Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

chương 104: oán tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lan Cẩn nhập trang đã được mấy ngày, việc chọn Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu để phò tá đã là việc mỗi người đều biết, nhưng đám nhân sĩ giang hồ trong Vân Hạo Sơn Trang cũng vẫn chưa vì vậy mà tán đi, vẫn còn không ít người ở lại bên trong trang. Ngay tại lúc Kì Minh Nguyệt ở trong phòng Lan Cẩn cùng hắn đấu trí về chuyện phụng chủ, giang hồ quần hùng lại tốp năm tốp ba tụ tập ở đại sảnh, cũng có người ở lại phòng của chính mình, đều đối với việc phụng chủ lần này một phen âm thầm phỏng đoán.

Theo bọn họ suy đoán, Ám Hoàng vừa tái nhập giang hồ, liền có nghĩa giang hồ từ nay về sau sẽ lại một phen dậy sóng. Nhớ lại quá khứ, ai cũng không nghĩ rằng Ám Hoàng đến đây chủ là để tham gia Thiên Hạ Đại Hội! Huống chi hiện giờ việc phụng chủ đã xong, Lan Cẩn đóng cửa không ra, Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công tử cũng không nhìn thấy thân ảnh. Có thể nói tuy đã có kết quả nhưng về sau sẽ như thế nào, vẫn là việc khó nói trước.

Chánh chủ còn chưa rời đi, những người khác hiển nhiên cũng không cam mà từ bỏ như vậy. Đã nhiều ngày qua trong sơn trang nhìn vẻ ngoài có vẻ hết sức yên ổn, nhưng mạch nước ngầm trong đó bắt đầu khởi động là việc ai cũng có thể cảm thấy được. Mọi người tựa hồ đều có chung một loại cảm giác, những cơn sóng che dấu dưới mặt nước yên tĩnh này cũng sẽ không yên lặng được bao lâu, ngày bùng nổ kia cũng sắp đến rồi.

Trong số những người ở đó, người lo lắng nhất phải kể đến Lăng Hi Trưởng lão Âu Dương Thác! Từ lúc Duẫn Thiên Dật tự mình tìm tới đây, hắn liền không có lúc nào yên tâm được.

Lúc này hắn nhìn vị Thiếu Các Chủ đang ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, trên nét mặt già nua lại nhiều thêm vài phần sầu khổ: “Sự tình nơi này đã xong, không biết Thiếu Các Chủ tính toán khi nào cùng lão phu quay lại Lăng Hi Các?” Tuy nói đã nhiều ngày qua Thiếu Các Chủ vẫn chưa gặp phải chuyện gì, cũng không đi tìm cùng vị Ám Hoàng đang cùng ở trong hậu viện kia, chỉ là ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, nhưng hắn càng tỏ ra bình tĩnh, liền càng khiến cho lão cảm thấy trong lòng bất an.

“Âu Dương trưởng lão làm gì phải sốt ruột, Thiên Dật ở lại nơi này còn có việc chưa làm, nếu ngươi vội vã về nhà, liền trở về trước đi.” Duẫn Thiên Dật sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ không nhìn thất vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Âu Dương Thác, cây quạt cầm trong tay khẽ phe phẩy vài cái, trong mắt lộ ra vài phần ý cười.

Âu Dương Thác thấy nụ cười của hắn, bất giác cảm thấy bất an, lão đã nhìn thấy Thiếu Các Chủ từ nhỏ đến lúc lớn lên, tình tình của Thiếu Các Chủ sao lão lại không hiểu, tình tính hắn vốn quật cường từ nhỏ, những việc đã muốn làm thì không ai có thể thay đổi chủ ý của hắn. Điều lão sợ là, lần này thứ hắn “muốn” lại là người quỷ bí khó dò kia: “Nếu Thiếu Các Chủ không vội trở về, lão phu tất nhiên cũng sẽ ở lại nơi này, nếu có chuyện gì cũng còn có thể ứng chiếu.” Nghĩ đến Ám Hoàng kia ở trong chốn giang hồ có thanh danh như thế nào, năm xưa sủng thị vây quanh không thiếu. Thiếu Các Chủ lúc đó mặc dù được đối xử khác với những kẻ khác, được sủng yêu hơn, nhưng sau đó, cũng không phải là rơi vào kết quả như vậy hay sao! Lão Các Chủ đã mất bao công sức mới cứu được, cũng đã dặn dò nhất thiết không được đi trêu chọc người nọ, không ngờ Thiếu Các Chủ vẫn tìm đến đây, cũng không biết hắn đến tột cùng muốn như thế nào, trai qua một phen cân nhắc, lão quyết định vẫn là lưu lại mới an tâm.

