Mặc dù học viện Hoàng Gia là trường quân sự, nhưng trong đó cũng có rất nhiều sinh viên học ngành thông thường, cấp bậc gene không cao lắm, bởi vậy những người này không cần huấn luyện quân sự, chỉ có sinh viên của các hệ liên quan mới phải tham gia kỳ huấn luyện một tháng này.
Địa điểm huấn luyện quân sự là một quân doanh ở đế đô, phương thức quản lý hoàn toàn khép kín, có thể cho sinh viên tự cảm nhận cuộc sống trong quân đội, quần áo do trường phát, thống nhất trong cách ăn mặc.
Quần áo được chia làm trang phục tác chiến và trang phục chính thức, phía trên có in hoa văn của học viện Hoàng Gia, kỹ thuật may rất tốt. Bạch Thời nhận xong quần áo thì quay về ký túc xá mặc thử, đứng trước gương lớn ngắm nghía vài lần, cảm thấy rất thỏa mãn. Tống Minh Uyên vừa tan học về, thấy thế thì khựng lại, đưa tay đóng cửa, cặp mắt đánh giá Bạch Thời từ đầu tới chân.
Người này đang mặc trang phục tác chiến, ống quần nằm gọn bên trong giày chiến, nhìn có vẻ khá thoải mái, nửa người trên mặc áo may ô, lớp vải mỏng quấn lấy cơ thể, mơ hồ toát lên hương vị đầy đã tính, vô cùng mê người.
Bạch Thời nghe thấy tiếng mở cửa, quay người nhìn anh: “Nhìn thế nào?”
Tống Minh Uyên bình tĩnh gật đầu: “Đẹp lắm.”
Đương nhiên rồi, em cũng cảm thấy như vậy, Bạch Thời âm thầm tự sướng một câu, chuẩn bị đi thay đồ, nhưng ngay sau đó đã bị người này ôm lấy, cậu bỗng có dự cảm xấu, vội vàng nghiêng đầu: “Đại ca… Ưm…”
Tống Minh Uyên nắm chặt lấy cằm cậu hôn sâu, một lát sau thì dồn Bạch Thời vào tường, anh không có ý định cởi sạch quần áo của người này, mà chỉ kéo xuống một chút rồi làm luôn, đợi đến lúc hưởng thụ xong xuôi mới bông lỏng, ôm bạn nhỏ này hôn hôn, liếc nhìn máy truyền tin không ngừng reo vang, mở trò chuyện bằng âm thanh.
Giọng nói mang cười của Lam truyền tới từ đầu bên kia: “Sao lâu thế? Thằng bé vẫn chưa đến trường à?”
Tống Minh Uyên thở ra một tiếng: “Đến rồi, đang thử quân trang.”
“Bảo nó lát nữa hãy thử, cơm đã bưng lên rồi, hai người nhanh lên.”
“Ừ.” Tống Minh Uyên ngắt liên lạc, nắm chặt cằm bạn nhỏ nào đó triền miên một lát, sau đó bảo cậu thay quần áo đi ăn cơm.
Bạch Thời: “…”
Má, thật là không biết xấu hổ! Đây là ký túc xá trong trường đó nha, không phải khách sạn có biết không? Sao có thể rơi tiết tháo như vậy chứ! Anh cho rằng vì sao lúc trước ông đây lại trọ trong trường?
Tống Minh Uyên nhìn ngốc manh tuy hơi thở hơi loạn nhưng mặt vẫn vô cảm trước mắt, ánh nhìn mang theo vui vẻ, đưa tay xoa tóc cậu. Bạch Thời hoàn hồn, yên lặng suy nghĩ tới khả năng đổi phòng ký túc, lập tức phẫn hận, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thấy đại ca đứng trước cửa đưa tay về phía mình, Bạch Thời câm nín hai giây, cuối cùng ngoan ngoãn nắm lấy.
Lúc đó đã là chạng vạng tối, trong căng tin người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, giờ phút này thấy hai người thì không nhịn được đưa mắt nhìn mấy lần.
