Thời Thiên khoác trên mình tà áo hường, nàng ta đặc biệt được Lục Hy Tâm lựa làm phù dâu. Cơ mà hiện giờ nàng ta không hề ở cạnh tân nương
Nàng ta cầm một hồ bao đi tìm Lục Hy Tuyết, đôi mắt vờ hồn nhiên tươi cười nói
- Lục cô nương, cô đã đi đâu vậy
Không đợi y hồi, nàng ta ngửi ngửi rồi cười
- Yo đây không phải hương trước chúng ta làm hay sao, đừng nói là trong ngày đại hỉ thế này lại trốn đi chơi vơi tình lang a
Lục Hy Tuyết bối rối, ngậm ngùi một hồi mới nói
- Gì...gì mà tình lang chứ..người ta căn bản đâu để ý ta
- Đó là vì người ta ngại thôi, cô nương phải chủ động hơn nữa chứ
- Đâu phải
- Haiz ta nói cô nghe, mùi hương chỉ là một phần thôi, quan trọng là người ta thích cô không kìa. Nếu vị đó mà có lưỡng lự khi ở trước cô, có khả năng là thích cô rồi
Lục Hy Tuyết ngờ vực nhìn Thời Thiên, nàng ta vẫn tiếp tục dùng lời lẽ dễ nghe đẩy lệch tư tưởng của y
- Chỉ cần cô yêu hết mình, người đó sẽ hiểu và cũng yêu cô thôi
Lục Hy Tuyết để ý thấy cái gì đó rất lạ lạ ở Thời Thiên, hình như nàng ta hơi quá nhiệt tình với một chuyện không liên quan đến mình thì phải. Nhưng có lẽ y chỉ là nghĩ nhiều, với lại thứ tình cảm này cũng đủ lớn để che mờ lý trí của y rồi
Nan Nan đang đánh cờ với Dung Nhi, y mấy ván liền bị Nan Nan bắt nạt rồi, nhưng quả thực cô đang có đam mê rất lớn với món cờ này kể từ khi chơi với Phong Lộ Hinh
Quân chiếu tướng sẵn trong tay chưa kịp ra, bên ngoài vang tiếng vọng
" Thái tử giá đáo"
Nan Nan giật mình,tên này hắn sao lại tới đây, lý ra hắn phải đang ở cùng vỗ về Lạc thị chứ
Nan Nan vội vàng đứng dậy hành lễ. Phong Nghiêm vẫn vẻ mặt đó mỗi khi gặp Nan Nan
- Tất cả các ngươi lui hết ra đi
Cung nô lui đi hết, Nan Nan không hề sợ khi ở một mình với hắn, thứ cô sợ là hắn sẽ kiểm tra bài vở của cô ý
- Ta và Lạc thị đã bàn bạc với nhau rồi, nàng cũng không còn vấn đề gì nữa, ấn sẽ giao lại cho nàng, hậu viện Thái tử phủ này cũng sẽ là nàng quản
Nan Nan nghe như sét đánh ngang tai
Vậy là những ngày tháng thảnh thơi, tươi đẹp của cô sẽ không còn nữa ư, cái cảnh vùi đầu vào đống giấy tờ như bài tập về nhà ấy, nghĩ thôi cũng đủ đau đầu
- Không...không thể, sao có thể giao một việc quan trọng đó cho một người như ta chứ
- Ta biết sẽ khó đối với nàng, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi không thể lặp lại lần nữa, cái tôn nghiêm địa vị của một Thái tử phi nàng không cần nữa sao
- Cái đó cho Lạc Hy đủ rồi, cho ta làm gì
- Nàng nói ngây ngốc gì vậy?
