Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Mùa đông ở Thượng Hải, nhiệt độ cao hơn một chút so với ở Bắc Kinh.
Mặc dù không có máy sưởi, còn ở gần sông, trong không khí mang theo không khí hơi mặn ẩm.
Ngược lại càng lạnh hơn.
Trì Quân liếc nhìn thoáng qua Chung Dịch.
Chung Dịch nhìn thấy đôi mắt nhìn loạn của bạn trai từ trong gương, buồn cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Trì Quân súc miệng rồi thả cốc nước xuống, vẫn giọng điệu chậm rãi, cố ý kéo dài đó.
Hắn có vẻ như hứng thú muốn đóng giả công tử ăn chơi trác táng thời cổ đại, nhận xét về Chung Dịch: "Cảm thấy sắc đẹp của anh có thể thay đồ ăn."
Chung Dịch nhéch môi hỏi: "Vậy đã ăn no chưa?"
Trì Quân dừng động tác lại, mặt vẫn không thay đổi: "Anh nghe lầm.
Ý em là, tại sao tóc của anh không rối...
a."
Chung Dịch hôn hắn.
Cậu nếm được hương vị thơm mát của kem đánh răng.
Tay cậu đặt sau gáy của Trì Quân, vẫn giống như trước, hơi cúi đầu xuống vừa đủ để hôn bạn trai, nâng vật nặng như nâng vật nhẹ.
Sau khi hôn một cái nhẹ nhàng, mang theo hoàn toàn thân mật nhưng không có dục vọng kết thúc.
Chung Dịch trả lời: "Có thể là do tóc em qua mềm." Chỉ cần hơi đè một chút sẽ để lại dấu vết.
Rõ ràng là không dài, nhưng sáng nào cũng có thể lộn xộn.
Cậu nhẹ nhàng luồng ngón tay vào giữa tóc Trì Quân xoa xoa.
Sau đó đi xuống và ấn vào sau gáy bạn trai.
Trì Quân giống như một con mèo được vuốt lông miêu, hơi híp mắt lại, có chút hưởng thụ, lại có chút giãy giụa, nói: "Đừng..." Nó lại làm cho hắn buồn ngủ.
Nhưng âm cuối nhẹ nhàng, rất không có khí thế.
Càng đừng nói là ánh mắt lại hoàn toàn đang biểu đạt một ý khác.
Ánh mắt nhìn Chung Dịch thật giống như đang nói: Muốn tiếp xúc nhiều một chút.
Một lát sau, Trì Quân cũng nhận ra điều đó.
Hắn vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn mình trong gương, trầm ngâm hỏi: "Em có nên cắt tóc không ?" Trông sẽ gọn gàng hơn một chút.
Chung Dịch suy nghĩ về cảnh đó.
Trì Quân trông rất đẹp trai, mặc kệ cắt kiểu tóc gì cũng đẹp.
Bây giờ nó lịch lãm và đẹp trai.
Nếu thật sự cắt đi có lẽ là thoải mái và tươi trẻ.
Cậu nói: "Được thôi, tùy em." Thuận tay lại xoa sau gáy của Trì Quân, nhìn bạn trai rõ ràng cảm thấy được thoải mái.
Nhưng lại không muốn chìm đắm vào, luôn muốn phản kháng một chút.
Cậu khẽ cười, nhỏ giọng nói bên tai Trì Quân: "Nhưng cũng đừng quá ngắn.
Nếu không nó sẽ đâm anh đau...
đâm đau, em có đau lòng không?"
Lỗ tai của Trì Quân đột nhiên đỏ lên, khó có thể tin được nhìn Chung Dịch.
Chung Dịch bổ sung: "Ít nhất anh sẽ đau lòng."
Sau một hồi, Trì Quân khô cằn đáp lại: "Ồ!" Dừng một chút nói tiếp: "Em ra ngoài đây, tạm biệt."
Càng tiếp xúc nhiều càng sẽ cảm thấy người mình thích rất khác so với nhiều tưởng tượng và định nghĩ trước đây.
