Edit: Bống"x
Beta: Kaly Vương
Với lại, đã chạy tới hơn mười cửa hàng, nhưng kéo đến không tới một nửa người khách, xác xuất thành công thật sự có phần thấp.
Không chừng lần này nghe lén, có thể học được một nửa chiêu thức?
Ôm lấy ý tưởng này, An Sơ Hạ cũng lặng lẽ nhìn vào trong cửa sổ xem, nhưng cửa sổ rất cao, tầm mắt bị chậu hoa cản trở, miễn cưỡng có thể nghe thấy âm thanh bên trong.
" Sườn xám nơi này đẹp quá, đây đều là người làm à?" Mạnh Tiểu Nam theo khe hở nhìn thấy Hứa Niệm Niệm bên trong một bên nhận xét sườn xám, một bên vui sướng theo sát chủ tiệm nói.
"Đúng vậy." Nữ chủ được khen ngợi như vậy, hơi chút đắc ý nói: "Tôi rất tâm đắc vị trí trung tâm của phố này, nên mở một chi nhánh ở đây, cô thật sự rất tinh mắt, muốn tới may sườn xám sao? Hiện những tiểu cô nương bây giờ đều không thích sườn xám."
Hứa Niệm Niệm hơi chút khoa trương nói: "Tôi cùng những nữ sinh đó không giống nhau, tôi đặc biệt thích sườn xám, cũng đặc biệt thích những trang phục cổ! Như vậy đi, tôi làm hoạt động trường học xong, vài ngày nữa sẽ tới đây yêu cầu đặt mấy bộ đi."
Món làm ăn đến tận cửa, nữ chủ mừng rỡ cười toe toét: "Vậy thì tốt quá, mấy ngày nay tôi đều ở chi nhánh bên này, đến lúc đó tôi sẽ giảm giá cho cô, trông cô có vẻ rất có mắt nhìn."
"Cảm ơn tỷ tỷ!" Hứa Niệm Niệm nói ngọt kêu bà chủ hơn bốn mươi tuổi kia là tỷ tỷ. Ngay sau đó cô bày ra một bộ khuôn mặt u sầu: "Tỷ tỷ, chúng tôi tới nơi này để làm hoạt động, chúng tôi có cái gọi là tuần lễ văn hóa nghệ thuật, hôm nay hoạt động bên ngoài là đem bánh bích quy của mình đi bán, bán hết số lượng tối đa thì lớp sẽ đứng thứ nhất. Tỷ tỷ, người có thể mua giúp chúng tôi bánh bích quy không?"
"Đương nhiên là được." Nữ chủ cơ hồ không chút do dự liền đáp ứng: "Các người bán ở nơi nào? Tôi xong việc ở đây sẽ lập tức qua đó mua!"
"Thế thì thật tốt quá! Chúng tôi ở phía tây đầu đường, nhớ rõ a..., là phía tây, phía đông là lớp cạnh tranh với chúng tôi, vạn lần đừng đi nhầm." Hứa Niệm Niệm cường điệu, Mạnh Tiểu Nam lùi về duỗi thẳng cổ, cùng An Sơ Hạ liếc nhau một cái, một ánh mắt, đã thể hiện toàn bộ những gì muốn nói.
Để không bị phát hiện, hai người không còn nghe tiếp, trực tiếp chạy xa nơi này.
Chạy hẳn tới nơi không bị Hứa Niệm Niệm chú ý tới, hai người mới dừng bước.
Mạnh Tiểu Nam dẫn đầu phẫn nộ mở miệng: "Hứa Niệm Niệm nhất định sẽ không quay lại nơi này để mua sườn xám, cô ta đang gạt người! Cô ta hóa ra là dùng thủ đoạn này để kéo khách, thế này thì kêu người quen tới mua có gì khác nhau?!"
"Cậu nói rất đúng, nhưng, chúng ta không có chứng cớ, cũng không thể cứ như vậy đi báo cáo. Mà còn, nếu thực sự báo cáo, lớp bọn họ nhất định sẽ hận không thể giết chúng ta. Chúng ta ở Tư Đế Lan vốn có rất nhiều người bất mãn rồi. Xem ra, Hứa Niệm Niệm, lớp bọn họ muốn đạt giải nhất rồi." An Sơ Hạ xoắn xuýt nói.