Hơi liếc liếc mắt nhìn Âu Dương Thác một cái, Duẫn Thiên Dật đứng dậy, ở trong phòng bước thong thả vài bước, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Âu Dương trưởng lão cảm thấy Trình Tử Nghiêu như thế nào? Ngươi có từng gặp qua chưa?” Đối với Trình Tử Nghiêu đang làm bạn bên cạnh người nọ lúc này, hắn rất là để ý, nghĩ muốn biết đến tột cùng là người như thế nào, có thể khiến cho người nọ một lát cũng không chia lìa, lúc nào cũng ở bên cạnh y.

“Còn chưa có gặp qua. Thiếu Các Chủ hỏi cái này làm chi, chẳng lẽ … đã nhiều năm như thế qua đi, Thiếu Các Chủ vẫn là khó quên được chuyện năm đó? Nên nhớ Lão Các Chủ đã sớm hạ lệnh...” Âu Dương Thác nghe hắn hỏi như vậy, hiển nhiên thật sự là để ý chuyện Ám Hoàng cùng Trình Tử Nghiêu kia, trong lòng không khỏi quýnh lên.

“Được rồi!” Âu Dương Thác còn chưa nói xong, vẻ mặt Duẫn Thiên Dật liền biến đổi, trên khuôn mặt tuấn tú nhất thời lộ ra vẻ tàn khốc: “Cha ta hạ lệnh như thế nào, ta sao lại không biết! Lần nào cũng nói ta thiết mạc không nên hồi tưởng chuyện năm đó! Muốn ta nhất định không thể tái trêu chọc người nọ! Nhưng hắn vừa hiện thân giang hồ, một đám các ngươi lại tiến đến tìm hiểu, miệng thì đều nói bảo ta quên đi, bảo ta không cần để ý, nhưng cố tình lúc nào cũng nhắc nhở ta chuyện năm đó, bảo ta làm sao có thể quên!” Vốn tưởng rằng có thể đem chuyện quá khứ vứt lại đằng sau, nhưng từ lúc người nọ lại tái xuất hiện trên giang hồ, chuyện năm đó tất cả liền từng chút từng chút một đồng loạt gợi lên, làm cho hắn không thể không đi tới đây một chuyến, đến đây để kết thúc điều trong lòng sở niệm.

“Thiếu Các Chủ!” Âu Dương Thác kích động, cũng đứng bật dậy, rồi nhìn bóng dáng Duẫn Thiên Dật, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Xem ra nhiều năm như vậy đã qua đi, Thiếu Các Chủ vẫn chưa tiêu tan việc này, nhưng hắn giờ đã có người khác ở bên cạnh bầu bạn, Thiếu Các Chủ còn muốn như thế nào? Lấy thủ đoạn của Ám Hoàng, nếu Thiếu Các Chủ muốn đối với người kia bất lợi, hắn chắc chắn sẽ phát hiện, cũng chắc chắn thập bội gấp trăm lần đáp trả lại Thiếu Các Chủ, đến lúc đó …” Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Lăng Hi Các cũng sẽ bị liên lụy.

“Đến lúc đó như thế nào? Cùng lắm thì chết thôi, Tôn Chủ năm đó...... Vốn là đối với ta vô cùng tốt, nếu không phải tại ta tự cao sủng ái, nhất thời lên mặt kiêu ngạo, cũng sẽ không chọc giận hắn. Nhưng hắn đối với ta như vậy, liền cũng là không có chân chính đem ta để ở trong lòng, lại khiến ta vì xơn giận của hắn mà võ công toàn bộ bị phế, cho đến tận hôm nay vẫn không thể kế thừa Lăng Hi Các.” Duẫn Thiên Dật miệng nói xong, chậm rãi cúi đầu, trong mắt tinh thần phức tạp. Nhắc tới chuyện năm đó, tâm hắn liền cảm thấy rối bời. Người nọ đối với hắn như thế nào, hắn tất nhiên sẽ không quên, không có gì ngoài sủng ái, còn có sự khổ sở mà hắn phải chịu sau khi chọc giận y, mỗi lần nhớ lại là một lần đau đớn, hắn đều ghi tạc trong lòng. “Lần này, ta muốn cho y biết được, Duẫn Thiên Dật ta cũng không phải người có thể tùy ý chọc vào!” Cắn chặt khớp hàm, gằn từng tiếng bật ra những lời nói kia, buông xuống ánh mắt lưu chuyển đen tối trong mắt, hắn nhưng thật sự muốn gặp Trình Tử Nghiêu đang được ngươi nọ sủng ái lúc này kia, cũng muốn nhìn xem kết cục của tên đó liệu so với hắn tốt hơn nhiều ít.

