Cả cơ thể nhức mỏi, mi mắt nặng trĩu bị tia nắng của hoàng hôn chói vào, Nan Nan dần tỉnh, cô bé nhìn lên sàn
/Hơ...chưa chết..nên vui hay nên buồn đây, dẫu sao mình cũng đã cứu hắn một mạng, chắc hắn sẽ không làm gì mình đâu nhỉ/
Mắt Nan Nan dần dần mở to ra, lần này cô bé có thể cử động được tay, cô bé xoay đầu nhìn gian phòng. Đây là... Trùng khánh cung? Đậu. Nghĩ mà thấy tức, hức hức, biết trước mình xuyên không thành dạng này thì đã không xuyên không rồi, Á!! Đáng ghét thật, tiểu nha đầu tại ngươi hết ó, đại tỷ vì cứu ngươi mà ra nông nỗi này đó. Cũng thật kì lạ, mình trước nay đều không thích chuyện bao đồng, càng không tuỳ tiện giúp người, sao bỗng dưng lại đi cứu người làm gì
Ba mẹ Nan Nan là trùm Mafia sở hữu toàn bang phái phía Bắc của một thành phố, ngoài sáng họ là một thương nhân, trong tối họ lại là một trùm xã hội đen. Nhưng từ lâu hơn đã không còn làm việc phi pháp vì có con, không tuỳ tiện đánh, giết người, và thường chỉ giật cướp, đánh giết những kẻ nhà giàu ăn chơi. Đó là lý do tại sao tuổi thơ của Nan Nan đã không giống những đứa trẻ bình thường, cô bé từng chứng kiến những cảnh đánh giết nhau, chứng kiến thế giới người lớn đầy gió bão khi còn rất nhỏ, nhưng vì đã quen nên điều đó là vô cùng bình thường đối với Nan Nan. Nan Nan chưa từng có chút ý kiến nào về ba mẹ, tuy họ là xã hội đen, nhưng họ vẫn luôn giữ nhân đạo, dạy Nan Nan đạo làm người, nhưng cách dạy của họ khá khác với những cha mẹ bình thường, bởi cách dạy bình thường sẽ khiến Nan Nan không thể sinh tồn được trong thế giới của đầy bão tố của họ
Nan Nan nhớ lại cuộc sống của mình, bắt đầu nhớ ba mẹ, nhớ bạn bè
Hừ, Nan Nan mày đúng là vô lương tâm quá a, cứ lúc nào chán nản mới bắt đầu nhớ tới người thân, hừ vui chơi mấy ngày qua thì chẳng nhớ đi.. Hắc hắc
Đang nghịch tóc, bỗng dưng Nan Nan nhớ ra một chuyện mà có đã quên béng mất sau khi đến đây. A!! Phải rồi, cứ nghĩ hoài không ra, trước khi mình đến đây.. không đúng, lúc bị xe đâm, hình ảnh người con trai hiện ra trước mặt mình là sao ta. Àiiiii! Đáng ghét không à, bây giờ mới chịu nhớ lại, chả nhớ rõ mặt mũi nữa, nhưng, sao lại xuất hiện nhỉ
~Đang nghĩ bất chợt Nan Nan vui lên~
A!! Dựa vào sự thông thái tuyệt đỉnh và kinh nghiệm xem phim thì đây chắc chắn là “hiện tượng hệ thống xuyên việt”, người này chắc chắn là chân mệnh thiên tử của Nan Nan ta rồi, hí hí, chỉ cần tìm được người này, biết đâu có manh mối để về nhà a. Được rồi, nghĩ nào, nhớ lại nào, đó là ai nhỉ, nhớ lại, nhớ lại, người này là....
PHONG TRIỆU NGHIÊM?
Á chắc chắn nhầm rồi, hắn chả phải yêu người khác rồi sao, phải rồi, hắn chắc chắn phải có huynh đệ chứ, đã là anh em thì chắc chắn phải giống nhau ròi. Đúng.. đúng vậy, hắn chắc chắn chỉ là một vai vế nhỏ, nam chủ của mình chắc chắn là một trong những vị hoàng tử này
Nan Nan nghĩ đến đó rồi cười khúc khích, vì cô bé nghĩ rằng sẽ được ly hôn với Phong Nghiêm để đến với một người tốt hơn. Vẻ mặt “đen tối” đó không may bị Phong Nghiêm bắt gặp được
- Xem ra sức khỏe của ngươi rất tốt, vừa tỉnh đã vui thế kia
Nan Nan giật mình, nhìn Phong Nghiêm, cơ thể cô bé còn rất yếu nên vẫn chưa tự ngồi dậy được, nhìn thấy Phong Nghiêm là cô bé thấy khó chịu, tức giận quay đi không muốn nhờ hắn đỡ dậy. Phong Nghiêm chẳng nói chẳng rằng, lại gần rồi đỡ Nan Nan ngồi dậy xong ngồi cạnh nhìn thẳng vào cô bé
- Sao? Có uất ức gì
- Hơ.. ngươi còn hỏi, ta thành bộ dạng này là tại ai hả, chả hiểu nổi một tên não tàn như ngươi sao có thể lên làm thái tử
- Ngươi nói ai não tàn
- Là ngươi đó Đại não tàn
Phong Nghiêm cười nhạt, cái danh Thái tử Đại Triều thông minh xuất chúng lại dễ dành bị một nữ nhân sỉ nhục, hắn nhìn Nan Nan bằng ánh mắt giễu cợt
- Oh.. ra là chuyện này hả, ta còn tưởng ngươi đang bực bội chuyện khác chứ
- Chuyện khác?
