Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

chương 105: biến cố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khu sân sau biệt viện, Diễm Thanh cung kính đứng ở cạnh cửa, hướng vào bên trong cánh cửa bẩm truyền, câu báo đã nói xong hồi lâu, lại vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì. Biết được hai người vẫn đang ở trong phòng, Diễm Thanh đứng tại chỗ không khỏi cảm thấy nghi hoặc, đang do dự có lên lên tiếng một lần nữa không, cánh cửa trước mặt đã chậm rãi mở ra, chỉ thấy mạt áo ám tử kia đang tựa vào cạnh cửa, trên khuôn mặt vẫn là bán trương mặt nạ màu vàng kim kia, nhưng không hiểu sao Diễm Thanh vẫn phát hiện từ trên khuôn mặt kia có chút tức giận.

“Thưa Tôn Chủ, thuộc hạ đã chiêu tập đầy đủ huyết ảnh.” Không biết đã làm gì khiến Tôn Chủ tức giận, Diễm Thanh chỉ có thể tiếp tục bẩm báo.

“Ân.” Miệng tùy ý lên tiếng, Kì Hủ Thiên đối với chuyện hắn gõ cửa không đúng lúc thập phần bất mãn, mới vừa rồi đang muốn tiếp tục thưởng thức tư vị đôi môi của Minh Nhi, lại bị Diễm Thanh sở nhiễu, lúc này vẫn còn có chút tức giận, đối với kẻ đang đứng ở trước cửa, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không có thái độ hòa nhã hơn.

Diễm Thanh chính đang tự cảm thấy kỳ quái, chợt thấy phía sau cửa có một thân ảnh màu trắng đứng ở một bên, đúng là người kia... Hiện giờ vẫn lấy tên là Trình Tử Nghiêu đứng ở bên cạnh Tôn Chủ – hoàng tử của Thương Hách Kì Minh Nguyệt, thấy bộ dáng của y mái tóc dài của vi loạn, đôi môi ửng đỏ, Diễm Thanh sao lại không biết vì sao Tôn Chủ lại tức giận, vội vàng cúi đầu che đi ý cười trong mắt, tiếp tục nói: “Thỉnh Tôn Chủ phân phó.”

Kì Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh Kì Hủ Thiên, nghe thấy lời nói của Diễm Thanh, biết được là huyết ảnh do Phụ Hoàng triệu hồi đã đến, không khỏi tò mò hỏi: “Huyết ảnh ở đâu? Sao ta không thấy.” Trong biệt viện rõ ràng chỉ có một mình Diễm Thanh.

Kì Hủ Thiên nghe hắn hỏi như vậy, khóe môi khẽ cong lên: “Mười hai huyết ảnh nghe lệnh.” Giọng nói hơi trầm xuống tựa hồ chỉ là tùy ý, nhưng theo lời nói giống như chỉ là thuận miệng buông ra kia, phía sau Diễm Thanh nhất thời xuất hiện hơn mười hai bóng người áo trắng.

Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào mười hai danh Bạch y nhân đột nhiên hiện thân, kinh dị phát hiện vừa rồi đúng là không có phát giác được hơi thở của mười hai người kia, rõ ràng là ẩn thân ở phụ cận, lại không hề khiến cho hắn chú ý, lúc này tinh tế quan sát, mới phát giác mười h ai người này mỗi người đều không phải là cao thủ tầm thường, không ngờ đã tới được cảnh giới đem hơi thở của bản thân dung nhập vào thiên địa chi cảnh. (ý nói hơi thở dung hòa vào tự nhiên, không thể phát giác)

Kì Hủ Thiên nhìn thấy mười hai người này, vừa lòng gật gật đầu nói: “Cảnh giới trong ngoài Vân Hạo Sơn Trang, chỉ cần gặp người khả nghi, lập tức bắt.” An Dương đối với Lan Cẩn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ liên lụy tới Minh Nhi, Bách Lý Vong Trần từng nói, muốn đem Lan Cẩn cùng người hắn lựa chọn mang về An Dương, tuy nói rằng Minh Nhi sẽ không dễ dàng bị hắn khống chế, nhưng đối với việc này y không thể không đề phòng.

