Nan Nan khuôn mặt đầy mệt mỏi, lời nói của Tiểu Nguyệt cứ đi đi đi lại trong đầu cô
"Thái tử phi, người làm gì thì làm, nhất định phải khiến Thái tử chối bỏ công chúa Bạch Linh"
Phải rồi, Bạch Linh cũng là một trong những quốc Linh Vân các nhắm tới, cơ mà, Bạch Linh vương lại thả cho nữ nhi của mình lựa chọn cho chính tương lai của mình như vậy, rốt cuộc là cưng nữ nhi hay là nhu nhược đây
Đang đi không để ý Nan Nan đụng phải một vạt lụa tím đậm
Lý Nguyệt Thần và Nan Nan chạm mắt nhau, Nan Nan sững sờ,lần gặp này của hai người không thể bình thường như những lần khác nữa
Nan Nan không biết phải xưng hô như nào, đột nhiên Nguyệt Thần cất lời
- Nan, lâu rồi không gặp
Nan Nan ngạc nhiên, sau bao nhiêu chuyện, y vẫn có thể gọi cô bằng một cách thân thiết tới vậy, tuy không phải do cô, nhưng ngực cô thực sự rất khó chịu
- Nan Nan,ta đi dạo chứ
Nan Nan cười trừ, Mẫn Mẫn và Dung Nhi cách Nan Nan và Nguyệt Thần ở xa, y mới lên tiếng
- Nan Nan, suốt những ngày qua, người chịu khổ rồi
- Khổ gì? Ta đâu có khổ
- Khi xưa từng nghe Thái tử phi thích trà cẩm,không thích đồ ngọt. Nhưng ở cung của thiếp lại gọi trà đào, bánh ngọt, cái tên Nan này lại thân thuộc với người hơn tên thật của người nữa
Nan Nan sựng lại trước câu nói của Nguyệt Thần
Thời Thiên đang nấu ăn cũng trù thẩm thẩm, y dạy gì nàng ta học nấy, nàng cẩn thận hết sức để không lộ ra bàn tay nấu nướng của người trong cung
- Thời Thiên cô đây rồi, lại ra đây nấu nướng rồi à- Lục Hy Tâm đi vào
- Hy Tâm, cô xem, mới đó đã tiến bộ rồi
Lục Hy Tâm hí hửng thử đĩa thịt, cười khen ngon
- Đó giờ mới thấy tỉ tỉ cô, hôn phu cô đâu? - Thời Thiên tò mò hỏi
- Cô đó, tò mò ghê cơ, đợi đến lúc cưới rồi cho cô biết
- Không chơi vậy nha, ta không thèm nói với cô nữa
- Được rồi, tối nay ta sẽ ra mắt cô
Tạm biệt Hy Tâm, Thời Thiên suy nghĩ một hồi rồi cười
Phải, đợi đến lúc cưới
Chiều là lúc bang bắt đầu nghỉ ngơi, ngủ nghỉ, Thời Thiên tận dụng lúc này đi tìm Đoàn Lạc Kỳ. Nàng ta mang chậu nước và y phục bẩn vờ đi giặt, nghe kể lại, Lục Hy Tuyết và Đoàn Lạc Kỳ có cùng nhau lên núi hái sơn thảo, điểm này có thể lợi dụng
Đi đến gần cổng phụ, Thời Thiên mới thấy hắn, nếu nàng ta không nhớ nhầm
- Vị công tử này, ngươi đánh rơi đồ chăng? - Thời Thiên vừa hỏi vừa cầm mảnh bạc chìa tay ra
- Cô nương nhầm rồi, không phải của ta- Đoàn Lạc Kỳ kính cẩn chắp tay
- Nhìn dáng vẻ, vị công tử đây hẳn là vị hôn phu của Hy Tâm- Thời Thiên cười thân thiện
- Cô nương gọi Hy Tâm thân thiết như vậy...
- À, thật thất lễ quá, ta là Hạ Thời Thiên
- Ra là Hạ cô nương, hôm nay đã có duyên gặp, ta rất biết ơn ơn cứu mạng của cô nương đối với hôn thê của ta
- Đừng khách sáo, sau này đều là người nhà mà
Nói chuyện một hồi, quan sát hắn một hồi, không ngờ hắn lại có thể ngụy trang cho mình một vỏ bọc thư sinh bóng loáng như vậy
Đêm đến, Thời Thiên khoác lên mình hắc y, đi đến phòng của Lục Hy Tuyết. Nàng ta giống Lục Hy Tâm, cũng hay thức khuya, nhưng Hy Tâm là bang chủ, thức khuya cũng rất thường tình. Thời Thiên dần mất kiên nhẫn, từ khi trở về, Đoàn Lạc Kỳ và nàng ta mãi chưa có động tĩnh gì, y cần nhanh lên, không thể để tiểu chủ nhân ở trong cung một mình quá lâu được
Nan Nan không khỏi ngạc nhiên trước câu nói này của Nguyệt Thần
- Nguyệt Thần cô nói gì...ta..ta không hiểu
- Nan Nan à- Nguyệt Thần cúi đầu cười- Chúng ta sao phải giấu nhau chứ
- Ta...ta...
