Nan Nan ngồi trên tọa kiệu, ngáp ngủ. Vừa đến Uyển viện
- Cung ngân Thái tử phi. Chúc mừng Thái tử phi
- ?????
A Thi đứng đầu đám hạ nhân trong viện, chạy ra cười nói với Nan Nan
- Thái tử phi chúc mừng người, tất cả mọi chuyện đều đã được Thái hậu đích thân ra tay xử lí ổn thỏa, sáng nay Trương nội giám( người giám sát các viện của phủ Thái tử) đã đích thân đến truyền lời của Thái tử chăm sóc tốt cho người
- Ờ...
- Còn nữa, Thái tử phi chuyện này chắc chắn sẽ làm người vui, ấn của người được hồi lại rồi, quyền lực của người được hồi lại rồi đó Thái tử phi
- ....Hả??Quyền lực gì cơ??
A Thi chạy đến ghé sát vào tai Nan Nan “ Tức là quyền cai quản chuyện của phủ Thái tử đó, đây là quyền của một chính phi mà, người không biết sao”
- Ha..ha ha-Nan Nan cười nhạt/ CÁI ĐIZZZZZ. CHỊ ĐÂY VỪA MỚI TRẢI QUA SINH TỬ MÀ ĐÃ BẮT LÀM MỘT ĐỐNG VIỆC VỚ VẨN NÀY LÀ SAO CHỨ!!!!/
- Thái.. Thái tử phi..
- Ta mệt rồi.. vào nhà..ăn cơm
A Thi sai người mang điểm tâm cho Nan Nan, là Hồng hoa tô mà Nan Nan rất thích khi mới xuyên đến
- A Thi, cô ở Thượng Cục Dục có làm sao không?
- Thái tử phi đừng lo a- A Thi cười gượng- Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, cũng may mấy người ở đó chưa dùng đến cực hình a
Nan Nan nhìn A Thi, nắm lấy tay y cười an ủi / Mật thư đó mình giấu rất kĩ, ngày hôm đó mình đã kiểm tra lại rất nhiều lần, chả lẽ...A Thi.., nhưng hôm đó có bị bức cung như nào A Thi cũng không thừa nhận mình có tội, thật mâu thuẫn/ Nan Nan vò đầu nghĩ, sau rồi ngủ thiếp đi vì quá mệt
Sáng hôm sau
- Bái kiến Thái tử
Phong Nghiêm đi vào Uyển viện, như mọi lần Lượng Củu vẫn đứng gác nghiêm ngặt
- A Thi ngươi đi chuẩn bị nước cho Thái tử phi rửa mặt
- Dạ
Nan Nan ngủ còn rất say / Hừm, hôm nay ngủ ngoan thật, tướng ngủ gọn hơn mọi khi, xem ra thực sự rất mệt rồi/
Pop
- Á Á Á. ĐẬU XANH TÊN “GỐI” KIA NGƯƠI MUỐN CHẾT À
~Hic hic tui bị ổng ném chứ bộ
Đành trút giận tạm lên mày thoii chứ tên kia nguy hiểm lắm
- Chào...-Nan Nan cười gượng nhìn Phong nghiêm
- Tỉnh rồi thì rửa mặt
/Hừ cái mặt nhà ngươi muốn đấm/
~Rửa mặt xong~
- Á gì đây? Sao sách vở còn nhiều hơn mọi khi nữa
- Ấn của ngươi được hồi lại rồi, cũng cần phải học cả việc cai quyển hậu viện nữa
- Thế mọi khi toàn là Lạc Sườn quản à??
- Ừm.. nàng ta mới thay nàng quản từ lúc ngươi bị thương tới giờ thôi, bây giờ hồi phục rồi, cũng cần có trách nhiệm lại rồi
Á nhìn đau cả mắt
- Nè Phong..à Thái tử điện hạ.. cái này.. thần thiếp có thể đợi bình phục rồi hãng trả lại quyền hành không
- À-Phong Nghiêm nhìn Nan Nan-Kì lạ, nàng đáng ra phải vui khi phục quyền chứ
- Hả. Vui gì chứ? Một đống sách vở cũng khiến ta đủ đau đầu rồi, quản mấy cái việc này nữa ta biến thành cỗ máy mất
- Cỗ máy??