Nghe ra lời nói của hắn tất cả đều hàm chứa ý oán hận, Âu Dương Thác cả kinh, Thiếu Các Chủ đúng là quyết định có chủ ý muốn nhạ người nọ. “Thiếu Các Chủ không nên a! Người nọ không phải kẻ có thể tùy ý nhạ giận đâu, năm xưa người chỉ là nhất thời tò mò, cũng là vì hâm mộ sự oai nghiêm của người nọ, mới có thể …” Âu Dương Thác nhất thời nóng vội, nhưng lại đã quên chuyện đó không thể nhắc lại, vội vàng ngậm miệng, đã thấy bóng dáng của Thiếu Các Chủ một trận run rẩy, rồi sau đó liền có mọt tiếng cười khẽ truyền đến, tiếng cười trầm thấp mang theo vài phần khinh thị tự giễu, còn có vài phần oán hận thê lương. Chỉ là mấy tiếng, lại khiến người nghe cảm thấy cõi lòng nhộn nhạo, sinh ra một loại cảm xúc mang điềm xấu đến. “Thiếu Các Chủ... Ngươi...” Miệng hô lên một tiếng, Âu Dương Thác thật sự lo lắng, Thiếu Các Chủ lại nhất thời hồ đồ, thật sự đối với người đang ở bên cạnh Ám Hoàng kia làm ra chuyện gì đó.

“Âu Dương trưởng lão cứ yên tâm, Thiên Dật sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp ra tay với Trình Tử Nghiêu kia, dù gì Trình Tử Nghiêu cũng là người nổi danh trong chốn giang hồ, chỉ cần Thiên Âm kia là ta đã không địch lại hắn rồi. Hắn lại còn được Lan Cẩn trợ giúp, mà càng nổi bật hơn là, hắn cũng đang ở lúc được Tôn Chủ yêu sủng nhất, ta sao có thể trực tiếp đi tìm hắn gây phiền toái chứ.” Trình Tử Nghiêu lúc này đã được Lan Cẩn phụng chủ, trong mắt mọi người thì y càng trở nên có giá trị hơn. Năm xưa hắn mặc dù ở bên cạnh người nọ không lâu, nhưng cũng biết người nọ coi trọng nhất là những người hữu dụng, nếu là hạng người vụng về vô năng, cho dù sinh ra có tuấn tú như thế nào, người nọ cũng sẽ không có nửa điểm hứng thú. Mà nay Trình Tử Nghiêu kia đã có được Lan Cẩn, có thể trợ giúp người ta tranh đoạt thiên hạ, với người nọ mà nói, đúng là sẽ đêm Trình Tử Nghiêu kia coi như trân bảo… Nếu ngấm ngầm từ bên trong phá hoại, xem người nọ biến sắc, lúc này chính là thời cơ tốt nhất.

“Thiếu Các Chủ tính toán như thế nào?” Âu Dương Thác nghe hắn nói như vậy, vẫn chưa thể có nửa điểm thả lỏng, ngược lại càng cảm thấy khẩn trương hơn, Thiếu Các Chủ tính tình cực đoan, đến nay trong lúc vô thức vẫn gọi người nọ là Tôn Chủ, hiển nhiên là vẫn khó quên tình cũ với Ám Hoàng. Nhưng chính vì như thế, khiến cho Thiếu Các Chủ đã từng chịu nỗi khổ kinh mạch bị phế vẫn ở trong lòng bận tâm khó có thể tiêu tan. Không biết Thiếu Các Chủ trong lúc yêu hận đan xen này sẽ làm ra loại sự tình như thế nào. Một bên lo lắng, một bên nhìn người đang đứng thẳng gần đó, bóng dáng kia làm cho lão lần thứ hai sinh ra cảm giác mơ hồ, càng nghĩ, trong lòng Âu DƯơng Thác càng thấy cấp bách, miệng hô lớn: “Thiếu Các Chủ không phải muốn hợp tác cùng đám người áo xám kia chứ!”