Nan Nan không hề giật mình lo sợ, mà khi bị Nguyệt Thần phát hiện, cô bỗng cảm thấy rất được an ủi. Suốt bao ngày qua, cô luôn gắng gượng bản thân phải thật mạnh mẽ, luôn ghì bản thân trong trạng thái cảnh giác, tự vệ, thậm chí ngoài vẻ vô tư ngốc nghếch ấy, hiện giờ càng ngày càng suy tư nhiều hơn
Nan Nan nắm chặt lấy vạt áo Nguyệt Thần, vẻ yếu đuối dần lộ ra, đôi mắt cũng đang không còn kiềm chế được vẻ mệt mỏi
- Ta mệt lắm- Nan Nan mếu môi, đôi mắt dưng dưng nhưng vẫn cố kiềm lệ
- Sau này, có ta ở đây, chúng ta cố gắng giúp đỡ nhau
Sáng sớm hôm sau, Lục Hy Tâm vẫn dậy rất sớm, nàng ta đang ngắm nghía cây trâm Đoàn Lạc Kỳ mua cho nàng. Nàng ta lâu rồi không gặp hắn rồi, do sắp cưới, mà do phong tục không cho tân lang và tân nương gặp nhau, hắn ở một đường, nàng ta ở một đường riêng, rõ là ở chung một nơi mà không thể gặp nhau
- Bang chủ- Một hạ nhân hớt hả chạy vào- Không ổn
- Chuyện gì vậy?
- Người bang ta canh ở bến cảng tự nhiên tối qua bị tấn công
- Sao???
Lục Hy Tâm nhanh chóng đi khỏi phòng, nàng ta bỗng dừng lại...
- Hy Tâm cô yên tâm, mẫu thân cô có ta chăm sóc rồi- Thời Thiên vừa đi ra
Lục Hy Tâm cười yên tâm, đi khỏi. Thời Thiên nhìn mặt trời, đếm ngón tay
Thời điểm này chắc đến rồi
Không ngoài dự tính của Thời Thiên, Đoàn Lạc Kỳ và Lục Hy Tuyết đều đã đến dược vườn
Hai người gặp nhau, ở đây không có ai, có chút ngượng
- Đoàn Lạc Kỳ, huynh sao đến đây vậy?
- Ta...thì..Hạ cô nương nhờ ta tới đây chọn một ít nhị trắng tốt trong hoa
- Cũng chẳng hiểu sao, lọ hương liệu của ta bỗng mất rồi, nên đành ra đây lấy nguyên liệu làm lại
Lục Hy Tuyết rõ là có ý nói trong ánh mắt, nhưng Đoàn Lạc Kỳ không để ý, chỉ nói
- Vậy...cáo từ trước
Lục Hy Tuyết không tiện cản lại, bỗng Đoàn Lạc Kỳ đưa cho y một túi hương
- Túi hương này có chứa húng cay, tốt cho người bị nhiễm phong hàn
Lục Hy Tuyết nhận lấy túi hương, không kiềm được quay lại
- Đoàn Lạc Kỳ....
Không rõ có phải hắn không nghe thấy hay không, hắn không nói gì, nàng ta chỉ biết nắm chặt túi hương trên tay
- Hạ cô nương- Đoàn Lạc Kỳ đưa đồ cho Thời Thiên
- Tạ ơn Đoàn công tử, ngại quá vì phải nhờ công tử làm mấy việc này
- Hạ cô nương đừng khách sáo, người có kiến thức ở đây cũng không nhiều
- Ta phải đi nấu canh, phiền công tử chăm sóc cho nhạc mẫu tương lai
Đoàn Lạc Kỳ cười ngại ngùng, gật đầu đồng ý
Thời Thiên nhờ trù thẩm nấu giúp nàng bát canh, nàng ta cố ý đi đến phòng của Lục Hy Tuyết
- Lục cô nương
- Hạ cô nương?
- Có duyên gặp mặt một lần, bây giờ mới chào hỏi, thật thất lễ quá
- À không, có Hạ cô nương ở đây đúng là gặp được quý nhân
Thời Thiên lại gần, nhìn bàn của y
- Trùng hợp quá, ta cũng thích chế hương, Lục cô nương hẳn rất giỏi a
- À cái đó, ta chỉ biết chế duy nhất một loại hương để xông phòng thôi, chứ nói về hiểu biết thì không có,người trong bang này đâu có điều kiện được học
- Thật vô ý quá, ta xin lỗi. Ta không khoe xấu đâu, nhưng ta thực sự rất giỏi khoản này đấy, nếu cô nương thích, ta sẽ chỉ
Trước khi Lục Hy Tuyết từ chối, Thời Thiên ngắt lời
- Ta biết có một loại hương có thể quyến rũ nam nhân..
