngày.
Buông nàng ra một khắc, lòng hắn lại dâng lên nỗi không yên…
Cha mẹ
Sư phụ của nàng.
Hắn không phải không nhìn thấy Khúc Hương Linh đang ghen tức.
Nàng ta không phải là thiếu nữ dịu dàng, chịu để yên cho tình địch của mình.
Bách Tình xà…Vạn độc xà….Muôn ngàn loài rắn, thuốc độc trong Ngũ độc giáo.
Một con Bách tình xà nhưng đối tượng bên cạnh Thanh Thanh lại không phải là hắn thì sao?
-Muội uống đi!
Hắn bất ngờ đưa cho nàng một viên thuốc:
-………………
-Đây là Vạn chi linh. Uống nó vào, cơ thể muội sẽ được bảo vệ khỏi một số loại độc. Không có mệnh lệnh của ta, sẽ không ai dám đến nơi này. Muội ngoan ngoãn ở lại đây, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho muội gặp lại những người thân thuộc.