Nan Nan nhìn sau nhìn trước, hết sức cẩn thận rồi đi đến Điện Long viện/ A!!Tên khốn biến đi đâu rồi/ Nan Nan chạy ra ngoài, bắt lấy một cung nữ
- Vị tỷ tỷ này, cho hỏi Thái tử đi đâu rồi
- Ủa mới đến à, hàng tháng Thái tử đều ngồi nửa ngày ở Trùng Khánh cung, mà, cô quen quen...
- Ta mới đến quen gì đâu- Nói rồi Nan Nan lập tức chạy- Mà Trùng Khánh cung ở chỗ nào
~Nan Nan lại chạy về hỏi đường~^^
~ Ở Trùng Khánh cung~
- Thái tử, đến giờ uống thuốc rồi
Phong Nghiêm vẫn yên lặng nhìn lên bàn thờ, Lượng Cửu đành miễn cưỡng nói to
- Thái tử
Phong Nghiêm bấy giờ mới nhìn Lượng Cửu, hắn cầm lấy viên thuốc trên tay
- Đã năm rồi, ta lúc nào cũng cẩn thận, không bao giờ đi sai bước, mục đích của ta, cũng sắp hoàn thành rồi
- Thái tử, đại sự ắt sẽ thành
Phong Nghiêm nhìn lên bàn thờ của Uyên phi, cũng là mẫu thân đã mất của Thái tử. Từ mẫu, thù này, ta nhất định sẽ báo. Phong Nghiêm bắt đầu cầm lấy viên thuốc lên, lúc gần sát miệng thì bên ngoài có tiếng động
Bụp Nan Nan đạp cửa vào, có lẽ cú đạp này đã là sức lực cuối cùng của cô bé, trên đường tới đây không những đã phải chạy hết tốc lực, mà còn phải đối phó với đám thuộc hạ cản bước
- Hộc hộc-Nan Nan thở dốc-Phong..Phong Triệu Nghiêm, đợi..đợi đã...
- Giang Lăng Y nàng càng lúc càng to gan rồi, nể tình nàng mất trí nhớ ta không tính toán với nàng, nhưng nàng lại không biết điều, hành động hoang đường. Người đâu!!
Hừ đáng ghét, bây giờ mình nói gì đi nữa hắn chắc chắn sẽ không lọt tai, đáng ghét, đàng nào cũng chết, liều một phen
Trước khi thị vệ bắt lấy Nan Nan, cô bé lập tức chạy đến chỗ Phong Nghiêm đoạt lấy viên thuốc rồi cho vào mồm/Hic hic. Có lẽ mình là đứa có tuổi thọ ngắn nhất trong lịch sử xuyên không, cũng tốt, chết rồi có lẽ sợ được trở về nhà, còn hơn ở lại cái nơi quỷ quái này /
Nhưng ngờ đâu lại có một điều mà cô bé lại không lường trước đượcVụt Phong Nghiêm kéo lấy tay Nan Nan trước khi Nan Nan bị tác dụng của viên thuốc làm ngất đi. Hắn hôn Nan Nan khiến cô bé ngạc nhiên đến nỗi chồi luôn con mắt cá, Nan Nan dùng chút sức cuối cùng đẩy Phong Nghiêm, nhưng hiện tại cô bé quá yếu, Phong Nghiêm lấy tay ghì chặt hơn Nan Nan vào người mình, hắn đang cố gắng lấy viên thuốc ra khỏi miệng Nan Nan
@@ Á!!!! NỤ HÔN ĐẦU CỦA LÃO NƯƠNG!! Huhuuhuh!! Nụ hôn danh giá của ta bị trâu già lấy rồi!!! Huhuhu
Thế rồi Nan Nan ngất xỉu, Phong Nghiêm dần dần thả ra, nhìn Nan Nan nằm trong lòng mình rồi nhìn Lượng Cửu khiến hắn giật mình
- Á! Thái tử điện hạ, thuộc hạ không có thấy gì hết a-Xong hắn lại nhìn về phía mấy trên thị vệ
- Chúng thần cũng không nhìn thấy gì hết-Đám thị vệ sợ sệt đồng thanh nói
Sau khi cho Nan Nan dùng giải độc, Phong Nghiêm ngồi cạnh Nan Nan nhìn cô bé, rồi quay sang nói với Lượng Cửu
- Uyển viện không phải canh chừng rất nghiêm ngặt hay sao?
- Thuộc hạ nhất thời sơ suất, mong thái tử tha tội. Nhưng thái tử, những người thần sai canh chừng đều là những tinh nhuệ thần đích thân huấn luyện, nhưng không hiểu sao lại bị giết hết, tìm thấy xác ở dưới giếng. Lúc Thái tử phi trèo ra ngoài thì lúc đó chỉ còn binh lính, tuy nhiên đó chỉ là vài tên thị vệ của hoàng cung
- Cứ cho là người của chúng ta chết hết rồi, làm sao một nữ nhân bình thường có thể chạy thoát được cả tên thị vệ đó chứ
- Thuộc hạ nghĩ, có lẽ.. Thái tử phi được người nào đó âm thầm giúp, hoặc chính y là đồng loã
- Nói đồng loã thì không phải, nàng ta đánh cược chính tính mạng mình để đổi lấy sự an toàn, mạng này của ta cũng coi như là do nàng cứu
- Thái tử, người này thủ đoạn qua cao minh, thuốc bị đánh tráo đến thuộc hạ cũng không phát giác ra, không có Thái tử phi, e rằng...
- Thôi được rồi, ta không trách ngươi, cũng may ta kịp thời lấy thuốc ra khỏi miệng y, dù mới kịp lấy một nửa nhưng ít ra cũng không còn nguy hiểm với tính mạng
Nói đến đó Lượng Cửu không kìm được bật cười nhẹ, lấy nắng tay che lại
- Lượng Cửu hình như bổn thái tử hơi dung túng ngươi rồi
- Thái..thái tử-Lượng Cửu tiếp tục cười- Người hình như mất nụ hôn đầu rồi
- Ra ngoài!!
Lượng Cửu lập tức chạy ra ngoài nhưng vẫn không thôi cười làm Phong Nghiêm có chút giận nhẹ, hắn nhìn Nan Nan đang hôn mê
/Nữ nhân này thật không đơn giản, cũng.. có chút thú vị/