Chưa nói xong, Lục Hy Tuyết hai mắt lóe lên
- Trên đời có loại hương như vậy sao?
- Có chứ, chỉ là gỗ tuyết tùng trong vườn ít, cô nương hái hết mất rồi
Lục Hy Tuyết ngượng ngùng, đôi mắt thoáng lộ vẻ bối rối
- Ta cứ nghĩ người trong bang này chỉ ngày ngày học võ, không ngờ có một người phong nhã như cô nương và Đoàn công tử a
- Là sao?
- Thì là hôm qua ta thấy Đoàn công tử tự chế một túi hương nhìn rất lạ mắt, ha ha nhìn là biết chắc tặng cho Hy Tâm rồi
Lục Hy Tuyết sững sờ, sau một hồi, y mới lên tiếng
- Hương này...dạy ta được không?
Khi chỉ cho Lục Hy Tuyết xong, Thời Thiên mới hỏi
- Ta thấy đôi mắt của cô nương, hẳn cô nương có người trong lòng rồi a
Lục Hy Tuyết hơi bối rối, cười trừ
- Cũng khá là phức tạp
- Lục cô nương, cô nương cứ yêu hết mình a, tình yêu không bao giờ là sai trái cả
Lục Hy Tuyết ngạc nhiên nhìn Thời Thiên, Thời Thiên cáo từ rời khỏi. Lục Hy Tuyết tuy là tỷ tỷ của Lục Hy Tâm, nhưng lại là một tấm chiếu chưa trải, vốn không hề nhận thức được hành động của mình, chỉ cần có một người đề hướng, chắc chắn sẽ mắc câu
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng ngày hỷ cũng tới rồi, chỉ là Lục Hy Tâm vẫn không yên vụ việc lần trước, chả rõ vì sao người trong bang của y bỗng bị tấn công, mà điều tra mãi chả ra manh mối nào
- Hy Tâm
- Mẫu thân
- Ngày quan trọng như vậy, mặt mày sao ủ rũ thế kia
- Con...
- Haiz, cũng là một bang phái hành tầu giang hồ, đây là chuyện không thể tránh khỏi, đừng tự trách mình nữa, Lạc Kỳ của con không thích khuôn mặt u sầu này đâu
Lục Hy Tâm bấy giờ mới cười, ôm chầm lấy mẫu thân y
Đoàn Lạc Kỳ chuẩn bị xuất phát đón tân nương, hắn đi vào phòng lấy đồ, bên trong thấy Lục Hy Tuyết mặc xiêm y đỏ ngồi ngay trước mặt hắn
- Lục...Lục..cô nương
- Sao đến giờ huynh vẫn xa lạ với ta như vậy- Y vừa chạy đến vừa ôm chặt lấy hắn
- Khoan. Cô nương không thể làm vậy, ta hôm nay thành thân rồi, ta là người đã cô thê tử
Loại hương Thời Thiên dạy cho y, tới hôm nay y mới có can đảm xông lên người, thực sự rất mị hoặc. Đoàn Lạc Kỳ bỗng chốc mềm nhũn chân tay, không cựa quậy được nữa
Thấy được biểu hiện này, Lục Hy Tuyết càng tiến tới hơn
- Ta yêu huynh có gì là sai chứ, ta theo đuổi tình yêu của mình có gì sai chứ, ta thậm chí có thể hạ mình vô phận bên huynh. Lục Hy Tâm, có làm được thế không?
Đoàn Lạc Kỳ cố gắng hít thở điềm tĩnh lại
- Cô nương theo đuổi tình yêu mình không sai, chỉ là... sẽ có người tốt hơn yêu cô nương thôi. Đừng lãng phí thời gian với tiểu hạ nữa
- Với huynh không bao giờ là lãng phí
Lục Hy Tuyết nhún chân hôn lấy Đoàn Lạc Kỳ, hắn hoàn toàn suýt bị mị hoặc bời mùi hương này, nhưng nghĩ đến Hy Tâm, hắn vẫn hoàn toàn giữ được lý trí
- Không..không được
Hắn quay đi, Lục Hy Tuyết vẫn cố gắng níu kéo
- Không được!!
Đoàn Lạc Kỳ đẩy y ra, Lục Hy Tuyết ngã bịch xuống sàn
- Ta...ta lỡ tay, cô nương không sao chứ
- Ta có thể không sao sao?- Lục Hy Tuyết vừa nói vừa khóc
- Ta xin lỗi- Đoàn Lạc Kỳ cúi đầu- Ta yêu Lục Hy Tâm rồi
Thời Thiên bên ngoài nghe toàn bộ cuộc đối thoại, nàng ta đang rất khó chịu. Chết tiệt, ra là chỉ có Lục Hy Tuyết đơn phương, thật tình tính sai quá sai rồi