Những người đã từng đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình đều nghĩ có lẽ sau này sẽ thường xuyên gặp cặp đôi phu phu này ân ái đây, một số tân sinh không quan tâm tới Liên Minh cơ giáp thì cảm thấy hai người này thật là đẹp trai, nếu như có thể cưa được một anh thì tốt quá, còn trái tim đám người theo đuổi Tống Minh Uyên đã tan nát, trong đầu thì nghĩ: nam thần không chỉ bị đối phương quyến rũ, mà còn phải nuôi con cho người khác, đến cùng thì nam thần thích tên kia ở điểm nào, bởi vì là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa hả? Thật sự không thể hiểu nổi! Cầu trời mẹ ruột/cha ruột của đứa nhỏ mau trở lại đi!
Nghĩ xong, mọi người cảm thấy trước mắt có một cánh cửa mở rộng, cảm thấy không thể bỏ cuộc được, nhỡ vị phụ huynh khác của bọn nhỏ xuất hiện, sau đó Tiểu Nhị Hóa quay lại với người ta, đến lúc ấy nam thần sẽ là của họ rồi!
Tốt nhất là thế, bởi vì họ thật sự không thể chịu nổi sự thật rằng nam thần không thuộc về mình!
Lydia ngồi cách đó không xa, nghe mọi người thì thào bàn tán, không nén nổi tiếng cười lạnh, nghĩ thầm, Tống Minh Uyên đã thích Bạch Thời, có chia tay hay không không phải do một mình Bạch Thời quyết định, dù người kia thật sự xuất hiện, Tống Minh Uyên cũng có rất nhiều cách để người nọ lại biến mất lần nữa, hiểu không?
Cô không thèm để ý đến họ, ngồi ăn xong bữa tối với bạn cùng phòng, đứng dậy rời đi.
Học viện có rất nhiều căng tin, đây là nơi gần ký túc xá nhất, tổng cộng có sáu tầng, ba tầng trên là đại lý của một số cửa hàng khá nổi tiếng tại đế đô, đồ ăn không tệ, trước mắt Lam và Joshua đang ngồi trong đó, thấy họ bước vào thì vẫy vẫy tay.
Người mà Bạch Thời chú ý không phải là đám Lam, mà là em trai Phi Minh – Phi Thần cũng có mặt, điều này làm cậu khẽ giật mình, ít nhiều cũng có chút bất ngờ. Mặc dù gene của Phi Thần đã tăng, nhưng vì bị bệnh quá lâu, phải từ từ điều dưỡng mới được, sau này cuối cùng cũng khỏe, Phi Minh liền cho Phi Thần nhập học, không ngờ lại gặp được ở đây.
“Đã lâu không gặp.” Phi Thần mỉm cười với Bạch Thời, mặc dù bộ dạng vẫn mảnh mai như trước, nhưng khí chất đã thêm một chút ấm áp, chỉ nhìn là thấy có thiện cảm.
Bạch Thời lên tiếng chào lại, ngồi xuống cùng đại ca, sau đó nghe nói mỗi năm trường Phi Thần đang theo học đều trao đổi sinh viên với học viện Hoàng Gia, năm nay Phi Thần đã chủ động xin làm sinh viên trao đổi, bởi vậy sẽ học một năm tại đây, Bạch Thời gật đầu.
Phi Thần cười nói: “Sau này tớ có thể học cùng với cậu rồi.”
Ngoan, đi theo anh đây mới có tiền đồ, Bạch Thời nhìn Phi Thần, ừ một tiếng.
Bữa cơm này rất vui vẻ hòa thuận, sau khi ăn xong mọi người thoải mái tán gẫu, sau đó mỗi người về phòng mình, Tống Minh Uyên lia mắt nhìn quần áo ném trên giường, hỏi bạn nhỏ nào đó đã thử trang phục chính thức chưa. Bạch Thời lắc đầu nói chưa, dừng lại một giây, nhanh chóng bổ sung: “Em không muốn thử.”
Tống Minh Uyên biết oắt con này đang băn khoăn điều gì, cũng không vạch trần, chỉ kéo cậu vào lòng vuốt vuốt, sau đó hai người lần lượt tắm rửa, cuối cùng đến đêm vẫn đè con người ta lên giường ăn sạch sành sanh, không chỉ có thế, sáng sớm ngày hôm sau lại ăn thêm lần nữa, lúc này mới thỏa mãn đưa cậu tới thao trường tập hợp.
