Edit: Bống
Beta: Kaly Vương
Radio thông báo toàn bộ thành viên đội bóng rổ tập trung ở phía sau, lại thông báo trừ những thành viên đội bóng rổ, những người còn lại dọn dẹp sân, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho hoạt động bán bánh bích quy buổi chiều. Tiền bán bánh bích quy thu được toàn bộ đều đưa vè phòng tài vụ của nhà trường.
Tuy nhiên đối với trường học mà nói thì những chi phí này chỉ là một phần nhỏ nhưng dù sao cũng là thu nhập. Học sinh đương nhiên đối với số tiền này không có gì hứng thú, bọn họ chỉ có hứng thú với việc xếp hạng thôi.
Nhưng lần này hoạt động bán bánh bích quy, bất luận kẻ nào cũng không được kêu người nhà của mình hoặc kể cả người quen biết đến mua, nếu không tuân theo quy định sẽ bị xử lí, trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi.
Cho nên, có thể bán bao nhiêu tiền, hoàn toàn là dựa vào bản thân.
Trong thời gian nghỉ trưa lặng lẽ phân phó nhiệm vụ.
Tiếng chuông vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc, lập tức âm nhạc vang lên, từng lớp đều đã lập đội ngũ, cầm những thứ đã được phân công tập hợp đến treo lên cái chuông lớn trước quảng trường nhỏ.
An Sơ Hạ được phân phối đến lấy một túi lớn bánh bích quy, mà Mạnh Tiểu Nam bởi vì ngồi ở phía sau, nên được phân công rất ít, chỉ cần lấy túi đóng gói ngay có thể.
Đương nhiên, túi đóng gói không hề nặng, nhưng cồng kềnh. Một đống bịch xốp lớn đều đã cao hơn Mạnh Tiểu Nam một cái đầu rồi.
Hiệu trưởng cầm microphone vỗ lên nói một chút để cho mọi người chú ý an toàn, nghe theo sự chỉ huy. Nửa giờ sau, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
"Cuối cùng, mỗi bạn lớp trưởng đi lên rút thăm, trên thẻ trúc được viết tên các con phố, việc đi đến con phố ngẫu nhiên đó đều do giáo viên dẫn lớp đó đến nơi, phân phôi để bắt đầu hoạt động buôn bán. Chú ý, mỗi phố có hai lớp, chúng ta phải cạnh tranh lành mạnh, không được có mâu thuẫn, đầu tiên luôn là tình bạn, trận đấu thứ hai."
Hiệu trưởng nói xong, đứng ở một bên, Phó Hiệu Trưởng cầm rất nhiều thẻ trúc chờ từng lớp trưởng đi lên rút thăm.
Thừa dịp lớp trưởng đi lên rút thăm, Phỉ Lỵ Á bắt đầu chia sẻ những tin đồn mà mình nghe được: "Tôi nghe nói, những đường phố này không phải là đường phố thương mại, bởi vì sợ trường học náo loạn xảy ra sự cố, bất quá... Trong đó có một con phố tốt nhất, tiếp sát với khu buôn bán, là..."
Mọi người đang nín thở nghe tên con phố tốt nhất kia là gì, hiệu trưởng đột nhiên cầm microphone tuyên bố nói: "Sau đây, ta tuyên bố tình hình rút thăm của mỗi lớp. Lớp A, phố Hướng Dương..."
"Trời ơi..." Phỉ Lỵ Á kinh ngạc kêu một tiếng: "Chính là con phố này! Bên cạnh nó là khu buôn bán!"
Mọi người ngu ngơ ba giây, bỗng nhiên đồng loạt thét chói tai hoan hô.
"Đây gọi là gì? Cái này gọi là thắng ngay tại vạch xuất phát! Lớp trưởng, cậu quá vĩ đại rồi! Mẹ cậu có phải hay không trước đây cho cậu dùng tã giấy chim tước!" Mạnh Tiểu Nam cười hì hì nói, chọc cười người chung quanh.
Tuyên bố kết quả rút thăm xong, mọi người đâu vào đấy xếp hàng ra cổng trường.
Bước ra khỏi cổng trường mới phát hiện, cửa trường học đầy xe cảnh sát, phần lớn đều là xe máy cảnh sát, để dễ dàng bảo vệ an toàn cho mỗi người.
Quả thực là giống với buổi chơi xuân thời tiểu học!
Có lớp dẫn đầu hát lên, tiếp theo các lớp khác cũng từ từ hát theo, toàn bộ giống như đang cùng đi chơi xuân.
"Sơ Hạ, năm hai có tham gia không?" Mạnh Tiểu Nam ôm một đống lớn túi đóng gói ghé sát vào An Sơ Hạ nhỏ giọng hỏi han.
"Qua đây." An Sơ Hạ nói xong cúi xuống, lại nói thêm: "Bất quá, câu lạc bộ bóng rổ có thể sẽ không tham gia, bọn họ phải đi tập trung ở câu lạc bô bóng rổ, có lẽ cả buổi chiều đều đi huấn luyện."
