sau khi trở về bệnh viện nó nhậnđược tin báo rằng cuộc phẫu thuật của hắn đã thành công , cơn nguy kịch đã qua và hiện giờ đang nằm trong phòng hồi sức .
Nó mở cửa nhẹ nhàng bước vào phòng hồi sức .
Nhìn hắn nằm trên giường , mắt nhắm lại mà nó cảm thấy thật có lỗi .
Chính đôi tay này đã giết chết mẹ hắn .
Bỗng giọt nước mắt rơi nhẹ vào gương mặt hắn .
SAu này nó phải làm gì để nhìn mặt hắn đây ?
Nhát định hắn sẽ không tha thứ cho nó
Nếu đã biết là như vậy thì tại sao nó lại muốn giết LÂm Tuyết Phi và đã ra tay với bà ta
Rõ ràng nó không có quyền được làm điều đó và trong chuyện này chính ba nó là người đã gây nên tất cả .
Sự trả thù của LÂm Tuyết Phi cũng là bắt nguồn từ đó mà ra
'' Long , em xin lỗi . LÀm sao mà em giám nhing mặt anh sau này đây ? LÀm sao đây ? ''
Không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thảm của nó .
Lòng đau như bị ai đó cầm dao xuyên qua , nó đã không thể còn can đảm mà bước tiếp .
Có lẽ ...nó sẽ đi Pháp cùng anh nó thời gian để quên đi mọi thứ . Dù sao hồi nãy trên đường đến bệnh viện anh nó cũng đã gọi điện để hỏi thăm tình hình , thở phào nhẹ nhõm khi biết nó không sao anh nó mới hỏi đến chuyện đi Pháp , cuối cùng nó gật đầu đồng ý .
Bước ra khỏi hành lang nó nhìn thấy Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng hồi sức khác
'' Tiểu Mễ ? ''
Giật mình quay ra khi nghe thấy tiếng nói của nó .
Nhưng dù vậy Tiểu Mễ cũng không trả lời
'' có chuyện..gì vậy ? ''
'' Lãm bị tai nạn ''
'' sao ? ''
'' không liên quan đến cậu . ''
'' Tiểu Mễ ...''
'' ĐI ĐI , Cậu HÃY BIẾN KHỎI MẮT TÔI ĐI . ĐỒ ĐỘC ÁC , ĐỒ GIẢ DỐI ''
kHI nghe được Tiểu Mễ nói ra những điều đó nó cũng đã hiểu ra được phần nào mọi chuyện .
'' vậy được , Tiểu Mễ , nếu cậu có tự tin rằng sẽ có được LÃm thì đừng bao giờ đố kỵ với tôi như thế , nó sẽ hạ thấp danh dự của cậu đó ''
Nó nói ra lời này cũng là do bất đắc dĩ , hiện giờ trong người Long , Lãm , Tiểu Mễ và nó thì chỉ còn mình nó đủ tỉnh táo để có thể biết được chuyện gì đang diễn ra .
mình nó chống cự
mình nó gánh vác
mình nó đủ lí trí để hiểu và cảm thông .
Hắn nằm trong đó
Lãm nằm trong kia
Tiểu Mễ đang đứng đó với nỗi hận thù không đáng làm mờ đôi mắt
Đi lướt qua Tiểu Mễ nó chỉ kịp để nói chữ
'' tôi sẽ đi Pháp ''
Rồi lướt nhanh đi như cơn gió bất định
Có thể nơi này còn rất nhiều kỉ niệm dưới ánh hoàng hôn giống như bây giờ
Có thể nơi này vẫn còn in dấu nụ cười nào đó , sự ấm áp nào đó mà nó không muốn quên và rất muốn mang nó theo nhưng...đó lại là điều không thể
Nó sẽ rời xa mảnh đất này
đi đến nơi khác ..thật xa ...