Nhưng một chút khác nhau như vậy giống như bảo vật vô tình tìm thấy trong rừng rậm rạp.
Mặc dù không bắt mắt nhưng cũng đủ làm cho người ta ngạc nhiên.
Vào ngày này, đúng lúc Tùng Lan dẫn Trì Quân đi gặp một số người bạn cũ của mình.
Mấy người lớn nói chuyện, Trì Quân ở bên cạnh.
Ban đầu là nói chuyện với mấy người cùng thế hệ, nói về trường học, nói về trang trại nuôi ngựa ở vùng ngoại thành.
Hắn đối phó một cách dễ dàng và luôn chú ý đến đối phương.
Qua nửa buổi sáng, Trì Quân đã thay đổi một vòng.
Hắn ghi nhớ những thông tin được tiết lộ từ lời nói của mấy người lớn.
Từ những thay đổi chính sách có thể xảy ra sau đó, đến những lĩnh vực đầu tư nóng hỏi tiếp theo, rồi bình tĩnh xử lý khi ai đó nói về nó.
Có người khen Tùng Lan rằng: "Tiểu Quân là một đứa trẻ ngoan và thông minh.
Sau này có thể vào Thịnh Nguyên góp sức cùng gia đình phát triển."
Tùng Lan mỉm cười.
Bà cũng không nói gì, chỉ nhìn Trì Quân trả lời.
Sau khi kết thúc một ngày xã giao, trên đường ngồi xe trở về, Trì Quân nói: "Mẹ, lần này từ Bắc Kinh trở về con cũng mang theo mấy thứ cho chú." Mặc dù hiện tại hắn cũng không biết chú tên họ là gì, mập hay ốm.
"Trước khi con có để trên xe, đúng lúc có thể tặng cho chú ấy."
Đó là một chiếc đồng hồ.
Giá cả đắt đỏ, hàng hiệu xinh đẹp.
Nhưng không phải là cố ý lựa chọn, nó được mua nhân tiện khi đi chọn quà cho thầy cô của Chung Dịch.
Tùng Lan nhìn bộ móng tay tinh xảo của mình ừ một tiếng hơi ủ rũ.
Trì Quân nói: "Bên cậu ít nhất nhiệm kỳ này có thể an ổn.
Mẹ yên tâm đi."
Tùng Lan bĩu môi.
Bà đương nhiên biết điều này.
Nhưng nghe Trì Quân lặp lại lần nữa cũng cảm thấy thoải mái.
Tùng Lan: "Buổi tối ăn cơm chung không?"
Trì Quân dừng lại nói: "Hôm khác đi, con có hẹn rồi." Hắn và Tùng Lan có thể làm người hợp tác nửa vời.
Nhưng khi nói đến mối quan hệ mẹ con, Trì Quân xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lúc này Tùng Lan mới lên tinh thần một chút quay đầu nhìn con trai mình.
Đối với bà, chỗ duy nhất Trì Bắc Dương có tác dụng chính là ngoại hình điển trai.
Hai người kết hôn, sinh ra con trai cũng rất đẹp trai, làm cho Tùng Lan cuối cùng cũng coi như hơi vui mừng.
Vào lúc này, bà khẽ cau mày nói: "Dì Mạc của con nói với mẹ rất nhiều lần, hỏi con và Chiêu Chiêu có phải có mâu thuẫn gì không.
Từ khi đến Bắc Kinh đã một năm rưỡi, Chiêu Chiêu hẹ con mấy lần, một lần cũng không hẹn được."
Trì Quân bất lực nói: "Chuyện này làm sao lại đi cáo trạng với mẹ chứ."
Tùng Lan hỏi: "Cho nên, con rốt cuộc có ý gì?"
Trì Quân dừng một chút nói: "Đầu tiên, cô ấy chỉ hẹn con hai lần.
Lần đầu tiên là vừa mới khai giảng năm nhất,
.