Bước nhanh đi đến phía sau lưng hắn, Âu Dương Thác giờ phút này vạn phần hy vọng không phải như lão dự đoán, nếu thật sự là vậy, Lăng Hi Các liền tương đương với tội thông đồng với địch phản quốc. “Người áo xám kia chính là từ An Dương đến, nhìn hắn dáng vẻ quỷ bí,dùng khăn che mặt,thân ảnh lại giống như quỷ hồn, chuyện từ trong miệng hắn nói ra không thể nghe theo được! Thiếu Các Chủ đừng để nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện tổn hại đến Lăng Hi Các a!” Không lâu sau khi có tin đồn Lan Cẩn chọn chủ truyền ra, liền có người tìm tới tận cửa của Lăng Hi Các, miệng nói là sứ giả của An Dương, muốn bọn họ tương trợ để đoạt Lan Cẩn, nhưng Lão Các Chủ đã một lời cự tuyệt. Lúc này nghe Thiếu Các Chủ nói như vậy, hay là lúc đó đã cùng sứ giả kia có hiệp nghị bí mật nào đó?! Bạn đang �

“Thiên Dật sao lại khiến cho Lăng Hi Các bị tổn hại được.” Miệng mang theo chút ý trào phúng, Duẫn Thiên Dật xoay người lại, trong ánh mắt hiện ra vẻ ai oán ở trên khuôn mặt trắng bệch kia khiến cho nó trở nên thê lương như mặt quỷ, nhìn Âu Dương Thác, hắn lạnh lùng cười.

Bất luận khi nào Lăng Hi Các đều là nơi quan trọng nhất trong mắt của cha hắn cùng các vị trưởng lão. Ngay cả là hắn năm đó sau khi võ công bị phế, cha hắn cũng luôn mồm than rằng hắn sau này làm thế nào có thể thừa Lăng Hi Các, cho tới tận hôm nay, sự tồn tại của hắn cũng chỉ là vì một ngày kia có thể trở thành người thừa kế Lăng Hi Các mà thôi, nếu bọn họ đã coi trọng Lăng Hi Các như thế, hắn làm sao có thể làm cho nó tổn hại được chứ. “Âu Dương trưởng lão yên tâm, Thiên Dật chắc chắn làm cho uy danh của Lăng Hi Các lần thứ hai danh vọng giang hồ!”

Trong đôi mắt hắn giống như có ánh lửa ma trơi toát ra, ánh mắt hắn nhìn thẳng Âu Dương Thác khiến cho lão một trận ớn lạnh sợ hãi. “Thiếu Các Chủ muốn tranh đoạt Lan Cẩn?!” Nếu việc Lan Cẩn chọn chủ có thể đổi người khác, Thiếu Các Chủ quả thực có thể như nguyện, địa vị của Lăng Hi Các ở trong chốn giang hồ tự nhiên cũng sẽ được nâng lên không ít, không cần phải thu mình nơi chốn cẩn thận như trước, Lăng Hi Các có thể lại hiển lộ hào quang năm xưa…

Thấy Âu Dương Thác không nói gì nữa, trên mặt Duẫn Thiên Dật hiện ra một mạt ý cười vặn vẹo, lần này hắn thật muốn nhìn, nếu Duẫn Thiên Dật hắn trở thành chủ tử của Lan Cẩn, trên mặt người nọ sẽ lộ ra loại vẻ mặt nào, chỉ cần trở thành cường giả, hắn ở trong mắt người khác liền không còn là Duẫn Thiên Dật khi xưa nữa, hắn cũng muốn đoạt được thiên hạ! Muốn người cuồng ngạo kia cầu hắn tương trợ! Muốn Trình Tử Nghiêu kia cũng phải nếm tư vị năm đó hắn phải chịu! (mơ đi cưng chẹp)

Từ chỗ của Lan Cẩn trở về, Kì Minh Nguyệt trên đường đều nghĩ đến những lời hắn nói, chậm rãi đi vào trong viện, mới đi tới trước cửa, còn chưa kịp đẩy ra, hai cánh cửa liền chợt mở ra, trước mắt thân ảnh nhoáng lên một cái, thân mình đã rơi vào trong vòng ôm ấp quen thuộc, trầm thấp ngữ thanh cùng hơi thở nóng bỏng phất qua ở bên tai, trên đó còn mang theo chút ngữ khí bất mãn: “Minh Nhi đi thật lâu mà không thấy trở về, Phụ Hoàng chính là chờ đến sốt ruột, mau để cho ta nhìn xem, có bị kẻ khác chiếm tiện nghi không.” Trong lời nói tuy có oán giận, nhưng trong đó rõ ràng mang theo ý vui đùa.