- Tóm lại, ta không nhận
- Giang Lăng Y, nàng là Thái tử phi, tôn nghiêm của nàng cũng là của ta
Nan Nan rất muốn cãi lại, nhưng mà lí lẽ của hắn thắng cô hoàn toàn rồi. Nhưng Nan Nan không hề cam lòng
- Ta..ta chưa khỏi ốm mà
- Ta kệ
Phong Triệu Nghiêm đứng dậy đi khỏi, Nan Nan lập tức ngồi dậy chạy đến ôm lấy chân Phong Nghiêm
- Hức Thái tử điện hạ nỡ để tiểu cô nương chân yếu tay mềm như thân thiếp phải làm việc trong lúc ốm sao
- Bỏ ra
- Không
Phong Triệu Nghiêm cố gắng phẩy chân thật mạnh, Nan Nan vẫn ôm chặt không buông
- Thật không ra thể thống gì
- Ngài không rút lại ấn, ta không buông, cho ngài với Lạc thị cãi nhau tới chết luôn
Phong Triệu Nghiêm cố giữ vững phong thái, hắn từ từ ngồi xuống
- Bài ta giao mấy lần trước, đã thuộc hết chưa?
Nan Nan bấy giờ mới bỏ tay khỏi chân hắn, cười tươi
- Thần thiếp nghĩ kĩ rồi ạ, dù gì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm mãi được
Phong Nghiêm cười đểu rồi đứng dậy đi khỏi, Nan Nan tự đánh vào đầu. Trời ạ hắn là Phong Triệu Nghiêm cơ mà, sao hắn có thể dễ dàng quên bài tập của cô chứ, hắn cố tình bỏ qua thôi. Chết thật bị nắm thóp rồi từ giờ sống sao
Nan Nan đờ ra một chút, cố gắng suy nghĩ lạc quan chút, biết đâu chút quyền lực này lại giúp được gì đó cho cô thì sao
Nan Nan không đợi đến sáng hôm sau mới nhận ấn, lập tức đi gặp Lạc Hy
Nghe thấy có người truyền, Lạc Hy ngạc nhiên chạy ra hành lễ, đây là lần hiếm hoi Nan Nan đến Yến viện sau nhiều chuyện xảy ra đến thế
Vào tẩm viện, Lạc Hy sai người đi pha trà
- Thần thiếp hiếu kì,không rõ tại sao hôm nay Thái tử phi lại tới đây?
- Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mai ta nhận lại ấn rồi, ta chả biết gì về việc này hết, chỉ mong sau này cô giúp đỡ nhiều
Không đợi Lạc Hy đáp lời, Nan Nan phẩy tay gọi một cung nữ vào, tay cầm một kệ đựng một xấp y phục rất đẹp
- Lạc Hy à, đẹp không? Cho cô hết đó, từ giờ cô cũng rảnh rỗi hơn nhiều rồi, cố gắng hạ sinh cho Thái tử một đứa con a
Lạc Hy chơm chớp mắt nhìn Nan Nan, y ngạc nhiên không nói thành lời, thái độ và hành động của Nan Nan làm y không kịp thích nghi được
- Thái tử phi...cái này...thần...
- Đợi ta nói hết đã- Nan Nan ngắt lời-Cái này vừa là quà tặng vừa là quà hối lỗi, chuyện công chúa Bạch Linh đến làm khó cô, là do ta trước đó làm khó y, cô đừng để bụng y nha
- Thần thiếp không hiểu cho lắm??