"Đúng rồi, dù sao nơi này phố tổng cộng cũng không bao nhiêu người, rất nhiều cửa hàng lại vẫn đang sửa chữa, chúng ta đi sang đầu đường bên kia kéo người đi, không phải nói, chỉ được đi xa năm mươi mét sao? Chúng ta đi ra tới năm mươi mét kéo người." Mạnh Tiểu Nam đề nghị.
"Ừm." An Sơ Hạ gật đầu, hiện giờ cô cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác tốt hơn.
Trở lại đầu đường, tới tới lui lui cũng có không ít người ở trong này dừng lại mua bánh bích quy, nhưng bánh bích quy làm cực kỳ nhiều, xếp chồng cao lên như một toà nhà.
Một đám người đứng chung một chỗ, trên mặt sốt ruột, đúng là rất ít người chủ động đi giữ chặt khách hỏi có muốn mua bánh bích quy không.
An Sơ Hạ rất nhanh đã hiểu ra vấn đề này, da mặt mọi người đều rất mỏng, không chịu mở miệng. Đây đều mà đại tiểu thư, đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng quen rồi, làm sao có thể lập tức dứt bỏ thân phận, đi đẩy mạnh tiêu thụ lượng bánh bích quy?
"Các cậu sao còn không đi kéo khách?" Mạnh Tiểu Nam trực tiếp mở miệng.
Mọi người lập tức nhìn lên, ánh mắt né tránh.
"Giang Nam!" An Sơ Hạ gọi cô một tiếng, kéo cô: "Chúng ta đi kéo khách đi."
"Đúng đúng đúng." Lớp phó thể dục thể thao Tiểu A đi đến nói: "Mạnh Tiểu Nam, cô có tài ăn nói tốt, côi đi kéo khách, chúng tôi ở trong này bán."
"Cái gì mà tôi có tài ăn nói thì đi kéo khách? Cái này cần tài ăn nói sao? Chỉ cần đi người khác ngang qua hỏi một tiếng, "Người muốn mua bánh bích quy không" là được rồi." Mạnh Tiểu Nam nói xong, đột nhiên nhảy đến trước mặt Tiểu A, cười hì hì trêu chọc nói: "Này, tôi nói, lớp phó của chúng ta đẹp trai lại đa mưu túc trí, cậu hẳn sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đi chào hàng đúng không? Hay là, cậu không dám đi?"
Tiểu A vóc dáng cao mét tám, bị Mạnh Tiểu Nam thấp hơn hắn một cái đầu vừa hỏi, lập tức bị ngộp, cả khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Ai... Ai sợ? Tôi là một người đàn ông, tôi sẽ sợ sao?"
Rõ ràng miệng đều đã khai ra là không được, nhưng trước mắt bao người, anh xấu hổ không dám thừa nhận chính mình thật sự sợ.
Nhưng có câu nói như thế nào ta?
"Sĩ diện hại chết mình", Tiểu A lời này nếu nói ra miệng, liền muốn hoán đổi cho hành động. Mạnh Tiểu Nam còn nhớ rõ trận đấu trò xếp chai lần đó, Tiểu A khinh thường cô, không cho cô uống cola. Bây giờ là thời cơ dành cho cô, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Cô vui cười chỉ vào một chiếc xe vừa mới đỗ cách đấy không xa: "Xem, có người đến kìa, để chứng minh lời cậu nói là thật, thì làm cho chúng tôi xem đi."
Người bên cạnh cũng hùa theo, thúc giục tiểu A tiến lên.
Tuy ở đây không phải phố buôn bán, nhưng chỗ đậu xe ở phố buôn bán rất ít, nên có rất nhiều người lựa chọn nơi này để dừng xe, sau đó đi bộ qua.
Mạnh Tiểu Nam chỉ chiếc xe kia có người đúng là muốn đi đến phố buôn bán, chủ chiếc xe kia là một lão bà có vẻ mặt hiền lành, nhưng ăn mặc cực kỳ thời thượng, kéo cháu gái xuống xe, cẩn thận kiểm tra xe có khóa kỹ không mới đi qua phía này.
"Thất thần làm gì?" Mạnh Tiểu Nam đẩy phía sau lưng tiểu A một cái, hô một tiếng: "Đi thôi, Pikachu!"
Bị buộc đến mức này, tiểu A đành bất chấp tiến lên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào anh, anh cắn răng đi lên phía trước, đưa tay ra giống như đón xe ngăn cản lão bà kia.