Thời gian này thật khó sống! Bạch Thời thật sự đau đớn, sâu sắc cảm thấy tiết tháo rơi hết rồi, không thèm chào hỏi luôn, quay đầu đi thẳng vào đội ngũ của lớp, sau đó chờ đợi, đi cùng họ lên phi thuyền, bắt đầu hành trình huấn luyện quân sự.
Lúc này Tống Minh Uyên vừa vào giờ học, ánh mắt liếc qua nhìn tân sinh vừa mới xuất phát, liền nhìn qua. Joshua ngồi bên cạnh anh, thấy thế liền hỏi: “Nghe nói thằng oắt Phòng gia cùng lớp với cậu ấy?”
“Ừ.”
“Tổng huấn luyện viên là ai?”
Tống Minh Uyên liếc nhìn y: “Là bộ đội đặc chủng.”
Joshua nhếch khóe miệng, tà khí trên người bốc lên: “Có vẻ thú vị.”
Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phi thuyền đã biến mất trong tầm mắt, chậm rãi thu ánh mắt lại.
Quân doanh xây ở ngoại thành đế đô, xung quanh là rừng, rất tươi tốt. Bạch Thời dò xét một lát, cảm thấy nơi này nhìn khá giống căn cứ của Trì Hải Thiên, còn quy mô thì không dễ đoán, bởi vì nghe nói đa số thời gian họ sẽ huấn luyện ở một sân riêng biệt, cách quân đội chính quy một khoảng, hình như ít khi chạm mặt.
Bạch Thời đi theo bạn học xuống phi thuyền, ban đầu là đi làm quen với hoàn cảnh ở ký túc xá, sau đó ra ngoài tập hợp, cùng bạn học đứng ngay ngắn đưa mắt nhìn tổng huấn luyện viên bước lên đài.
Người này khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục tác chiến vừa người, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, ánh mắt phẳng lặng nghiêm túc, khí thế hung hãn khó tả nổi, người nọ nhìn xung quanh một vòng, thản nhiên nói: “Đầu tiên giới thiệu tôi họ Trình, là tổng huấn luyện viên của các bạn lần này, hi vọng một tháng tiếp theo mọi người có thể sống chung hòa thuận, yêu cầu của tôi với các bạn không nhiều lắm, chỉ cần tuân theo quy củ là được, nếu như không tuân thủ, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí, hiểu chưa?”
Các tân sinh nói: “Rõ.”
Ánh mắt huấn luyện viên Trình lạnh xuống: “Nói to lên, chưa ăn cơm à?”
“Rõ!”
Huấn luyện viên Trình hơi thỏa mãn: “Tất cả chú ý, bên trái quay, chạy bộ đi!”
Vì vậy các tân sinh đồng loạt quay người, ngoan ngoãn chạy bộ. Bạch Thời đứng ở hàng ngoài cùng bên trái, giờ phút này là hàng chạy trước, chậm rãi đi theo huấn luyện viên vào trung tâm thao trường, cậu liếc nhìn một vòng, nơi này chắc phải rộng mét vuông, Bạch Thời tỏ vẻ mình cực kỳ bình tĩnh.
Lần huấn luyện quân sự này còn bao gồm sinh viên hệ máy móc và chế tạo tinh hạch, bọn họ không cần yêu cầu thể năng quá cao, bởi vậy sau ba vòng là được đưa qua nơi khác huấn luyện, sinh viên hệ tác chiến tiếp tục chạy, ba vòng nữa đã qua, có người không nhịn được hỏi huấn luyện viên bên cạnh xem phải chạy bao nhiêu mét.
Huấn luyện viên liếc người nọ một cái: “Chạy đến khi huấn luyện viên ngừng mới thôi.”
Sinh viên: “…”
Thời gian dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã có sinh viên không chịu nổi, huấn luyện viên Trình yên lặng đứng bên cạnh quan sát, thấy họ thật sự không chịu được mới bảo họ ra ngoài, sau đó thấy chỉ có mỗi sinh viên ban một là còn có vẻ ổn, cất giọng nói: “Về sau chạy bộ là huấn luyện thường ngày, lần này không hạn chế, cảm giác không chịu được thì đi ra, tôi cho các bạn một cơ hội, có khả năng chạy thi được với huấn luyện viên, sau này sẽ miễn toàn bộ việc chạy bộ!”
