Thiết Lập Này Hỏng Rồi

chương 141: em bé

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tập trận được cử hành ở một nơi khá thoáng đãng tại tinh hệ Murs, trong đó bao gồm mấy hành tinh không người, tổng cộng chia làm ba trận doanh, thời gian kéo dài một tháng, đợi tới lúc Tống tướng quân và Việt tướng quân kết thúc mỹ mãn trở về, Bạch Thời đã sắp đi học rồi, có điều thân là sinh viên hệ cơ giáp, trước khi vào học phải hoàn thành hai khâu quan trọng nhất, một là chia lớp, hai là huấn luyện quân sự.

Mặc dù cấp bậc cơ giáp ở thời đại này được phân chia rất hợp lý và khoa học, nhưng theo tiếng hô phản đối kỳ thị gene, học viện Hoàng Gia với tư cách là một học viện nổi tiếng, đương nhiên không muốn người ngoài nghĩ mình như vậy, cho nên hệ cơ giáp không chia lớp theo cấp bậc gene, mà là xét theo thành tích khảo sát tổng hợp.

Quyết định công bằng này nhận được không ít thiện cảm, nhưng thực tế, kết quả cũng không khác việc lựa chọn bằng gene là mấy, căn bản không có nhiều trường hợp đặc biệt, bởi vậy những sinh viên có thể vào được ban một hoàn toàn không cần khoe cấp bậc gene, chỉ cần đứng đó thôi, người khác sẽ tự biết họ vô cùng xuất sắc.

Bạch Thời xuất hiện dẫn tới một trận bạo động nhẹ.

Việc [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] của Phượng Hoàng đang ở học viện Hoàng Gia đã sớm lan truyền ầm ĩ trên mạng rồi, mặc dù họ không thèm để ý, nhưng xung quanh thường xuyên có người nhắc tới một câu, sau đó suy đoán liệu có được phân vào cùng lớp không nhỉ, phải xin chụp ảnh ký tên các thứ, muốn bỏ qua cũng khó, huống chi người đã thi vào hệ cơ giáp thì nhất định đều thích cơ giáp, Tiểu Nhị Hóa mạnh mẽ như vậy, có mấy ai thật sự bỏ qua cậu được?

Vì vậy giờ phút này thấy Bạch Thời bước vào, bọn họ đồng loạt nhìn qua, dù sao cậu cũng là người nổi tiếng, trên thực tế nét mặt còn lạnh lùng, họ nào dám tiến lên, tất cả chỉ đứng cạnh yên lặng ngắm nghía, vài người không kiềm chế được thì chụp mấy tấm ảnh, sau đó mang lên diễn đàn chia sẻ, dẫn tới một đám người vây xem.

Ở đây chỉ có một số ít sinh viên tới từ khu xa xôi mới không biết thân phận của Bạch Thời, nhưng bộ dạng của cậu đẹp quá, đã vậy còn được đối đãi với thái độ đặc biệt, họ cũng không nén nổi mà nhìn vài lần.

Bạch Thời mang khuôn mặt vô cảm đi tìm một chỗ đứng trong ánh mắt của đám đông, yên lặng đợi kiểm tra, đúng lúc này bên tai chợt vang lên một giọng nói, Bạch Thời tò mò nhìn qua.

“Lão đại!”

Ba tiểu đệ thu được ở trung tâm lấy chứng nhận cơ giáp sư đã tới từ rất sớm, bây giờ đang chạy tới chỗ cậu, trong đó Lawn và Lilisa đã biết thân phận của Bạch Thời lúc tranh tài, hai người còn lại tiễn cặp song sinh rồi chạy về trường cũng nhận được chân tướng, lập tức chấn động.

Họ là người ủng hộ trung thành của Tống Minh Uyên, đương nhiên cũng biết rõ Tiểu Nhị Hóa là người yêu của thần tượng, mà thông qua sự kiện cô bé nọ có thể thấy Tiểu Nhị Hóa biết giữ khoảng cách với người khác, là người đàn ông tốt chung tình, điều này khiến họ càng nhìn cậu càng thuận mắt hơn, cho nên tiếng lão đại này gọi không oán không hối. Mặc dù Lawn không tình nguyện gọi lão đại, nhưng cũng không còn bài xích Bạch Thời như trước, vì vậy mới đi theo.