Biết được Phụ Hoàng cũng chưa vì thế mà sinh giận, Kì Minh Nguyệt nhớ tới chuyện lúc trước, mỉm cười trả lời: “Suýt nữa liền lấy tính mạng của Lan Cẩn, nếu là như vậy, không biết có tình là Minh Nguyệt chiếm tiện nghi của hắn không.” Nói xong câu đó, nhớ tới lời nói của Lan Cẩn mà sinh ra nghi ngờ, hắn tựa vào trước ngực Kì Hủ Thiên, từ từ thở ra một hơi, mới cảm thấy tâm thần hơi được thả lỏng, Kì Hủ Thiên thấy hắn như thế lông mày nhíu lại, hơi cảm thấy ngạc nhiên đưa hắn ôm vào trông ngực hướng về phía nhuyễn tháp đi tới: “Lan Cẩn đã nói gì khiến vẻ mặt Minh Nhi ngưng trọng như thế? Phụ Hoàng chính là lần đầu nhìn thấy Minh Nhi có vẻ mặt như thế a.” Nếu không phải Lan Cẩn nói gì đó, Minh Nhi sẽ không ở trong lúc đi thử hắn mà muốn lấy tính mệnh của hắn.

“Hắn đã biết thân phận hoàng tử của ta.” Ngồi xuống nhuyễn tháp, trong mắt Kì Minh Nguyệt có duệ mầu xẹt qua, nói lên việc này, hắn vẫn cảm thấy trong đó kỳ hoặc vạn phần, nhưng Lan Cẩn đều không phải là kẻ có thể tùy ý nhìn rõ, lời hắn nói thật giả khó phân biệt, ít có lời nói thật, nếu là hắn không muốn nói, cho dù có hỏi như thế nào, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói ra, cho nên Minh Nguyệt đơn giản cũng không buồn hỏi, tránh cho tai hắn khỏi phải nghe một phen nói thật giả khó phân. Nói vậy sau này chắc chắn lúc công bố chân tướng, đến lúc đó hắn nhất định phải hồi báo lại Lan Cẩn cho thật cẩn thận mới được.

Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Kì Hủ Thiên khép nhỏ lại, bạc môi nên lên nụ cười mỉm đầy hứng thú, thần sắc cũng vô cùng nguy hiểm, ngữ thanh thâm trầm chậm rãi nói: “Chẳng trách Minh Nhi muốn giết hắn, nói như thế, thân phận của hắn liền thật sự là không đơn giản.” Tuy nói tin tức của Diệu Đêm tra được còn chưa có truyền đến, nhưng nhớ tới hắn từng hoài nghi thân phận của Lan Cẩn, lại lấy lời nói của Minh Nhi cùng đối chiếu, lúc này đối với dự đoán của mình Kì Hủ Thiên lại nhiều thêm vài phần khẳng định.

Nghe Kì Hủ Thiên nói như vậy, Kì Minh Nguyệt đồng ý gật gật đầu, đem lời nói và hành động của Lan Cẩn nhất nhất nói cho Kì Hủ Thiên nghe, trong đó tất nhiên là đã tỉnh lược đi một đoạn lúc Lan Cẩn dùng ngôn ngữ cùng cử chỉ diễn hoặc tâm thần của hắn đi, dứt lời, mới tựa vào bên trong vòng ôm ấp, nhếch lên khóe môi: “May mà hắn không biết thân phận của Phụ Hoàng, bằng không hôm nay, chính là ngày giỗ của hắn.” Ngữ thanh lạnh như băng mang chút ý đùa cợt, giống như đang giễu cợt Lan Cẩn tự cho mình là thông minh, nghe vào trong tai Kì Hủ Thiên, biết Minh Nhi có ý giữ gìn cho hắn, nhịn không được bên môi khẽ nhếch.

“Minh Nhi đã muốn lấy tính mệnh của hắn, xem ra Phụ Hoàng cũng không cần lo lắng Minh Nhi sẽ đối với hắn có vài phần kính trọng.” Kì Hủ Thiên ôm người trong lồng ngực, miệng hài hước nói, tuy là vui đùa, nhưng trong đó cũng có vài phần là thật. Từ lúc Minh Nhi gặp Lan Cẩn, liền có cử chỉ thất thố, rồi sau đó hắn biết được nguyên do trong đó, mặc dù không đem chuyện ngày hôm ấy để trong lòng, nhưng luôn sợ Minh Nhi vì nhớ tình bạn cũ sẽ không đối với Lan Cẩn quá mức đề phòng, nếu Lan Cẩn thực sự có mưu đồ, Minh Nhi nói không chừng liền bị hại, hiện giờ nghe Minh Nhi tự thuật chuyện hôm nay đi dò hỏi, hắn mới yên lòng.