- Tóm lại..thì mong cô đừng để bụng công chúa a, thực ra y rất tốt, là..là ta chọc y trước nên y mới tìm cô trút giận ý
Lạc Hy càng lúc càng khó hiểu, nhìn bộ dạng bối rối không nói thành lời của Nan Nan, y thực sự không biết nên cư xử thế nào cho hay
- Thái tử phi nương nương, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Huống chi người như Thái tử cần phải củng cố rất nhiều quyền lực, nương nương cứ quyết định là được
Nan Nan ngạc nhiên,Lạc Hy đã tinh ý nhận ra ý định của cô mất tiêu rồi. Đáng ghét lo lắng quá thành ra nói dóc cũng hỏng luôn
Nan Nan cười không biết nói gì, chào Lạc Hy rồi đi khỏi tẩm viện. Trời, liệu y có để bụng cô không? Không nghĩ nhiều được như vậy nữa, Phong Nghiêm càng có quyền lực, Nan Nan cũng càng có lợi. Cô bắt đầu xoa tay chân, Dung Nhi đến bên cạnh cô, dìu
- Thái tử phi chúng ta về viện thôi, có lẽ mùa đông tới rồi
Nan Nan nhìn lên bầu trời giá lạnh dần, cô đến đây một thời gian dài rồi
Qua mùa Xuân nữa, là sẽ tròn một năm, chỉ mong mùa Đông năm sau, cô sẽ không đang đứng ở trong hoàng cung này nữa
Nan Nan bỗng chợt nhớ ra, thời hạn sắp hết rồi, không biết giờ Thời Thiên giờ ra sao rồi nữa
Tối đến, tân nương đang ở bên trong đợi viên phòng, Đoàn Lạc Kỳ đã uống rượu tiếp khách xong, hắn ngượng ngùng, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc tiến đến cửa
Mở cánh cửa ra, có một cái cảm giác gì đó rất dễ chịu bao quanh người hắn. Lục Hy Tâm thân chỉ mặc lớp che mỏng chỗ nên che, đi đến lấy tay khoác lấy hắn
- Nàng...nàng hôm nay khác quá
- Đoàn Lạc Kỳ, chàng yêu ta không?
- Nàng hỏi kì vậy, ta đương nhiên yêu nàng rồi
Thời Thiên chạy đến chỗ Lục Hy Tâm, y đang cố gắng trấn an An Nhị, phu nhân của một kẻ buôn bán có tiếng trong giang hồ
- An cô nương, bình tĩnh, uống hớp trà đã- Thời Thời Thiên nhẹ nhàng nói
- Bình tĩnh cái gì, phu quân ta ngoại tình, mà theo điều tra, chắc chắn có kẻ ở Bá phách lai gây nên
Lục Hy Tâm mất hết kiên nhẫn
- An cô nương, Bá phách lai chúng ta không bao giờ có loại người đấy, ta lấy danh dự ra đảm bảo
- Lục Hy Tâm, mẫu thân sẽ lo liệu, con mau quay về với phu quân đi
Lục Hy Tâm ngạc nhiên, quay sang nhìn Thời Thiên,nàng ta liền giải thích
- Hy Tâm ta biết cô sẽ trách ta, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của cô, không thể chậm trễ được
Lục Hy Tâm tuy vẫn rất lo lắng, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý
Y chạy nhanh về phòng, nhưng trên đường, y nhận ra ánh mắt rất kì lạ của các đệ tử đang nhìn y
- Lục...Lục bang chủ?- Một đệ muội thân thiết nhìn y
- Có chuyện gì xảy ra sao? Sao lại..
- Đoàn công tử..
- Huynh ấy làm sao cơ?
Lục Hy Tâm chạy đến phòng của hai người, đập cửa nhưng cửa lại khóa. Y đạp mạnh, cửa đổ xuống
Lục Hy Tâm hai tròng mắt mở to, kinh ngạc không nói thành lời, nếu không có cánh cửa làm điểm tựa, y hẳn đã ngã xuống
Tất cả đều chạy đến xem, thứ cảnh tượng dơ bẩn trước mắt làm họ không tin vào mắt mình. Đoàn Lạc Kỳ và Lục Hy Tuyết, thậm chí cả khi cửa đã bị phá, họ vẫn...
- ĐOÀN LẠC KỲ!!!!!!
Không nhịn nổi, đệ muội đó hét lên hộ tiếng lòng của Hy Tâm
Lục Hy Tuyết bấy giờ mới để ý, y đẩy Lạc Kỳ ra, xấu hổ vội lấy y phục mặc lên, Đoàn Lạc Kỳ vẫn chưa tỉnh táo, vẫn muốn làm tiếp
Lục Hy Tâm không nhịn nổi nữa, lấy ghế, lấy tất cả những gì ở cạnh mình đập mạnh xuống đất
- Khốn nạn!! Cẩu nam nữ khốn nạn chết tiệt!!!!
Lúc này An Nhị, mẫu thân của Hy Tâm đều chạy đến, An Nhị đi vào nhìn cảnh tượng trước mắt, cười đểu
- Ha..Lục bang chủ,cái danh dự ngươi lấy để cam kết là đây sao?
- An cô nương - Thời Thiên vội ngắt lời - Lòng người khó đoán, xin đừng làm khó Hy Tâm nữa
Thời Thiên bấy giờ mới lấy ấm trà trên bàn, tạt vào Đoàn Lạc Kỳ, hắn giờ mới tỉnh táo, nhìn tình cảnh kinh ngạc không thốt lên lời
Lục Hy Tâm không chịu được khóc nấc lên, Đoàn Lạc Kỳ vội mặc đồ, đến trước y quỳ xuống
- Ta có lỗi, ta có lỗi với nàng
- Cút!! Cả hai người các ngươi cút hết cho ta!!!
Lục Hy Tuyết xuống giường, y đến bên cạnh Hy Tâm, ngượng ngùng nói
- Muội muội, cho dù thế nào, tình cảm là việc khó nói nhất trên đời. Nếu như ông trời đã kết duyên cho tỷ với huynh ấy rồi, mong muội đừng trách huynh ấy với tỷ..
- Tỷ nói gì cơ??- Lục Hy Tâm không tin nổi vào tai mình- Thứ vô liêm sỉ!! Đến nước này rồi tỷ còn nói cái gì vậy???
Lục Hy Tâm tát mạnh vào mặt Hy Tuyết, chưa đợi y phản ứng, Hy Tâm lại tát y thêm bạt nữa. Đoàn Lạc Kỳ vội can lại
- Hy Tâm ta là ta có lỗi,đừng trách y. Là ta...là ta có lỗi với cả hai...
- Yo- An Nhị cười- Thật thảm hại, quá thảm hại, không ngờ một Bá phách lai danh giá cũng tồn tại một dâm phụ thích giật phu quân người khác như vậy
- Nói bậy, ngươi nói ai là dâm phụ- Hy Tuyết tức giận
- Muốn bằng chứng đúng không, xem đây là cái gì?
An Nhị vứt một cái yếm lục xuống trước mặt y, họa tiết, màu sắc, độ phai màu, đặc biệt Lục Hy Tâm đã từng cùng Lục Hy Tuyết đi mua, y nhận ra rất rõ
- Cái...- Lục Hy Tuyết ngạc nhiên- Sao nó lại ở chỗ cô, không đúng, nhất định là cô sai người cướp nó
An Nhị cười đắc ý, đi đến lò xông hương, mở nắp lấy hương liệu ra ngửi
- Hôm đó phu quân ta bị ngươi mê hoặc, chính là nhờ thứ hương này, cái mùi này không giấu được đâu
- Cô nói bậy, dựa vào mấy thứ này đều không nói lên bất kì điều gì cả!!
Lão thái bang chủ không chịu nổi cú sốc, bỗng phun máu ngất đi. Lục Hy Tâm ngạc nhiên ôm chầm lấy bà
- Mẫu thân!! Mẫu thân!! Mau..mau gọi đại phu
Đại phu vừa đến, lão thái bang chủ đã không còn thở nữa
- Sao lại vậy, sao có thể đi dễ dàng vậy được- Lục Hy Tâm khóc hỏi đại phu
Đại phu kiểm tra lão thái, rồi tự dưng nhìn loanh quanh
- Trời ạ, các người...
- Đại phu, có chuyện gì sao?- Lục Hy Tâm khó hiểu
- Các người đúng là ngu xuẩn, cái hương liệu các người dùng chứa quá nhiều xạ hương và thán khí, bảo sao người sức khỏe yếu như y không chết cho được. Bó tay bó tay
Vị đại phu bực tức rời đi,Lục Hy Tâm nhìn Lục Hy Tuyết bằng ánh mắt căm hận đến tột độ
- Tỷ...thử thực sự không biết hương liệu này...
Lục Hy Tuyết bỗng nhớ ra gì đó, chỉ tay vào Thời Thiên
- Là ả, là ả đưa nó cho tỷ