Giữa đường, đột nhiên nhảy ra một người chặn đường, phản ứng đầu tiên của bà là bảo vệ cháu gái mình, ánh mắt cảnh giác nhìn tiểu A hỏi: "Cậu muốn làm gì?!"
Ánh mắt này, rõ ràng là đang nhìn một người xấu, nhìn người cơ hồ muốn phun lửa.
Tiểu A thu tay lại, gãi gãi đầu: "Cái kia... Ta... bà..."
Muốn nói gì nào? Làm sao để mở miệng?! Ai tới nói cho anh lúc này phải làm gì đi?
Lúc này bà lui về phía sau một bước, đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc: "Bà ơi, cậu ấy muốn hỏi người có muốn mua bánh bích quy hay không. Tuần văn hóa nghệ thuật của trường học chúng cháu có hoạt động bán bánh bích quy, hi vọng bà có thể ủng hộ ạ...."
"Tiêu Minh Lạc!" Mạnh Tiểu Nam trên mặt lập tức hiện lên sự vui sướng: "Anh sao lại đến đây?!"
"Không những Minh Lạc thiếu gia, Thất Lục thiếu gia cũng tới rồi!" Phỉ Lỵ Á vừa nói, ánh mắt liếc nhìn về phía An Sơ Hạ nói: "Sơ Hạ, còn không đi lên nghênh đón?"
An Sơ Hạ quay lại nhìn một cái, đôi má nhẹ nhàng đỏ ửng: "Cấm cậu nói bậy!"
Phí Lỵ Á thè lưỡi, nhìn tình hình bên kia phát triển.
"Hóa ra là như vậy." Lão bà nhẹ nhõm thở dài một hơi, đưa cháu gái đi lên phía trước cười nói: "Ta còn tưởng rằng rõ ban ngày có người muốn ăn cướp, dọa chết bà già ta rồi!"
Tiểu A mặt đỏ lên, cả người xấu hổ chỉ muốn tìm cái hang nào đó chui xuống cho rồi.
"Bà, mời đi bên này, bánh bích quy này là do chính chúng cháu làm, mua chút ít cho tiểu muội muội này đi." Tiêu Minh Lạc bày bộ mặt tươi cười.
"Bánh bích quy..." Tiểu muội muội cắn ngón trỏ của mình, nhìn bà nội nói: "Bánh bích quy bánh bích quy!"
Lão bà cười hiền từ nói: "Được, chúng ta đi tới chỗ các ca ca tỉ tỉ đó mua bánh bích quy đi."
Chuyện làm ăn này cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng số bánh bích quy bán được cũng chỉ là một góc nhoi. Có người chạy tới báo cáo tình hình bên địch, nghe nói Hứa Niệm Niệm đã bán được rất nhiều bánh bích quy, rất nhiều người ở phố Hướng Dương này đến chỗ cô ta mua bánh.
Trong lúc mọi người đang vô cùng thất vọng, Tiêu Minh Lạc như một ảo thuật gia lấy ra một cái loa: "Các cậu không thể đi xa quá năm mươi mét nhưng tôi có thể"
"Này..." An Sơ Hạ mắt nhìn thầy giám sát cách đó không xa, có chút không hiểu hỏi: "Như vậy không phải là phạm quy sao? Ngộ nhỡ..."
"Không có ngộ nhỡ." Tiêu Minh Lạc quyết liệt nói, thuận tiện đẩy Hàn Thất Lục: "Đi, showtime của cậu!"
Có thể là Tiêu Minh Lạc đẩy khiến cho Hàn Thất Lục thoáng chút khó chịu, anh ném một cái nhìn, mọi người gần như đóng bănǵ. Tiêu Minh Lạc vội vàng cười gượng vài tiếng, xem như ứng phó rồi đi.
Hàn Thất Lục giống như người lãnh đạo đi đến trước mặt thầy phụ trách giám sát, ánh mắt An Sơ Hạ chăm chú nhìn theo anh, chỉ nhìn thấy anh để tay trên vai vị lão sư nói câu gì đó, thầy ấy lập tức ra sức lắc đầu, lắc đầu như một cái trống lắc.
Cuối cùng, Hàn Thất Lục đi tới, nhìn mọi người gật gật đầu, có lẽ mọi việc đã đâu vào đấy.