Bạch Thời cứ tưởng họ chỉ là mấy vật hy sinh nhỏ bé, không ngờ lại tự giác như vậy, lập tức hài lòng nói ngoan, còn hỏi: “Mấy đứa đã thi xong chưa?”

“Thi xong rồi.” Tiểu đệ gãi đầu, “Mặc dù bây giờ thành tích của bọn em xếp hạng trung-thượng, nhưng phía sau vẫn còn nhiều người chưa kiểm tra, chắc là không vào được ban một rồi, trước mắt chỉ có Lawn là xếp hạng gần đầu mới vào được thôi.”

Bạch Thời cũng đã từng nghe họ nói Lawn có thể vào ban một, không suy nghĩ nhiều, ừ một tiếng.

Mấy người đều không có việc gì làm, dứt khoát đứng làm bạn với Bạch Thời, do dự một chút mới hỏi: “Lão đại, nghe nói học kỳ mới Tống học trưởng sẽ trọ ở trường?”

Bạch Thời đã biết chuyện này, không có ý kiến, nghe vậy thì gật gật đầu, nhìn họ: “Muốn đánh với anh ấy một trận?”

“… Không không không, là chỉ đạo, chỉ đạo thôi.” Mấy người vội vàng giải thích, vô thức rụt tè mọt chút, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, mong đợi: “Có thể chứ?”

“Để anh hỏi giúp mấy đứa.”

Mấy người kích động: “Cám ơn lão đại nhiều!”

Bạch Thời âm thầm suy đoán rất có thể mấy người này chịu đi theo cậu là vì đại ca, trầm mặc một giây, lại nói một câu nghe lời.

Đây là sân huấn luyện riêng của hệ cơ giáp, trong sảnh lớn đang trưng bày kỷ lục tốt nhất trong các hoạt động và so tài của hệ, hơn nữa còn có video liên quan, mọi người đứng đợi nhanh chóng phát hiện ra điều này, sau đó cũng như những sinh viên khóa trên, bị khuất phục ngay lập tức, bọn họ há hốc miệng: “… Má ơi, quá mạnh!”

Có người chần chừ hỏi: “Tôi đã xem video trên mạng, hình như là bạn trai của Tiểu Nhị Hóa?”

“Nhìn giống lắm, chắc là anh ta rồi, quả nhiên là đủ mạnh, đợi đã, vì sao Liên Minh lần này anh ta không có trong chiến đội Hoàng Gia?”

“Không rõ lắm, có lẽ là đang đợi Tiểu Nhị hóa? Nhưng anh ta học năm thứ ba phải không, còn có thể tham gia được hả? À, thực ra điều tôi quan tâm hơn là năm nay Tiểu Nhị Hóa có đại biểu cho chiến đội Hoàng Gia để xuất chiến không.”

Mọi người thì thào thảo luận, lại xem thêm một video nữa, tiếp tục rung động.

Trước mắt Tống Minh Uyên vẫn chỉ là sinh viên, chưa vào quân bộ, hơn nữa bình thường anh quá bận rộn, trên cơ bản ít khi gặp được, đã vậy còn được Tống gia và học viện Hoàng Gia bảo hộ kỹ càng, bởi vậy thông tin về anh rất ít khi được đưa lên truyền thông, không tới tình trạng toàn bộ đế quốc đều biết, lúc đó những sinh viên tới từ hành tinh hay tinh hệ khác này đều đang đau khổ vùng vẫy ở cấp ba, đương nhiên không hiểu rõ về anh như Bạch Thời.

Các sinh viên ở đế đô nghe họ thì thào bàn tán, không nhịn được mà lừ mắt: “Nhưng anh ấy là cấp song S được không? Ở đây ảnh nổi danh hơn Tiểu Nhị Hóa nhà ảnh nhiều, cám ơn!”

Cấp song S! Đồng tử của mọi người co lại, họ mơ hồ nghe nói đế quốc có tồn tại người cấp song S, nhưng không ngờ người nọ lại là bạn trai của Tiểu Nhị Hóa! Họ nhìn Bạch Thời, bỗng cảm thấy cặp tiểu phu phu này quá kéo hận!

Sinh viên ở đế đô nói: “Còn nữa, kỷ lục chứng nhận cơ giáp sư thấp, trung, cao của đế quốc đều được ảnh duy trì, chẳng lẽ mấy người chỉ nhìn xếp hạng khu vực à?”