Mạnh Tiểu Nam vừa nghe, nhất thời có chút thất vọng: "Tớ còn trông cậy vào Tiêu Minh Lạc và Thất Lục thiếu gia có thể giúp chúng ta bán bánh bích quy, xem ra không được rồi."
An Sơ Hạ lắc lắc đầu nói: "Cậu nghĩ thôi cũng đã sai lầm rồi? Nếu bọn họ tới tham gia hoạt động, bọn họ cũng cần phải giúp lớp họ bán, sao có thể chạy tới giúp chúng ta? Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Mạnh Tiểu Nam đang muốn phản bác, thì chủ nhiệm chạy lên đây nhắc nhở: "Đừng đi song song như vậy, chú ý an toàn!"
Ước chừng đi được một giờ, các học sinh không ngừng hỏi "Còn xa lắm không?", theo ước tính thì đã đến đường Hướng Dương.
Đường Hướng Dương tuy không phải là phố buôn bán, nhưng nơi này kề sát với phố buôn bán, lượng khách cũng vẫn rất nhiều.
"Chết tiệt! Kia không phải Hứa Niệm Niệm sao?" Mạnh Tiểu Nam ôm chặt túi đóng gói nói: "Thật sự là oan gia ngõ hẹp, thật không nghĩ tới bọn họ cũng bốc ngẫu nhiên vào phố Hướng Dương! Tức chết tớ rồi!"
Hứa Niệm Niệm lúc này cũng chú ý tới các cô, bản mặt tươi cười lập tức rút lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua An Sơ Hạ và Mạnh Tiểu Nam bên này rồi lập tức quay đầu đi, tự cao tự đại chỉ huy bạn học khác chiếm vị trí tốt nhất.
Kết quả cuối cùng là, hai lớp ở hai đầu phố Hướng Dương, hai đầu đều hướng tới đường giao thông quan trọng của khu buôn bán, cho nên cũng không có thiệt hơn là bao.
Khu vực rất nhanh đã được giáo viên dẫn dắt xếp giá, bánh quy, hình thành một điểm buôn bán tạm thời.
Một thầy giáo phụ trách giám sát nhìn nhìn đồng hồ nói: "Mọi người không được rời khỏi con đường này quá năm mươi mét, bây giờ hoạt động bắt đầu."
"Sơ Hạ, chúng ta đi bán từng nhà trên con phố này để đẩy mạnh lượng tiêu thụ đi!" Mạnh Tiểu Nam nói xong, kéo cô chạy trên đường, những người còn lại xoa tay chuẩn bị sẵn sàng bán bánh bích quy.
"Đây là một cửa hàng vật liệu xây dựng, chúng ta đi vào hỏi một chút!" Hai người đi không bao xa, Mạnh Tiểu Nam liền lôi kéo cô dừng lại trước cửa hàng vật liệu xây dựng.
"Ừm." An Sơ Hạ gật đầu đồng ý, cầm chặt túi đồ ăn đóng gói trong tay, nổi lên dũng khí cùng Mạnh Tiểu Nam tiến vào cửa hàng vật liệu xây dựng.
Trước kia cô cùng Mạnh Tiểu Nam phát tờ rơi, cũng sẽ tiến vào trong tiệm phát, trên cơ bản kết quả cùng lắm là bị đuổi đi ra, hoặc gặp đối phương là người mặt lạnh nhạt nhận tời rơi thôi, nhưng xem được một phút đã đem vứt vào xọt rác.
"Xin chào, xin lỗi vì quấy rầy một chút..." An Sơ Hạ dẫn đầu đẩy cửa, tiến vào.
Vào trong mới biết được đây là một nhà chuyên môn bán gạch men sứ, bên trong có rất nhiều phòng nhỏ, mỗi căn phòng đều chất đầy gạch men sứ, nhưng mà đi vào bên trong lại không ai.
"Chúng ta vào trong phòng nhìn xem, nói không chừng có người ở bên trong." Mạnh Tiểu Nam đề nghị.
"Ừm!" An Sơ Hạ gật đầu, tiến vào phía bên trong những phòng nhỏ, những phòng nhỏ trải gạch men sứ, càng đi vào bên trong càng tối, đột nhiên trước mắt sáng lên.
Hóa ra nơi này đã trực tiếp thông tới một cửa hàng dưới nhà, nữ chủ đang chỉ vào một tấm gạch men sứ cùng một người đàn ông trung niên đang nói gì đó.
An Sơ Hạ nhẹ giọng nói: "xin chào, xin hỏi..."
"A, xin chào." Nghe được thanh âm, người chủ lập tức quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Hai vị mua gạch men sứ lót trong nhà?"
Hóa ra là xem các cô như khách hàng, khó trách vẻ mặt tươi cười.
An Sơ Hạ vội vàng xua tay: "Không phải, chúng tôi là học sinh, tới nơi này làm hoạt động, muốn hỏi một chút người có muốn mua bánh bích quy của chúng tôi không, người trước có thể nếm thử."