Tiêu Minh Lạc khoác vai Hàn Thất Lục, ôm anh: "Được, bọn họ không thể đi, hai ta cùng đi?"
Hàn Thất Lục ngẩng đầu nhìn anh một cái, trực tiếp lắc đầu, trả lời ngắn gọn sáng tỏ: "Không đi, mất mặt."
Tiêu Minh Lạc mất mặt quen rồi, người của Tiêu gia đều đã coi như không thấy gì, nhưng cậu ta đi theo một lúc sẽ mất mặt sao? Không thể!
Nếu truyền ra ngoài Hàn đại thiếu gia ở bên ngoài bán bánh bích quy, còn sốc hơn việc giới kinh doanh có thêm người cạnh tranh? Việc mất mặt này, anh tuyệt đối không làm!
Nhưng hiển nhiên Tiêu Minh Lạc không có để ý tới anh, nắm chặt lấy bờ vai của anh không buông, ngữ khí kiên định nói: "Không được, một mình tớ quá cô đơn, cậu phải theo giúp tớ đi!"
Để cho anh một mình mất mặt, anh hẳn không làm!
Hàn Thất Lục cũng giữ thái độ kiên quyết, nói không đi là không đi!
Thấy nói không được, Tiêu Minh Lạc đảo tròn mắt, liền buông tay ra, chạy đến trước mặt An Sơ Hạ nói: "Sơ Hạ, cô xem việc này! Không thể để tôi đi một mình được? Cô đi nói một chút, để cho Thất Lục đi cùng tôi!"
Thời khắc quan trọng, vẫn phải dựa vào An Sơ Hạ đi thuyết phục! Tiêu Minh Lạc trong lòng vui rạo rực, nhìn An Sơ Hạ hướng về phía Hàn Thất Lục, trong lòng nở nụ cười tự hào!
"Hàn Thất Lục, anh nghe lời, cùng Minh Lạc đi cùng nhau!" An Sơ Hạ nhíu mi, biểu tình nghiêm túc: "Có được hay không?"
Tiêu Minh Lạc đã xung phong nhận việc giúp đỡ, nếu anh cũng không làm thì thật xấu hổ!
"Anh..." ánh mắt Hàn Thất Lục do dự, biết thế huấn luyện xong thì nên đi thẳng về nhà nằm nghi, cùng Tiêu Minh Lạc tới nơi này xem náo nhiệt làm gì!
"Đừng có anh với em gì cả, một câu, có đi hay là không!" ánh mắt An Sơ có chút uy hiếp, nhưng mà không lâu ngữ khí đã mềm mỏng: "Đi đi, Thất Lục đại thiếu gia, xin anh thương xót, giúp chúng tôi."
Hàn đại thiếu gia ăn mềm không ăn cứng đều hiện ra ở đây rồi, Hàn Thất Lục bây giờ không còn do dự: "Đi cũng được, nhưng em nợ anh một ân tình."
Trên thế giới không có bữa cơm trưa nào miễn phí, đương nhiên cũng không có giúp đỡ không, trước mắt, chỉ có thể dựa vào Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc rồi! An Sơ Hạ cơ hồ là không do dự liền đồng ý, Hàn Thất Lục cũng không thể để cho cô đi giết người phóng hỏa đâu?
"Đi thôi!" Tiêu Minh Lạc có vẻ cực kì hưng phấn, kéo Hàn Thất Lục xuống nước quả thực không gì vui hơn!
Hàn Thất Lục tuy là đáp ứng, nhưng vẫn lại là gương mặt cau có, yên lặng ôm một bao lớn bánh bích quy đi theo Tiêu Minh Lạc. Hai người đi thẳng tới một con đường nằm sát phố buôn bán, nơi này lượng khách so với đường Hướng Dương nhiều hơn.
Mọi người tụ thành một nhóm, ven đường xe cũng đậu kín hết.
"Kia có cái quảng trường, chúng ta tới nơi đó!" Tiêu Minh Lạc chỉ Hàn Thất Lục hướng quảng trường nhỏ.
Cái quảng trường này cũng không lớn, phía sau là một sân trượt băng, quảng trường ở giữa có một cái hồ. Tiêu Minh Lạc trực tiếp đến thẳng đến cái hồ kia, nhẹ nhàng nhảy lên, mở to loa la lớn nói với đám người kia: "Ôi chao, ai, ôi! Mọi người dừng một chút nhìn một cái, bánh bích quy mới ra lò chưa lâu, chỉ mười đồng một cân, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, mọi người mau đến mua!"