Mười hai Bạch y nhân nghe hắn nói, nhất tề thi lễ, không hề phát ra một lời, đã ở tại chỗ tiêu thất bóng dáng. Mười hai bạch y nhân đột nhiên xuất hiện trong không trung rồi lại đột nhiên biến mất làm cho Kì Minh Nguyệt nhíu mày: “Huyết ảnh khá lắm, cho dù là Vô Hào bất quá cũng chỉ như thế.” Trong mắt hắn, Vô Hào đã là cao thủ khó có được, chẳng qua là bởi vì chuyện quá khứ khiến cho hắn đến nay đều không thể thu liễm toàn bộ hơi thở của bản thân, nhưng mười hai huyết ảnh này, xác thực thật sự là đến vô ảnh đi vô tung, cho dù là lúc rời đi cũng không làm cho hắn phát hiện được tia hơi thở biến hóa nào. Nếu là nhắm hai mắt lại, chỉ bằng vào cảm giác, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ rằng trước mặt chỉ có một mình Diễm Thanh.

“Ta sẽ phân phó xuống, sau này Minh Nhi nếu có việc gì cần, cứ tùy ý đối với bọn họ hạ lệnh là được.” Lần này triệu hồi huyết ảnh, cũng là vì có ý che chở Minh Nhi, phòng việc mà Bách Lý Vong Trần kia đã nói tới. Đưa tay kéo người trước mặt vào trong lòng, hắn hắn khẽ cười một tiếng, ghé vào lỗ tai y nói: “Ảnh vệ không thể tùy ý hiện thân, huyết ảnh có thể thu liễm hơi thở như hư không, nếu thực sự đến lúc có chuyện xảy ra, Phụ Hoàng cũng không phải quá lo lắng cho an nguy của Minh Nhi, nơi này là Thiên Hạ Đại Hội diễn ra việc phụng chủ. Ở trước khi chúng ta rời đi, chắc chắn sẽ có việc phát sinh, Minh Nhi nên biết ngươi đối với Phụ Hoàng trọng yếu như thế nào, tuy nói Phụ Hoàng tin tưởng với khả năng của Minh Nhi sẽ không có việc gì, nhưng có huyết ảnh ở đây, Phụ Hoàng mới có thể càng yên tâm hơn, Minh Nhi nhưng đừng nghĩ là Phụ Hoàng không tin năng lực của ngươi.”

Kì Minh Nguyệt nghe được tiếng thì thầm bên tai, gật gật đầu, hắn tự tin vào năng lực của chính mình, nhưng cũng sẽ không mù quáng kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng chính mình có thể cùng lực lượng của cả một quốc gia tranh chấp. Mà nay chỗ Lan Cẩn kia đã lộ ra manh mối, lại không biết phía sau hắn còn có kẻ nào khác hay không, mục đích khơi mào thiên hạ phân tranh cũng còn chưa rõ. Bách Lý Vong Trần từng thổ lộ một chút nội tình, nói cho rõ đó là An Dương đang ở một bên như hổ rình mồi. Trước mắt xem ra đúng là thế cục vi diệu, hắn quả thật cũng không chấp nhận bản thân được phép có mảy may sai lầm nào, nếu hắn gặp chuyện không may, còn không biết Phụ Hoàng sẽ như thế nào, đến lúc đó nói không chừng liền thật sự khiến cho thiên hạ đại loạn.

Đưa hai tay ôm lại Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười, cũng nói nhỏ đáp lại y: “Minh nguyệt sao lại không biết ưu tư của Phụ Hoàng, Phụ Hoàng gọi huyết ảnh tới vốn là để bảo vệ ta, mà nay đúng là lúc mấu chốt, quá mấy ngày chúng ta liền phải về cung, trước đó An Dương chắc chắn sinh sự. Ở trước khi Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt biến mất khỏi giang hồ, tất nhiên phải lưu lại một màn trò hay mới được.”

Diễm Thanh ở cách đó không xa thấy hai người kia ôm nhau thì thầm, liền cúi mặt xuống, nghĩ đến Viêm Thiến không biết khi nào mới có thể cư xử như thế với hắn, không khỏi ở trong lòng thở dài. Tự ngày ấy biết được thân phận thực sự của Tôn Chủ cùng Trình Tử Nghiêu, Viêm Thiến cử xử với hắn đúng là đã có chút bất đồng với lúc trước, nhưng so sánh với sự thân mật của hai người này vẫn còn kém rất nhiều! Xem ra hắn vẫn cần phải tiếp tục cố gắng mới được.

Trong lúc Diễm Thanh đang nghĩ như vậy, đã thấy một bóng thân ảnh màu tối đang từ xa hướng đi về phía này, đúng là người trong lòng của hắn: “Viêm Thiến! Phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ bên trong trang có biến?” Thấy sắc mặt của y không đúng, hiển nhiên là bên trong trang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Diễm Thanh vội vàng tiến về phía trước hỏi.

Viêm Thiến dừng bước, đứng lại trước mặt Kì Minh Nguyệt, khuôn mặt luôn bình tĩnh như mặt nước lúc này lại khó nén vẻ ngưng trọng: “Ngoài trang xuất hiện không ít người áo xám, tựa hồ là bị người nào đó tra ra chỗ ẩn thân, mới bị lộ hành tung, trước mắt đang cùng một ít bạch y nhân giao đấu, nhưng cúng có một số lượng không hề ít xâm nhập vào bên trong trang, giang hồ đồng đạo còn đang ở bên trong trang chưa đi đang cùng liên thủ đối địch. Lần này người áo xám che mặt hiện thân cũng không ít, không những nhân số đông đảo, mà mỗi người công phu trong tay cũng không kém, đã có không ít người bị bọn họ đả thương.”

Kì Minh Nguyệt sắc mặt hơi trầm xuống, bên môi cũng lộ ra một mạt cười nhẹ: “Xem ra đã có kẻ không chịu nổi, vậy thì chúng ta cũng nên cho bọn họ biết, Thương Hách không phải là chỗ mà người An Dương bọn họ có thể tùy ý đến.” Miệng mỉm cười, trong mắt lại thoáng hiện lên tia sát khí lạnh băng, miết nhẹ Nỉ Hồ bên hông, hắn đã có chút chờ không kịp đi gặp những kẻ áo xám kia.

Thấy bộ dáng hăm hở muốn đi ra ngoài của hắn, Kì Hủ Thiên khẽ cười một tiếng, bên môi lộ ra vẻ hứng thú rõ ràng, An Dương bỗng nhiên tập kích bất ngờ, nhất định không phải là không có nguyên nhân. “Làm gì sốt ruột như thế, trận trượng lớn như thế chắc chắn phải có ý đồ, chắc chắn lúc sau sẽ càng thêm phấn khích, không cần vội vã tiến ra, cứ thong thả xem bọn chúng đến tột cùng là muốn đùa trò gì.”

“Hủ chẳng lẽ là đang lo lắng bọn họ là vì hướng tới ta mà đến?” Mỗi khi có việc xảy ra có liên quan tới hắn, sẽ thấy Phụ Hoàng càng trở nên cẩn thận hơn, nhìn Phạm Hạo cùng Lương Yên đang từ xa xa đi tới, Kì Minh Nguyệt khẽ nhướn mi: “Xem ra không cần chúng ta ra tay, đã có người đem phiền toái này lo liệu rồi.” Từ lúc ra cung, tuy là đang ở trong chốn giang hồ, hắn lại ít có dịp ra tay, làm cho hắn cảm giác có chút không thú vị. Thấy bộ dáng của Phạm Hạo cùng với Lương Yên, hiển nhiên là mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, có bọn họ, xem ra hắn cũng sẽ không có cơ hội xuất thủ a.

Diễm Thanh, Viêm Thiến thấy Phạm Hạo cùng Lương Yên đang hướng nơi này đi tới, liền khom người thối lui, ở bên trong trang, quan hệ của bọn họ với Ám Hoàng và Thủy Nguyệt công tử vẫn là chuyện bí mật, cũng chỉ có trang chủ Vân Cảnh Hạo mới biết được một ít.

Phạm Hạo cùng Lương Yên từ xa xa đi tới, lau đi vết máu trên thân kiếm, trên mặt Phạm Hạo lộ ra một chút thần sắc nghi hoặc cùng không kiên nhẫn, mở miệng đối bọn họ nói: “Không biết hôm nay có chuyện gì mà những kẻ muốn chết lại đến đây hết lượt này đến lượt khác, trong ngoài Sơn Trang đều rất náo nhiệt, ta thấy Bách Lý Vong Trần kia đã ở bên ngoài trang, lại không biết vì sao chưa từng thấy hắn động thủ, thật giống như bộ dáng của một kẻ bàng quang.”

“Vậy ngươi trở về làm chi? Không ở trang ngoại nghênh địch?” Kì Hủ Thiên nhìn hai người đầy người vết máu, cũng có thể đoán được những kẻ chịu chết mà Phạm Hạo nhắc tới đông thế nào, việc hôm nay xảy ra có chút cổ quái, còn có sự xuất hiện của Bách Lý Vong Trần, nếu như y xuất hiện ở bên trong trang, hắn thật ra còn có chuyện muốn hỏi y.

Phạm Hạo thấy hắn ôm lấy Trình Tử Nghiêu tà tựa vào trên khung cửa, bộ dáng vô cùng nhàn nhã kia lại so sánh với một thân chật vật của hắn cùng với Lương Yên hiện giờ, không khỏi nói: “Địch nhân đã tới cửa vẫn có thể ôm ấp mỹ nhân không chút lo lắng, như vậy cũng chỉ có Ám Hoàng, khí phách như thế thật sự khiến Phạm Hạo ta bội phục a bội phục.”

Nghe ngữ thanh của Phạm Hạo mang theo vẻ trào phúng, còn có hai chữ mỹ nhân hắn nói kia, sắc mặt Kì Hủ Thiên trầm xuống. Minh Nhi cũng không phải là nữ tử nhu nhược, vẻ bất phàm chi tư của Minh Nhi hai chữ mỹ nhân kia làm sao xứng. Hai chữ kia lại là từ trong miệng Phạm Hạo nói ra, làm cho hắn càng cảm thấy tức giận hơn, Minh Nhi của hắn như thế nào còn không tới phiên kẻ khác bình luận. Hai chữ mý nhân có chứa ý trêu đùa làm cho hắn hơi hơi khép lại ánh mắt nguy hiểm, miệng hừ lạnh một tiếng, mấy người xung quanh nhất thời cảm giác được một cỗ hơi thở áp bách ập tới.

Kì Minh Nguyệt nghe Phạm Hạo gọi hắn như thế cũng không cảm thấy tức giận, hắn đã từ trong lời nói của y đoán được, Phạm Hạo nhất định là vì chuyện ngày đó hắn cùng Phụ Hoàng diễn xưng với Lương Y như vậy mà cố ý gọi hắn như thế, lúc này thấy Phụ Hoàng lộ ra vẻ mặt tức giận, biết y đối với lời nói của Phạm Hạo thập phần khó chịu, không khỏi lắc lắc đầu, hướng vào trong lồng ngực y tiến sát hơn một chút, mới quay sang nói với Phạm Hạo: “Tử nghiêu nhưng thật ra rất bội phục Phạm lâu chủ, nếu sơn trang trong ngoài đều ngộ địch tập kích, vì sao Phạm lâu chủ còn có nhàn hạ như thế, thoải mái đi tới nơi này, chẳng lẽ là đến xin giúp đỡ?”

Mới vừa rồi bị hơi thở áp bách dày đặc kia sở nhiếp, Phạm Hạo cũng là trong lòng cả kinh, lúc này nghe này Thủy Nguyệt công tử chỉ mở miệng nói một câu, lại đột nhiên cảm thấy được áp lực quanh mình giảm nhẹ hẳn, hơi thở khủng bố từ thân ảnh phía trên của người nọ lập tức liền phai nhạt không ít, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đang muốn trả lời, chợt thấy từ trong một căn phòng khác ở bên cạnh sườn thoát ra một đạo bóng trắng.

“Vô Hào!” Kì Minh Nguyệt cấp gọi một tiếng, đạo bạch ảnh kia liền ngừng bước lên tiếng trả lời, thân ảnh quay lưng về phía mấy người vẫn là vẻ hư vô giống như u hồn, lúc này lại lộ ra một chút sát ý cùng giận dữ, mãnh liệt đến mức không chỉ Kì Minh Nguyệt mà tất cả mọi người đều có thể cảm thấy được tình tự của hắn lúc này.

“Ngươi tính toán làm như thế nào?” Đối với Vô Hào, Kì Minh Nguyệt thản nhiên hỏi. Hắn cũng không tính toán ngăn cản Vô Hào, Bách Lý Vong Trần cùng hắn bất luận từng có quá khứ như thế nào, đều phải do Vô Hào chính mình đi đối mặt giải quyết, hiện giờ Bách Lý Vong Trần đã ở bên ngoài trang, nếu gặp được Vô Hào, biết đâu có thể từ trong miệng hắn hỏi ra nguyên nhân lần này vì sao mà đến.

“Sát.” Ngữ thanh lạnh lẽo, theo câu hỏi của Kì Minh Nguyệt, đáp lại chỉ có một chữ trả lời. Một chữ sát kia hòa vào trong gió trở nên cực kì thanh nhẹ, lại giống như thoáng chốc ở trong thiên địa bày ra sát ý đầy trời, theo một chữ kia nói ra, thân ảnh của Vô Hào giống như lại nhiều thêm vài phần cảm giác hư vô, khí chất quỷ mị giống như người áo xám kia đã càng lúc càng dày.

“Giết ai? Vì sao giết? Giết xong rồi thì như thế nào? Ngươi có từng nghĩ tới?” Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Vô Hào, trong mắt khó nén vẻ lo lắng, Vô Hào nếu giết Bách Lý Vong Trần, chắc chắn hối hận. Hắn đã nhìn ra ảnh hưởng của Bách Lý Vong Trần đối với Vô Hào, nếu Bách Lý Vong Trần chết ở trong tay Vô Hào, chỉ sợ Vô Hào kiếp này chỉ có thể giống như một cái xác không hồn mà sống, tái không thể nào khôi phục được tình cảm nhân loại thông thường.