An Sơ Hạ nói xong đi lên phía trước đưa bao đựng bánh bích quy ra, nghĩ muốn cho nữ chủ ăn thử. Nhưng vị nữ chủ kia lại lập tức mặt lạnh, nhíu mày nói: "Không có mua gì hết, các người mau đi ra, đừng làm phiền tôi buôn bán."
Bà nói xong, trực tiếp quay đầu trở đi, tiếp tục cùng người đàn ông trung niên kia giới thiệu gạch men sứ của mình: "Đây là gạch pha, là gạch cứng nhất trong các loại gạch, rắn mà lại chịu bẩn, như vậy đi, ta giảm giá cho ông tám phần trăm, thấy thế nào?"
"Làm sao bây giờ, Sơ Hạ?" Sự tin tưởng của Mạnh Tiểu Nam vừa rồi hiện tại đều đã bị thái độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách của bà chủ này đánh sụp đổ rồi.
An Sơ Hạ do dự một lúc, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, lấy mấy miếng bánh quy trong gói to bày ra giấy.
"Bà chủ, đây là bánh bích quy, tôi dùng bọc giấy để đây, nếu người cảm thấy ăn ngon, có thể đến đầu đường phía đông tìm mua ủng hộ chúng tôi." An Sơ Hạ nói xong, đem bọc giấy đựng bánh bích quy để bên trên bàn.
Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Các người sao vẫn còn chưa ra ngoài?! Đi nhanh đi!"
Thái độ như vậy khiến người khác khó chịu, Mạnh Tiểu Nam nắm chặt tay thành quả đấm, nếu không phải An Sơ Hạ kéo cô ra khỏi cửa tiệm, cô đã cùng kia bà chủ kia đánh nhau.
"Cậu kéo tớ làm gì?!" Mạnh Tiểu Nam căm giận nói: "Thái độ bà cô già kia! Thật sự làm cho người ta nổi giận! Đó là thái độ gì, xem chúng ta là ăn mày sao?"
"Được rồi! Cậu đừng nóng giận nữa! Tớ không phải để lại bánh bích quy sao? Nói không chừng bà ta ăn xong cảm thấy ngon, liền tới tìm nhóm chúng ta, đi thôi đi thôi, chúng ta đi tiếp nhà khác hỏi một chút." An Sơ Hạ một bên khuyên bảo, một bên lôi kéo Mạnh Tiểu Nam đi.
Nhà tiếp theo là một người đang chuẩn bị để mở cửa hàng, cô đang nói chuyện với người trang trí. Biết được mục đích đến của An Sơ Hạ, trái lại cực kỳ ôn hòa gật gật đầu, đồng ý xong việc liền qua đó xem.
Một đường mà dẫn đến hơn mười cửa hàng, nơi này về sau cũng sẽ phát triển thành phố buôn bán, nhưng bây giờ chỉ là con đường nhỏ không có tiếng tăm gì mà thôi, hơn mười cửa hàng, trái lại cũng chỉ kéo đến một nửa khách hàng.
An Sơ Hạ đang chuẩn bị tiến vào gia đình tiếp theo, Mạnh Tiểu Nam đột nhiên nói: "Khoan đã, mau nhìn đi, kia không phải Hứa Niệm Niệm sao?! Cô ta cũng kéo người tới!"
Nếu bán ở trên con đường này, đương nhiên trước tiên là phải kéo đựơc khách trên con đường này, An Sơ Hạ kéo kéo tay áo của cô nói: "Có cái gì đâu? Mọi người cạnh tranh công bằng thôi, mau cùng tớ đi vào."
"Đừng, chúng ta nhìn lén một lúc!" Mạnh Tiểu Nam nói xong, chính mình trực tiếp hướng về phía Hứa Niệm Niệm mới tiến vào cửa hàng kia.
Mạnh Tiểu Nam là người nói làm là làm, An Sơ Hạ cũng lấy lại tinh thần, Mạnh Tiểu Nam đã ghé tai vào cửa sổ của tiệm.
Trên cửa sổ kia có để những chậu hoa, Mạnh Tiểu Nam lấy tay nhẹ nhàng di chuyển chậu, tạo ra một khe hở vừa đủ để có thể thấy Hứa Niệm Niệm bên trong.
An Sơ Hạ không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh chạy đến bên người Mạnh Tiểu Nam, hạ thấp giọng nói: "Đừng nhìn nữa, đi nhanh đi, nếu bị phát hiện, đến lúc đó giải thích lại cực kỳ phiền toái."
So với việc An Sơ Hạ lo lắng, Mạnh Tiểu Nam có vẻ cực kì bình tĩnh, làm hành động im lặng với An Sơ Hạ, thấp giọng nói: "Tớ nhìn xem Hứa Niệm Niệm làm thế nào có thể đẩy mạnh tiêu thụ, học được một nửa chiêu thức cũng được, cô ta chuẩn bị ra ngoài, chúng ta lập tức chạy đi là được rồi?"
Suy nghĩ, An Sơ Hạ gật đầu. Tính cách Mạnh Tiểu Nam cô quá rõ ràng, cô đã định làm chuyện gì, thì có mười con trâu cũng không thể giữ cô lại được.