Thét to, khoan hãy nói, thực sự có cảm giác giống như một người buôn bán.
Lời kêu gọi này, rất nhanh đã tụ tập được một đám người, nhưng cơ hồ tất cả đều là nữ.
"Rất đẹp trai! Anh là minh tinh sao? Quá đẹp trai rồi!"
"Tôi muốn cùng anh chụp ảnh chung, rất đẹp trai!"
"Kia không phải đồng phục học viện Tư Đế lan sao? Như thế nào người học viện Tư Đế lan đến đây bán hàng? Nên hẳn không phải là hoạt động trường học sao?"
Mọi người nhao nhao bàn tán, người tụ tập ở trên bờ hồ càng ngày càng nhiều.
Tiêu Minh Lạc biết rõ ràng cách này hiệu quả nhất, giơ loa nói to: "Mọi người muốn mua bánh bích quy sao? Bánh bích quy rất ngon..., đây là trận đấu của trường học chúng tôi, hi vọng mọi người cổ vũ giúp đỡ một chút...!"
Vừa nói như vậy, mọi người nhao nhao tiến lên mua bánh bích quy.
"Em mua bánh bích quy, có thể cùng với các anh chụp ảnh chung sao?" Các cô gái cầm điện thoại, ánh mắt không ngừng trao gửi yêu thương.
"Chụp ảnh chung?" Tiêu Minh Lạc nghiêng đầu, ra dấu hiệu tươi cười: "Đương nhiên là được, cùng nhóm mỹ nữ chụp ảnh chung là vinh hạnh của tôi!"
Cả khuôn mặt Hàn Thất Lục đều xám xịt, trừng mắt nhìn Tiêu Minh Lạc nói: "Đến đây thôi!"
Tiêu Minh Lạc cười hì hì nhìn xuống, hạ thấp giọng nói: "Muốn Sơ Hạ nợ cậu ân tình phải trả, phải không? Chụp tấm hình thôi mà, cũng sẽ không mất miếng thịt! Thật là!"
"Tôi muốn bánh bích quy!"
"Tôi cũng muốn!"
Trong lúc Tiêu Minh Lạc nói chuyện, tất cả mọi người nhao nhao lấy ví tiền ra, đã mua một phần hai, toàn bộ lượng bánh bích quy như vậy không vượt quá mười phút đã bị mua hết sạch.
Đáng nói là, An Sơ Hạ các cô định giá là năm đồng một cân, tuy nhiên Tiêu Minh Lạc đem giá tăng gấp đôi, nhưng lần bán này quả thực không thể tốt hơn!
"Sao đã không còn? Chúng tôi cũng muốn mua bánh bích quy!" Các khách hàng còn lại vẫn còn rất nhiều nhưng không mua được bánh bích quy, nhao nhao biểu tình.
"Các vị mỹ nữ, các vị mỹ nữ." Tiêu Minh Lạc cất kỹ tiền bạc, bày ra một nụ cười mê hoặc: "Mọi người không cần nóng vội, chúng tôi còn bánh bích quy, mọi người theo chúng tôi tới phố Hướng Dương, mỗi người đều có phần...!"
Phố Hướng Dương cách đây cũng không xa, rất nhiều người như vậy đồng ý đi theo hai người bọn họ mua bánh bích quy. Rất nhanh, "Căn cứ" bánh bích quy cũng bị cuốn trôi.
Càng về sau rõ ràng là mua "Ảnh chụp chung", một tấm hình chụp chung hai mươi đồng, thu tiền quả thực thu đến mỏi tay.
Hứa Niệm Niệm biết được chuyện này, cầm bánh bích quy trong tay hung hăng bóp nát: "Bọn họ rõ là làm càn! Thầy cũng không quản sao?!"
Bạn học bên cạnh yếu ớt nói: "Thầy giám sát nói, bọn họ không có ai rời khỏi quá năm mươi mét, là Thất Lục thiếu gia cùng Minh Lạc thiếu gia chủ động hỗ trợ, cho nên..."
"Cho nên cái gì?!" Hứa Niệm Niệm toàn bộ sắc mặt không tốt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bạn học kia hung hăng nuốt nước miếng mới dám nói: "Cho nên đây không tính là phạm quy, chúng ta còn nhiều như vậy vẫn chưa bán đi, Niệm Niệm tỷ, bọn họ thắng chắc rồi."
"Cần cô nói sao?!" Hứa Niệm Niệm trừng mắt nhìn nữ sinh kia liếc mắt một cái, nắm chặt tay thành quả đấm nói: "Tôi ngược lại phải nhanh chân đến xem bọn họ dùng loại thủ đoạn hèn hạ gì, trên mặt có bao nhiêu đắc ý!
Cô nói xong, bước nhanh hướng tới bọn An Sơ Hạ ở đầu đường.
Mà An Sơ Hạ bên này, tất cả mọi người chen lấn xếp hàng, An Sơ Hạ cùng Mạnh Tiểu Nam còn lại ở bên cạnh lấy tiền, mà các bạn học khác nhao nhao chúc mừng nhau. Chỉ cần báo tường có một thành tích tốt, đây là nắm chắc thắng lợi trong tay rồi!
Mọi người nhao nhao thảo luận không biết giải thưởng bí mật lần này là gì.
"Sơ Hạ." Mạnh Tiểu Nam đến gần bên tai An Sơ Hạ nói: "Mình cảm thấy được, chúng ta là "tú bà", Tiêu Minh Lạc và Hàn Thất Lục là người của chúng ta... Chúng ta dùng bọn họ kiếm tiền đi?"
Lời nói này...
An Sơ Hạ lườm cô một cái, làm một động tác: "Cậu cũng đừng nói nữa, cậu không thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục kia sao, đen như Quan Công như thế nào, tớ lo lắng một giây sau anh ấy sẽ động thủ đánh người rồi! Ân tình này mình nợ quá lớn rồi!"
May mà chụp ảnh cuối cùng cũng chụp xong, An Sơ Hạ vội vàng chạy lên đưa cho anh một chai nước khoáng, rất chu đáo mở nắp bình.
"Đại thiếu gia, mời dùng trà!" Cô hai tay đưa trà, bộ dạng khôn khéo giống nha hoàn.
Hàn Thất Lục lườm cô một cái, thở dài nói: "An Sơ Hạ, không có lần sau!"
Những chuyện như thế này, anh tuyệt đối sẽ không làm lần thứ hai!
Cái đầu nhỏ của An Sơ Hạ không ngừng gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên! Em cam đoan với anh, tuyệt đối không có lần thứ hai!"
"Hừ!" Hàn Thất Lục từ chóp mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, chuyện này, xem như bỏ qua.
Trên đường trở về, Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc cũng không tính sẽ rời đi, đi sau cùng của đội ngũ. An Sơ Hạ cùng Mạnh Tiểu Nam cũng phải xếp vào nhóm đi phía sau.
"Hàn Thất Lục..." An Sơ Hạ luẩn quẩn hỏi han: "Em hỏi anh, anh muốn em trả ơn anh như thế nào? Anh không nói khiến trong lòng em khá hoản loạn!"
Hàn Thất Lục nghiêng đầu liếc cô một cái: "Nếu anh có bảo em giết người? Em cũng sẽ giết không thành.""
Coi như quên đi, hiện khẳng định có hỏi cũng không ra cái gì, đã tới mức này rồi thì cứ an tâm thôi. An Sơ Hạ thở dài, yên lặng cúi đầu đi.
Ai ngờ Hàn Thất Lục đột nhiên tiến đến bên tai cô nói: "Tối hôm nay em sẽ biết."
"Buổi tối" cái từ này, luôn luôn có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ. Ví dụ như cô nam quả nữ chung ở trong một phòng sẽ phát sinh củi khô lửa mạnh chuyện tình, ví dụ như buổi tối trăng thanh gió mát, mĩ nam tắm ra...
An Sơ Hạ lắc lắc đầu, bất tri bất giác đôi má tự nhiên đỏ!
"Anh đừng nói bậy!" Cô đẩy Hàn Thất Lục ra, chính mình bước nhanh bắt kịp đội ngũ.
Hàn Thất Lục trái lại cũng không nói gì nữa, nhưng khóe miệng lại không tự giác hơi cong lên một chút.