Mọi người ngơ ngác vài giây, có người nói không xem, có người nói từng chú ý nhưng quên rồi, có người còn chưa kịp kiểm tra… Mãi tới khi thấy sinh viên ở đế đô lừ mắt khinh bỉ, không thèm để ý nữa, mọi người liền đi xem kỷ lục, sau đó bội phục sát đất, rất có tiềm năng trở thành người hâm mộ Tống Minh Uyên.

Mấy tiểu đệ đứng bên cạnh Bạch Thời cũng tò mò nhìn qua, một người trong đó chợt nhớ tới điều gì, liền nói: “Đúng rồi, mọi người đã nghe nói chưa, tổng huấn luyện viên trong kỳ huấn luyện quân sự lần này rất biến thái, chắc chắn chúng ta sẽ bị hành hạ thảm thiết cho coi.”

Dù lợi hại đến mấy nhưng có thể khủng khiếp hơn lão đầu được không? Anh đây bị ổng làm cho không gì là chưa nếm trải? Bạch Thời tùy ý đáp lời, tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Đội ngũ chầm chậm bước dần lên phía trước, chẳng mấy chốc đã đến phiên Bạch Thời, gene của cậu đã được tháo niêm phong, mấy bài kiểm tra này với cậu chỉ như một bữa ăn sáng, không mất bao nhiêu thời gian đã hoàn thành rồi, không ngoài dự đoán, thành tích của Bạch Thời xếp hạng nhất, trình độ hoàn mỹ làm cho các giáo sư và sinh viên đứng bên cạnh vây xem kinh hãi cực kỳ.

Kết quả chia lớp sẽ được thông báo vào ngày mai, sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, Bạch Thời đi thẳng tới khu ký túc xá. Khóa trên sắp khai giảng, hôm nay đại ca đưa cậu đến tiện thể mang hết đồ dùng tới ký túc giá, bây giờ cậu phải đi tìm anh.

Mấy tiểu đệ cũng định trọ ở trường, hiện tại cũng đi theo.

Ký túc xá của học viện Hoàng Gia là hình thức phòng trọ, có chia theo phòng đơn và phòng đôi, lắp đặt thiết bị rất tốt cũng rất đầy đủ, Tống Minh Uyên chỉ cần mang theo một vài đồ dùng hàng ngày, thu dọn sơ qua một chút, rời đi rất nhanh.

Thời điểm này khu ký túc xá rất đông vui, thấy Tống Minh Uyên tới thì không nhịn được mà nhìn sang, chỉ là khác với mọi khi, tầm mắt của họ không tập trung trên người anh, mà là đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ một trái một phải được anh dắt đi.

Hai đứa bé này chỉ khoảng hai ba tuổi, bộ dạng xinh xắn hoạt bát, một bé tóc bạch kim một bé tóc đen, cặp mắt đều mang màu xanh lam, vô cùng thu hút ánh nhìn, khiến cho ai nhìn rồi cũng cảm thấy yêu thích, bởi vì bước chân của trẻ con rất nhỏ, cho nên tốc độ của họ không nhanh.

Bạn học của Tống Minh Uyên tình cờ đi ngang qua liền chặn đường tò mò hỏi chuyện. Người bên cạnh cũng yên lặng nhìn sang, giãy dụa vài giây, cuối cùng không nhịn được đồng loạt vây lại.

Thời điểm Bạch Thời tới họ vừa mới vây quanh, thấy thế thì giật mình, cậu biết Tri Nguyên thú không thích gần người lạ, vội vàng tiến tới.

Tri Nguyên thú còn chưa thích nghi hoàn toàn với việc biến thân, hơi mẫn cảm với bên ngoài, hai đứa nắm chặt tay ba ba, rụt lại sau lưng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhìn đám người trước mặt, chúng còn đang do dự không biết có nên phun quả cầu năng lượng nổ bay bọn họ không thì chợt phát hiện Bạch Thời đã tới, lập tức duỗi móng vuốt về phía cậu: “Cha!”

Xưng hô này là do Tống tướng quân mới đổi, nguyên nhân là “phụ thân” nghe nghiêm túc quá, không ổn lắm, ông còn định đổi lại thành “mẹ” cơ, nhưng được mẹ Tống can ngăn, vì vậy mới thành xưng hô bây giờ. Bạch Thời hoàn toàn không có ý kiến về việc này, nhẹ nhàng đáp lại, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa, tiện thể xoa xoa đầu trấn an.