Mọi người nghe rõ từng câu từng chữ, ngay lập tức có một nhóm thở hồng hộc lui khỏi hàng, một vài người khác thì theo sát huấn luyện viên bên cạnh, dự định khiêu chiến một lần, đương nhiên Bạch Thời thuộc về nhóm thứ hai, nhẹ nhàng chạy theo họ.
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, sinh viên càng ngày càng ít, có vài hàng đã lui sạch, chỉ còn lại huấn luyện viên dần dần tập hợp thành một nhóm, điều chỉnh tiết tấu rất có quy luật, Bạch Thời kiên trì theo sát huấn luyện viên của đội một, sau lưng vẫn còn mấy sinh viên nữa, gene cũng không tệ, nhưng chỉ có gene ưu tú mà chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện thì vẫn chưa đủ, vì vậy đến cuối cùng, trong số những sinh viên này chỉ còn lại một mình Bạch Thời.
Mọi người yên lặng quan sát, thấy họ chạy thêm một vòng nữa, sau đó hai huấn luyện viên rời đội.
Bạch Thời vẫn chạy.
Một lát sau, lại có hai huấn luyện viên nữa đi ra.
Bạch Thời tiếp tục chạy.
Mấy phút sau, thêm ba huấn luyện viên nữa ngừng chân.
Bạch Thời vẫn đang chạy.
Binh sĩ huấn luyện ở phụ cận tò mò dừng lại quan sát, nghĩ thầm thật không đó, trong số mấy huấn luyện viên này có bộ đội đặc chủng đó nha, một sinh viên như cậu ta có thể kéo dài tới mức này ư?
Bọn họ âm thầm tặc lưỡi, không khỏi nhớ lại thiên tài cấp song S từng gặp, quả thật rất giống nhau, quá giật mình, chưa từng nghe nói trong đế quốc còn có người cấp song S nữa đấy!
Huấn luyện viên Trình đứng ở vị trí lúc nãy, khóe miệng cong cong mang theo ý khen ngợi: “Không tệ.”
Thời gian trôi qua, số lượng huấn luyện viên từ từ giảm bớt, Bạch Thời chậm rãi chạy tới bên cạnh những huấn luyện viên còn lại, thảnh thơi sóng vai chạy cùng họ, mặt liệt liếc qua, cũng phải nói thêm là mặt bạn nhỏ này không đỏ và hơi thở cũng không gấp chút nào.
Huấn luyện viên: “…”
Má ơi, đây là người máy hả?!
Trên trán Bạch Thời rịn ra một lớp mồ hôi, nhưng hơi thở rất đều đặn, khuyên nhủ: “Lúc nãy em vừa thấy có người mang theo hộp cơm qua, có vẻ sắp tới giờ ăn cơm rồi, các thầy không đói bụng hả?”
Huấn luyện viên: “…”
Huấn luyện viên nhắc nhở: “Thực ra chỉ cần chạy được xa hơn một huấn luyện viên… Là có thể miễn.”
“…” Bạch Thời hỏi, “Vậy các thầy còn chạy làm gì?”
“Tổng huấn luyện viên chưa nói dừng…” Huấn luyện viên đau khổ nói, “Mấy ngày nữa các cậu sẽ hiểu, anh ta nói tuân theo quy củ cũng được thôi, nhưng không nói cho các cậu biết… Ở đây, anh ta chính là quy củ.”
Bạch Thời gật gật đầu, vẫn bình tĩnh như trước: “Không sao, em đã từng gặp người biến thái hơn thế, chịu được, lại nói… Bởi vì một vài nguyên nhân nên sáng sớm em chưa ăn sáng, các thầy thông cảm cho vị thành niên một chút, đừng gắng gượng nữa.”
Huấn luyện viên: “…”
Các tân sinh đang đợi họ xong việc, cả đám đứng nhìn không nén nổi sửng sốt, trong đội ngũ của ban một hệ cơ giáp có một thiếu niên bỗng lên tiếng: “Người kia chính là người yêu của Tống Minh Uyên?”
Sinh viên đứng bên cạnh lập tức đáp: “Dạ Phòng thiếu, chính là hắn.”
Thiếu niên nhìn Bạch Thời, từ từ nheo mắt lại.