“Nguyên nhân chính là hắn quá giống người bạn cũ của Minh Nhi, Minh Nhi đối với hắn liền lại càng không có nửa điểm lưu tình. Nếu hắn thật muốn gây bất lợi cho Thương Hách …” Ngữ thanh của Kì Minh Nguyệt vẫn bình thường thản nhiên, cũng không thấy có ngữ điệu gì khác, nhưng càng là bình thản nói ra, liền càng làm cho người ta cảm giác thấy sự nguy hiểm trong đó. Biết được Lan Cẩn đã chọc tới cực hạn của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên khẽ cười một tiếng, cũng không cảm thấy đồng tình với Lan Cẩn, nhưng lại đối với chuyện Lan Cẩn sẽ có loại kết cục nào sau khi chọc giận Minh Nhi, hắn lại sinh ra mười phần hứng thú.

“Đợi Phụ Hoàng điều tra rõ chân tướng, Minh Nhi liền có thể tùy ý xử trí hắn, hiện giờ trò chơi mới bắt đầu, cứ kệ hắn đi, Minh Nhi không cần vì thế mà thương thân. Nếu là mệt mỏi, liền nghỉ một lát đi, Phụ Hoàng cùng ngươi.” Đưa hắn ôm vào trong lòng, nằm xuống nhuyễn tháp, Kì Hủ Thiên ở trên mặt y khẽ hôn một cái, đưa tay đẩy ra vài sợi tóc rối, vỗ về khuôn mặt của Kì Minh Nguyệt, ánh mắt lộ ra mấy mạt vẻ đau lòng. Từ lúc ra cung mặc dù không tính là đã lâu, nhưng mấy ngày liền phát sinh không ít việc, Minh Nhi lại không phải là rất khỏe mạnh, mọi chuyện đều hao tâm tốn sức cân nhắc, băn khoăn mưu đồ của An Dương, cũng vì an nguy của Thương Hách mà ưu tư, Kì Hủ Thiên nhìn Minh Nhi vừa mừng, vừa kiêu ngạo, lại cảm thấy đau lòng không thôi.

Kì Minh Nguyệt cùng cặp mắt kia đối diện, tuy rằng cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng ánh mắt Phụ Hoàng nhìn chăm chú vào hắn như vậy lại làm cho hắn trong lòng ấm áp, có người như thế vì hắn, những chuyện cho là phức tạp này thì có là gì! Hắn nhịn không được hạ xuống đôi mắt đang nhìn chăm chú vào hắn kia một nụ hôn nhẹ, cảm giác cặp mắt hẹp dài kia của Phụ Hoàng hơi hơi khép lại, dưới môi lông mi khẽ rung động, cánh tay đặt ở bên hông của Kì Hủ Thiên càng ôm chặt hơn, Kì Minh Nguyệt phát ra vài tiếng cười khẽ, hắn tiếp tục tại trên cặp mắt liên miên hạ xuống những nụ hôn, trong lồng ngực đang ôm ấp hắn lại phát ra chấn động rất nhỏ, tiếng cười nặng nề rơi xuống bên tai: “Minh nhân thích cặp mắt của Phụ Hoàng, Phụ Hoàng thập phần cao hứng, nhưng còn những nơi khác thì sao, Minh Nhi nặng bên này nhẹ bên kia, Phụ Hoàng chính là chờ đến nóng vội a.”

Đang nói đến đây, hai tay đặt ở bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả thân mình bị áp đảo ở tại tháp thượng, theo sau liền có hơi thở vi nhiệt phất qua khuôn mặt, đôi môi đã bị Phụ Hoàng cấp hôn trụ, nụ hôn tinh mịn không hề lưu cho hắn mảy may hơi thở.

Vừa muốn từ trong miệng Phụ Hoàng đoạt trở về quyền chủ động, lại bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có người khẽ gõ cửa nói: “Bẩm báo Tôn Chủ, huyết ảnh đã tới, chờ đợi Tôn Chủ sai phái.”

__________ Hết chính văn chương thứ __________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio