Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Đức.
Tám năm sau, ông sẽ tìm đến Chung Dịch và nói cho cậu biết sự thật về chuyện ôm nhầm năm đó.
Người đi cùng ông là bà vợ Tạ Linh của ông.
Bà vô cùng đau khổ ở trong vòng tay của chồng, nói: "Nếu như Hoài Cẩn thật sự là con của chúng ta..." Bà đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho cặp con trai con gái của mình.
Khác với người chồng bận rộn với công việc, Tạ Linh đã theo dõi hai đứa con từng ngày cho đến khi trưởng thành.
Bà nhìn anh em Đường Hoài Cẩn và Đường Hoài Du từ trẻ sơ sinh trong tã lót thành hai đứa trẻ đáng yêu trắng trẻo trong đám người.
Sau đó đến chàng trai cô gái xinh đẹp và đến bây giờ.
Bà không thể nào chấp nhận được Đường Hoài Cẩn không phải là cốt nhục của mình.
Dù cho nhìn thấy Chung Dịch, biết được cậu bây giờ xuất sắc, tuổi trẻ, bắt đầu từ con số không, phấn đấu cả chằng đường.
Bây giờ có thể trở thành Chung tổng sánh vai với người điều hành Thịnh Nguyên.
Lại nhìn thấy mặt mũi của cậu có sáu phần giống với con gái Hoài Du thì trong lòng biết cậu quả nhiên là con của mình và chồng.
Nhưng Tạ Linh không muốn nhận và không nghĩ nhận.
Nếu như không phải bận tâm đến cảm nhận của chồng có lẽ bà sẽ nói thẳng: "Bây giờ cuộc sống của cậu đã đủ tốt rồi, đừng tiếp tục đến quấy rầy cuộc sống của gia đình chúng tôi nữa." Ánh mắt và nét mặt của bà đều không bộc lộ như ý này.
Chung Dịch nhắm mắt lại.
Ngón táy cái ma xát nhẹ lên tấm danh thiếp, nhìn cái tên phía trên vốn dĩ nên quen biết nhưng bây giờ lại có vẻ xa lạ.
Cậu nghĩ thầm: Vừa rồi cảm xúc thay đổi rõ ràng như vậy chắc hẳn Trì Quân sẽ nhận ra điều gì đó.
Dù sao bạn trai của cậu trước giờ đều nhạy cảm như vậy.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn đã thấy Trì Quân đang nói chuyện với người phục vụ.
Đó là một trong các món bọn họ đặt trước không đủ nguyên liệu, người phục vụ đang hỏi có thể thay bằng món khác không.
Đối với những vấn đề nhỏ nhặt như vậy tính tình của Trì Quân trước giờ rất tốt.
Hắn nhẹ nhàng đồng ý, mười ngón khép lại đặt lên bàn, đầu nghiêng sang một bên, đường nét duyên dáng của gương mặt đẹp trai lộ rõ trong mắt Chung Dịch.
Vầng trán, sống mũi, lại đến đôi môi hồng nhạt mà Chung Dịch đã hôn qua rất nhiều lần.
Lúc này, Chung Dịch không thể nói rằng mình cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là tiếc nuối.
Cậu thay đổi tâm trạng, gác lại chuyện nhà họ Đường đi thưởng thức gương mặt điển trai của bạn trai.
Cảm giác có được Trì Quân tuyệt hơn gấp trăm ngàn lần những gì cậu tưởng tượng trước đây.
Về phần Đường Đức....
Ngón tay của Chung Dịch ấn vào danh thiếp.
Gọi điện thoại đi.
Chỉ là bàn bạc không cần gặp mặt.
Đây là tấm lòng của Trì Quân, cần được đối xử trân trọng.
--- ---
Ngày hôm sau, Chung Dịch chọn trong giờ làm việc gọi điện thoại cho Đường Đức.
Trường đào tạo do Đường Đức thành lập tên là Hành Chu, có nghĩa là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.
Bây giờ vừa to vừa mạnh, đang chuẩn bị ra thị trường.
Ông được vợ ân cần dạy bảo phải lấy lòng Thái tử nhà họ Trì.
Con gái đã trưởng thành, Đường Đức cảm thấy vợ quá nóng lòng.
Nhưng Tạ Linh luôn có rất nhiều lý do: "Rất nhiều gia đình đã bắt đầu làm quen khi - tuổi, tuổi đã đính hôn! Hoài Du nhà chúng ta bây giờ còn chưa yêu đương.
Nếu em lại không qua tâm lỡ như sau này thành gái lỡ thì làm sao?"
Đường Đức lại nói: "Con gái của anh, anh đương nhiên sẽ nuôi."
Tạ Linh liếc mắt nhìn ông một
.