- Tóm lại ta không làm, ngài có thể đểu Lạc Hy làm thay ta mà
/Nữ nhân này nhiều lúc phát ngôn thật khó hiểu/
/Hắn tâm trạng hình như không được tốt, mình nói nữa bị phản tác dụng là coi như toi/
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện và bắt đầu công cuộc dạy chữ cho Nan Nan, đến gần trưa
- Ta về ăn trưa, nàng ôn cho kĩ những chữ mình đã học đi
- Tuân lệnh/ Hắc hắc thoát khỏi ngươi rồi tên trâu già não tàn /
Trong lúc đang dùng bữa trưa, Nan Nan mới đột nhiên nhớ ra
- A Thi, ra ta nói nhỏ
A Thi đi đến gần Nan Nan
- Thánh thượng của chúng ta là ai? Có bao nhiêu người con trai vậy?
- Tên riêng của Thánh thượng nô tỳ không phép nói được, nhưng lên ngôi người lấy biệt hiệu của mình là Tề An Đế, tổng cộng có hoàng tử, công chúa, Thái tử của chúng ta là Tam hoàng tử, được phong làm Thái tử vào năm tuổi
- À, vậy nhiều hoàng tử như vậy, cô có biết ai giống Thái tử nhất không?
- Hì.. Thái tử phi, cái này, Thái tử sinh ra phần giống Khánh phi, Khánh phi hồi đó chuyên sủng, nên Thái tử cũng rất được Thánh thượng yêu thương
- Hả??? / Cái....méo gì đây, hắn giống mẹ, vậy kiếp này chả phải là hết sao/
- Thái tử phi, sao mặt người... trông khó coi vậy, người có chỗ nào không khoẻ a?
- Há phải rồi, Khánh phi được sủng ái như thế, chắc không phải chỉ có mỗi Thái tử đúng không?
- Dạ đúng như thế, lúc sinh Ngũ hoàng tử được năm thì Khánh phi qua đời, bây giờ là Ngũ vương
- Hả, vậy hai người họ có giống nhau không?
- Ừmm.. nói tỳ từng gặp qua Ngũ vương rồi, Ngũ vương có phần là giống Thánh thượng, phần còn lại là giống Khánh phi
/ Á, trời giúp ta rồi, Ngũ vương này chắc chắn là chân mệnh thiên tử của ta rồi há há há/
- Cơ mà Thái tử phi người sao lại hỏi vậy thế?
- Ài zà nói cô cũng không hiểu
Hí hí Ngũ vương trẻ hơn tên não tàn kia, á chắc chắn là nam chủ rồi, không sai được, nhất định phải tìm cơ hội tiếp cận người này/
- E hèm
- Á, Thái tử tha tội, nói tỳ và Thái tử phi không biết người đến
Nan Nan tỉnh mộng, quay lại nhìn Phong Nghiêm
- Ăn...ăn trưa nhanh vậy
A Thi lập tức chạy ra ngoài, Phong Nghiêm ngồi nó lên bàn và ra hiệu cho Nan Nan ngồi để bắt đầu học tiếp
- Từ giờ việc học của nàng cần phải tăng lên, mấy nữa là Tết Đoan ngọ, đùng làm mất mặt hoàng gia
- À nè, Thái tử a, có thể Lạc Sườn tiếp quản giúp ta một thời gian nữa không, ngài xem ta vừa mới dậy khỏi giường, bây giờ một đọc sách vở thế này học sao nổi a
- Nàng thật kì lạ- Phong Nghiêm nhìn chằm Nan Nan-Có lại được quyền lực rồi lại đẩy nó cho người khác, thật ngu ngốc
/Ngu ngu cái đầu ngươi đó/ Nha, đâu có thiệt thòi gì, đợi ta khỏe lại rồi nói cũng được mà
- Bỏ đi, đợi nàng khỏe lại rồi nói
- Thật hả. Cảm ơn nhaa-Nan Nan vui mừng cười rạng rỡ/ Người này cũng không xấu lắm/
Phong Nghiêm nhìn Nan Nan cười, hắn biết bây giờ cô có hơi bị ngốc, nhưng nụ cười thuần khiết tinh tuý đó tự dưng khiến hắn áy náy, nếu không có cô, dù chỉ là bất đắc đi mới đánh liều tính mạng cứu hắn, nhưng nhờ cô mà hắn mới sống, mà bây giờ, một chút oán giận cũng không có, điều này làm hắn không thể nhịn được hỏi “Nàng không hận ta sao?”