Mọi người nghe rõ ràng rành mạch, hoàn toàn sững sờ, im lặng hai giây, đồng loạt khiếp sợ, họ nhìn gia đình bốn người trước mắt, thật sự không thể tin được.

Bạch Thời có thể cảm giác Tri Nguyên thú đang cố rúc vào trong lòng cậu, có lẽ chúng đang bất an, liền đưa tay vuốt ve an ủi, không có ý định đứng lại quá lâu, vì vậy lên tiếng gọi đại ca, mỗi người ôm một bé, nhanh chóng lên xe.

Mọi người đứng tại chỗ đưa mắt nhìn họ đi xa, rất lâu sau cũng không bình tĩnh được, sau đó có một nhóm người mở máy truyền tin vào diễn đàn: “Hôm nay tui mới được gặp Tiểu Nhị Hóa, có một tin tức kinh người, mọi người có muốn nghe không?”

Bài viết nhận được bình luận rất nhanh: “Tui ghét nhất mấy loại người thế này, hỏi như vậy không phải là vì muốn nói hả? Nói đi, nam thầm muốn chia tay hay muốn kết hôn? Cái trước thì nghe, cái sau không nghe.”

“… Không phải hai cái đó, cố chịu đựng nha.” Người của học viện Hoàng Gia run rẩy gõ chứ, “Tiểu Nhị Hóa của chúng ta có con rồi!”

Mọi người: “…”

Mọi người: “= 口 =”

“Tui không tin, đây không phải là sự thật!!!” Mọi người phát điên, “Ẻm mới mấy tuổi chứ! Có phải hiểu làm rồi không? Mấy người có chứng cớ gì?”

“Chính tai bọn tui nghe thấy hai đứa nhỏ kia gọi Tiểu Nhị Hóa là cha, còn có ảnh chụp!” Người của học viện Hoàng Gia nói xong thì đăng ảnh lên mạng, “Xem đi, đây là ảnh chụp cận mặt, đây là hình Tiểu Nhị Hóa ôm chúng.”

Mọi người lại phát điên, một lát sau có người bỗng đưa ra nghi vấn: “Đợi đã, hai đứa nhỏ này có một đứa tóc bạch kim, hơn nữa cặp mắt đều có màu xanh lam, Tiểu Nhị Hóa và học trưởng của mấy người không thể sinh ra em bé như vậy, đúng chứ?”

“Đúng, cho nên là giả à? Gọi cha cho vui?”

Mọi người thở phào một tiếng, ngay sau có có người yếu ớt nhắc nhở: “Hình như… Nam thần của chúng ta… Đã mất tích hai năm phải không? Có phải là vì bị tổn thương nên trốn đi… Cho nên hai đứa nhỏ này là sinh cùng người khác, nhìn tuổi thì có vẻ cũng khớp đó…”

Mọi người: “= 口 =!!!”

Bạch Thời hoàn toàn không biết trên mạng đang có một trận gió tanh mưa máu càn quét, cậu ôm Tri Nguyên thú ngoan ngoãn về nhà, bước vào cửa mới phát hiện ba mẹ đã về đế đô, liền chào một tiếng. Tri Nguyên thú được Tống tướng quân dạy dỗ cẩn thận, nghe vậy thì non nớt nói: “Con chào ông ngoại bà ngoại~”

Việt tướng quân: “…”

Mẹ Việt: “…”

Việt tướng quân hỏi: “… Có chuyện gì xảy ra?”

Vì vậy Bạch Thời kiên nhẫn giải thích một lần, lúc này ba Việt mẹ Việt mới hiểu rõ, tò mò quan sát Tri Nguyên thú, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích, không nhịn được đưa tay ôm lấy.

Lần này họ trở về là để làm tiệc cho con trai, có điều sự kiện này phải chuẩn bị một thời gian ngắn, chắc là đợi sau khi khóa huấn luyện quân sự hoàn thành, cuối cùng quyết định ngày mở tiệc sau hôm đó.

Bạch Thời không có ý kiến gì về việc này, cậu ở nhà một lát, sau đó thu xếp đồ đạc, xuất phát tới trường.

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio