A Thi thở dốc, Nan Nan lập tức đứng dậy lấy tờ giấy trên tay A Thi và đưa cho Thái hậu
- Hoàng tổ mẫu, đây là bằng chứng, con không hề có thai
Thái hậu xem qua tờ giấy, ngạc nhiên
- Hừ! Ai lại to gan vậy, oan cho con rồi Tiểu Y, để con chịu ủy khuất rồi
- Hoàng tổ mẫu, chỉ là một tờ giấy, đâu thể chứng minh được việc Thái tử phi mang thai là giả-Phong Nghiêm ngắt lời
- Ngài đừng quá đáng! Ngài nghĩ ta tự bịa ra tờ giấy này để rửa oan cho chính mình sao!!
- Hừm-Phong Nghiêm cười nhạt-Ngươi với nô tỳ của mình bí mật ra ngoài cung, ai biết được ngươi đang tính toán cái gì
- Được, nếu đến hiện tại ngài vẫn không tin, vậy ngài kiểm tra ta đi, ta đang có kinh nguyệt
- Á! Thái...thái tử phi, người đừng nói thẳng ra vậy chứ- A Thi thốt lên
Lạc Hy ngạc nhiên, hoang mang/ Không thể nào, mình đã tính rất kĩ rồi, không thể xảy ra sơ suất như vậy được/. Phong Nghiêm nhìn chằm chằm Nan Nan, sau rồi cũng mời một mama đến kiểm tra.
- Bẩm Thái hậu, Thái tử, thái tử phi quả thực không nói dối
- Đó, thấy rồi chứ
Nan Nan cười đắc ý, Lạc Hy tức giận, nghĩ cách kéo Nan Nan xuống hố
- Thái tử phi, người tuy không mang thai, nhưng chuyện người ra ngoài gặp nam nhân khác là điều không thể chối cãi. Người đường đường là Thái tử phi Đại Triều, tự ý xuất cung gặp gỡ nam nhân xa lạ, việc này ảnh hưởng đến danh dự hoàng gia, người không chối cãi được đâu
- Ta đương nhiên hoàn toàn có thể chối cãi-Nan Nan tức giận-A Thi, cô mau lấy tờ giấy đó ra đây
A Thi vẫn không ngớt lo sợ, từ từ chậm rãi rồi quay vào phòng chỗ Nan Nan cất tờ giấy. Một lúc sau, A Thi đi ra, lắc đầu rồi khóc
- A Thi, cô sao vậy, đừng làm cái bản mặt đó
- Thái tử phi! Hic hic..,không thấy...không thấy tờ giấy đó nữa..hic hic-A Thi khóc oà lên-Nô tỳ vô dụng, nô tỳ đáng chết
- Cái...cái gì/ Không, không thể nào. Chỉ có mình và A Thi biết, ngày nào cũng kiểm tra nơi cất giấu mà, rốt cuộc, rốt cuộc, mình sơ sót ở đâu..là ai, là ai lấy chứ../
Nan Nan đơ người, im thít, đầu óc hiện tại xám xịt, không nghĩ được gì, mắt nhìn thẳng xuống đất mơ hồ. Không khí đó hiện giờ thật khiến người ta rùng mình. Không đợi thêm một phút nào, Phong Nghiêm ra lệnh nhốt Nan Nan tại Uyển viện, đợi thánh thượng ra quyết định, còn A Thi bị đưa đến Thượng Cục Dục( nơi xử phạt và thẩm vấn cung nhân). Nan Nan bị nhốt trong Uyển viện, buồn bã chán nản, tối đến, gian phòng của cô bé tối mịt, nhưng Nan Nan lại cảm thấy rất yên bình và thanh tĩnh. Lúc lên giường nằm, Nan Nan nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của Nan Nan và A Thi tối hôm qua
~~~
- A Thi, tờ giấy này ghi gì vậy?
- Thái tử phi, đây hình như là thư mật báo, thuốc độc sẽ nằm trong thuốc của Thái tử
- Hả, hắn có bệnh sao
- Nô tỳ cũng không rõ, đây cũng là lần đầu tiên nói tỳ biết, nô tỳ tin rằng cả Đông Triều thành này cũng chả ai biết. Trong còn ghi, thuốc độc sẽ được thay thế thuốc của Thái tử, thái tử uống thuốc đúng vào hàng tháng
- Vậy là..ngày kia rồi
~~
Hazzz, tên đàn bà này không phải sẽ chết đó chứ, không được, mình không thể chết ở đây, nghĩ đi nào Nan Nan, phải làm sao- Nan Nan chống cằm suy nghĩ, được một hồi, cô bé ngồi dậy, đôi mắt đầy kiên định- Mình không biết bắt chước phim có được không, trong phim khác, thực tế khác. Hazz, đánh cược một lần vậy, Lâm Uyên Nan, mày không thể chết dễ dàng vậy được. Nan Nan dồn hết cần đảm, cô bé đến trước gương tháo hết trang sức trên đầu sau đó cột tóc lên để tiện hành động, sợ nhưng cũng rất kích thích. Xong, Nan Nan nhẹ nhàng đẩy cửa, binh lính canh gác nghiêm ngặt trước cửa Uyển viện, muốn thoát ra là bất khả thi. Nan Nan chạy ra chỗ vách tường, tường cung cao, Nan Nan lấy ghế rồi leo lên cây, sau đó với tay leo lên trên đỉnh tường
- A! Cao, cao quá, nhảy xuống thế này, mình chết thì sao!Phù... bình tĩnh, đằng nào cũng chết, nếu không chết thì phải chạy thật nhanh
Nghĩ rồi, Nan Nan nhắm chặt mắt rồi nhảy xuống
Bịch Hai chân Nan Nan tiếp đất không hề đau- Há, thần kì vậy, hic hic ông trời đang phù hộ ta- Nan Nan chắp tay lạy vài cái rồi vui vẻ bước đi________ Á!!!
- Bắt lại!!! Thái tử phi bỏ trốn kìa!!
- Hừ hòn đá khốn kiếp lão nương tính sổ với ngươi sau!!
Nan Nan gắng sức chạy, nhưng bị hai tên chặn lại, hai tên còn lại chặn đằng sau
- Thái tử phi, về với chúng thần,nếu không đừng trách chúng thần vô lễ
- A..Há há, các vị đại ca, hiện tại Thái tử đang gặp nguy hiểm, các vị đại cả thả ta ra có được không. Lập công rồi ta nhất định sẽ trọng thường cho công lao các vị được không a. Còn nếu không, tội ta ta tự mình gánh. Ok nha
- Thái tử phi không chịu về, vậy đừng trách chúng thần vô lễ
- A sao các người không thương hoa tiếc ngọc vậy
Bốn người ép sát vào Nan Nan, trước khi phạm vi quá gần, Nan Nan lấy hai chiếc hài trên chân ném vào hai tên phía trước, trong lúc hai tên đó đang sơ hở, Nan Nan lập tức chạy nhanh về phía trước. Bụp. Một tên nhanh nhạy nắm lấy tay Nan Nan, cô bé cắn vào tay hắn rồi đá hắn ra. Sức đá được dồn hết cỡ, tên lính đó ngã vào hai tên lính phía sau làm cả ba đều ngã- Oắt đờ heo! Đây...đây là mình làm sao, không phải chứ- Lòng đầy nghi hoặc nhưng thấy trời sắp sáng, Nan Nan lập tức chạy đi, cô bé chạy ra hoa viên rồi trốn vào một bụi cây to và nhiều lá nhất, ngồi xuống thở hổn hển.
Hừ..chuyện này là sao, binh lính ở đây toàn phế vật hết à trời, sao đến một tiểu cô nương như mình lại không xử lí được. Hazzz, đáng ghét, giờ chuyện mình bỏ trốn chắc truyền cả cung rồi, làm sao để tiếp cận tên Phong Triệu Nghiêm đó chứ
Vừa hay, một cung nữ đi qua, trời mới tờ mờ sáng nên rất ít người qua lại- Làm sao.. để đánh ngất cô ta nhỉ- Do dự nhưng thời gian có hạn, Nan Nan đánh liều đánh vào cổ cung nữ đó, cô ta ngã xuống, Nan Nan khá ngạc nhiên vì tưởng chừng như rất khó, Nan Nan nhìn xung quanh sau đó cởi y phục ra, mặc lên mình y phục của cung nữ
Xong xuôi, cô lập tức chạy đến Điện Long viên