Nan Nan chớp mắt, bắt đầu nghĩ lại sự việc lúc đến đây, bỗng chốc cô bé giật mình, mặt đỏ dần
- AAAA!!!- Nan Nan lùi lại về phía sau- Cái đồ đê tiện, biến thái, ngươi dám lợi dụng lúc ta yếu đuối mà khi dễ ta, ta biết ta xinh đẹp nhưng không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ như thế!!!
- ......- Phong Nghiêm mặt tối sầm- Nói năng hàm hồ, nếu không phải ta lấy thuốc từ miệng ngươi, ngươi giờ đã..
- Không cần hiện hộ- Nan Nan không nghe lọt từ nào của Phong Nghiêm- Ngươi thấy vui đúng không?! Ta về mách Lạc Sườn!! Xem nhà ngươi tối mắt tối mũi mà giải thích!!
/Hình như mình nghịch dại rồi/ Phong Nghiêm thở dài lấy tay đặt lên trán
- Đừng nói với nàng ta, ta nói rồi...ta..
- Hơ hơ, sợ rồi hả, ta cứ nói, giỏi thì giết ta đi
- Ngươi...
Nan Nan lè lưỡi cười đắc ý, Phong Nghiêm bắt đầu bực bội, tự dưng nói theo bản năng
- Ngươi cướp nụ hôn đầu của ta còn thích đánh trống la làng
- Ta?? Ngươi là nam nhân ngươi mới là người cướp!!!
- Bộ khác nhau??
- Khác. Khác chứ, ta đánh ngươi là nữ hiệp, ngươi đánh ta là đồ hèn, khác chứ
Phong Nghiêm im bặt, thở dài lấy lại bình tĩnh / Mình làm sao vậy trời, tự dưng lại thốt ra mấy lời thiếu nghiêm trang đó, lây bệnh ngốc từ cô ta hả trời, không chấp, không chấp cô/
- Lăng Y ta nợ ngươi một mạng, ta đồng ý sẽ giúp ngươi sắp xếp để chuyện này lắng xuống, nếu ngươi an phận thủ thường, bổn thái tử sẽ giúp ngươi có một cuộc sống đầy đủ, xa hoa đến cuối đời, ngươi đừng nói chuyện này với nàng ấy
Nan Nan vẫn làm vẻ mặt xấu giận giữ, khoanh tay nhìn Phong Nghiêm, cô bé im lặng nghĩ một lát
- Cái đó...ta có chuyện muốn nhờ ngươi
- Nói
- Ly hôn đi
Phong Nghiêm nhìn Nan Nan không nói gì, bình thường thấy Nan Nan vô tư, vô suy, lời nói và hành động đều tuỳ tiện, nhưng lần này đến kẻ ngốc cũng thấy được sự nghiêm túc và đầy kiên định trong đôi mắt của Nan Nan, uy áp này sẽ chẳng khiến ai tin cô bé đã từng ngây ngô tới chừng nào
- Không được
- Hả?? Ly hôn không phải sẽ tốt cho cả hai hay sao, ngươi có thể không còn vướng bận ta mà sủng ái Lạc Sườn, còn ta sẽ được tự do
- Ngươi nói xem, nếu thực sự ly hôn dễ như vậy, ta sớm đã ly hôn với ngươi rồi, trừ khi ngươi phạm trọng tội chết, ít ra còn có thể
/ Hừ tên này cố tình chọc mình mà/
- Phong Triệu Nghiêm chúng ta giao hẹn đi, nếu một ngày nào đó ta có thể tìm được lý do ly hôn với ngươi không gây bất cứ tổn hại nào cho bản thân hay ai cả, ngươi nhất định phải ly hôn với ta không được ý kiến, phải đáp ứng ta
Phong Nghiêm nhìn Nan Nan, mặt không biểu lộ cảm xúc
- Được
- Ngoắc tay đi
Nan Nan đưa ngón út lên, Phong Nghiêm nhăn mặt nhìn Nan Nan vẻ mặt khó hiểu, hiểu ý, Nan Nan cầm tay Phong Nghiêm, lấy ngón út ngoắc lên ngón út của mình
- Cái này chính là giao định, không nuốt lời, nếu không ngón út của ngươi sẽ bị chó gặm
- Ấu trĩ
Nan Nan không để ý, cô bé cười lên, Phong Nghiêm nhìn Nan Nan cười, nét mặt có vẻ dịu hơn, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào hai người, đây có thể là một khởi đầu hoàn toàn mới