Bên kia, Hứa Niệm Niệm đi xem bọn họ còn đắc ý được bao nhiêu nhưng chính mình lại buồn bực, ngay lúc cô ta tới, vừa hay nhìn thấy Tiêu Minh Lạc đang mở nắp chai cho Mạnh Tiểu Nam. Biểu cảm ôn nhu cùng động tác kia, Hứa Niệm Niệm chỉ muốn xông lên bóp chết Mạnh Tiểu Nam!
Những thứ ôn nhu này, phải thuộc cô ta, nên thuộc về cô ta chứ không phải Giang Nam!
"Niệm Niệm tỷ, uống hớp nước đi..." nữ sinh bên cạnh cẩn thận chuyển tới một chai nước.
Nhưng đổi lấy, có chút không kiềm chế được cảm xúc Hứa Niệm Niệm một cái trợn mắt, cộng thêm một câu lạnh lùng: "Tránh ra, đừng làm phiền tôi!"
Các lớp lục đục về tới trường học, bị giày vò như vậy, thân thể của Phỉ Lợi Á hình như bị cảm nắng rồi. An Sơ Hạ giúp cô xoa dầu, đỡ cô tới phòng y tế.
Còn lại Mạnh Tiểu Nam đi giao tiền cho chủ nhiệm lớp, những số tiền này do chủ nhiệm lớp kiểm kê sau đó giao cho lãnh đạo, thống kê cuối cùng về số tiền mỗi lớp thu được, sẽ công bố danh sách ba lớp hoạt động tốt nhất.
An Sơ Hạ mang Phỉ Lợi Á tới phòng y tế uống thuốc hoắc hương chính khí thủy, Phỉ Lợi Á cảm thấy được đầu không còn đau như trước, nhưng mặt cô lại đỏ như mông khỉ vậy!
*thuốc hoắc hương chính khí thủy*: là một loại thuốc dân gian của Trung Quốc
Đi ra khỏi phòng y tế không xa, Phỉ Lợi Á mở miệng nói không rõ từ: "Sơ Hạ, tớ cảm thấy, đầu lại bắt đầu choáng rồi?"
An Sơ Hạ bất đắc dĩ đưa tay lên trán cô xem xét, nhiệt độ cao như cái gì đó.
Nhưng rõ ràng, đây không phải phát sốt, mà là... Say rượu!
Người này, nhất định là bị say thuốc hoắc hương chính khí thủy!
Cô hiện tại thật muốn ngửa mặt lên trời hô to một câu: Người không có rượu, nhưng người lại say như một con chó!
Trên cái này thế giới, uống hoắc hương chính khí thủy vào người say cũng là rất ít?! Vì sao lại cứ phải là cô chứ?!
" Cái gì đây... Phỉ Lợi Á, cậu có thể nhìn rõ đây là số mấy không?" Cô cố gắng đỡ Phỉ Lợi Á, một tay khoa tay múa chân ra số hai.
Phỉ Lợi Á còn chưa nói, đã có người chen vào: "An Sơ Hạ, cô dùng thủ đoạn để lôi kéo người ở đường lớn đến mua bánh sao? Gây ảnh hưởng đến việc buôn bán của người khác biết không?"
An Sơ Hạ theo âm thanh quay lại, chỉ thấy Hứa Niệm Niệm gương mặt lạnh lùng đi tới, có vẻ trong lòng chứa một bụng giận dữ.
Trên đường về, cô có nghe nói Hứa Niệm Niệm biết mình thua lớp cô, cơ bản là đến đây để trút giận, không ngờ oan gia ngõ hẹp, vậy mà cũng đụng phải!
Thật đúng là gặp phải chó rồi!
"Tôi không rảnh cãi nhau với cô." An Sơ Hạ nói một câu như vậy, đỡ Phỉ Lợi Á đi.
Phỉ Lợi Á giờ phút này đầu choáng váng hồ đồ, lúc này sức nặng toàn bộ cơ thể đều đặt trên cơ thể Sơ Hạ, cô cũng quá mệt, chỉ muốn đem Phỉ Lợi Á di chuyển nhanh về lớp!
Nhưng Hứa Niệm Niệm trong cơn giận dữ, trực tiếp đứng chắn trước mặt các cô, lời nói lạnh nhạt: "Sao? Dùng thủ đoạn hạ lưu chụp ảnh chung để bán bánh bích quy, cảm thấy được không còn mặt mũi nhìn người khác nên muốn chạy đi à?"