Con rối mất đi linh hồn liền thật sự chỉ có thể là con rối, nếu Vô Hào giết Bách Lý, liền tương đương giết chính mình.

“Hắn nếu muốn giết ngươi. Ta liền giết hắn. Ngươi là chủ của ta.”

Theo một câu nói này của y, Kì Minh Nguyệt ánh mắt chợt lóe, Vô Hào mặc dù không nói nhiều lắm, cũng không có khí chất của một người bình thường, nhưng đối chính mình lại rất là trung tâm, hoặc là nói, hắn bị huấn luyện thành như thế, hắn thuộc về ai, liền trung tâm cùng người đó. Nhớ lại lúc trước là vì Cảnh Hoàng trước hạ lệnh hắn phải nghe theo lệnh của chính mình, lúc sau đó Vô Hào mới có thể không nhìn đến mệnh lệnh của Cảnh Hoàng, khiến cho hắn có cơ hội lấy mạng Cảnh Hoàng, rồi sau đó theo thời gian trôi qua, Vô Hào đi theo hắn lâu ngày, mới dần dần hiện ra chút bộ dáng của người sống, cũng không nghĩ đến ở nơi này gặp gỡ Bách Lý Vong Trần lại liên lụy khiến cho nhiều chuyện xảy ra như thế.

“Một khi đã như vậy, nghe lệnh của ta, không thể giết hắn. Ngươi nếu muốn giết, liền hướng về phía những kẻ che mặt kia, Bách Lý Vong Trần còn hữu dụng với ta, không thể vọng động. Nhớ rõ chưa?” Kì Minh Nguyệt đối với Vô Hào phân phó như thế, nói dứt lời, liền thấy bóng trắng như u hông kia khẽ gật đầu: “Rõ.” Nhoáng lên một cái thân ảnh đó đã biến mất ở trước mắt mọi người. Kì Minh Nguyệt lại phát giác ra Vô Hào sau khi nghe hắn hạ lệnh như thế, tựa hồ trong khoảng khắc tâm thần buông lòng, không cần đối mặt với Bách Lý Vong Trần, cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là lúc nãy Vô Hào chưa nhận được lệnh đã liền tự mình thỉnh chiến, trong đó có phải là cũng có ý muốn gặp Bách Lý Vong Trần hay không? Một bên muốn trốn tránh, một bên lại đem Bách Lý Vong Trần vướng bận trong lòng, quá khứ giữa Vô Hào cùng với Bách Lý đến tột cùng là như thế nào, chỉ sợ phải chờ Bách Lý Vong Trần nói ra, mới có thể biết được tột cùng sâu xa trong đó.

Thấy ánh mắt của Minh Nhi thủy chung nhìn chăm chú vào thân ảnh đã Vô Hào rời đi, lường trước hắn nhất định là vì chuyện Vô Hào cùng Bách Lý Vong Trần giao chiến mà không yên lòng, Kì Hủ Thiên thoáng buông hắn ra, đối hắn nói: “Ngươi nếu muốn đi, chúng ta liền đi xem, có Vô Hào ở đó, không chừng còn có thể từ trong miệng Bách Lý Vong Trần hỏi ra một số việc.” Xuất trận lớn như vậy, không có khả năng chỉ là vì dẫn Vô Hào ra, Bách Lý Vong Trần nhất định biết nguyên nhân trong đó.

Kì Minh Nguyệt cũng đang có chủ ý này, tuy nói Vô Hào sẽ không trái lệnh, nhưng hắn vẫn là muốn ở bên nhìn thấy mới có thể yên tâm. Nhớ tới bộ dáng lần trước của Vô Hào, hắn cảm thấy nên hướng Bách Lý Vong Trần đem nội tình trong đó hỏi cho rõ ràng.

Phạm Hạo thấy hai người kia đang muốn hướng về phía trang ngoại mà đi, vội vàng đuổi theo: “Chậm đã! Không chỉ ở ngoài trang, trước mắt bên trong trang cũng xảy ra chuyện, ta cũng là vì chuyện này mà đến đây. Việc Lan Cẩn phụng chủ đã sớm có kết quả, nhưng lúc này vị ở Lăng Hi Các kia không biết đã thuyết phục Lan Cẩn như thế nào, đúng là tính toán muốn đổi sang phụng hắn làm chủ, không Thủy Nguyệt công tử tính toán như thế nào?”

__________ Hết chính văn chương __________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio