Vương Kì Hạo mỉm cười nhìn cô không trả lời. Hiển nhiên là đồng ý với lời cô nói.
Âu Hân đè nén cảm xúc nhất thời rung động của mình lại. Thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, hơn mười năm rồi vậy mà... người đàn ông này.... lại có thể như vậy. Mọi thứ về cô anh coi như bảo vật trân quý, còn dùng vàng trắng để cất giữ. Anh dùng năm của mình để dõi theo từng bước chân của cô. Nơi cô đến hẳn cũng có dấu chân anh đi qua.
Âu Hân thấy mắt mình ươn ướt, cô muốn khóc. Đang lúc trái tim rất cảm động thì não bộ của cô lại nhớ đến chiếc nhẫn cưới bằng bạc. Nhờ vậy Âu Hân có thể kiềm nén được cảm xúc muốn khóc của mình xuống.
Không phải cô tham tiền tham phú quý, nhưng nhìn vào chiếc nhẫn lại thấy không có cảm giác an toàn với cuộc hôn nhân này. Bởi lẽ cũng dễ hiểu, Vương Kì Hạo giàu đến nứt vách, vậy mà nhẫn cưới dành cho người anh chờ đợi năm thì anh liền mua một chiếc nhẫn bạc. Có cảm giác như anh tùy tiện mua đại một chiếc nhẫn cho có vậy. Chẳng phải nhẫn cưới là vật được gọi là rất quan trọng sao, là biểu tượng tình yêu, là vật liên kết giữa hai người yêu nhau, vậy mà anh có thể tùy tiện chọn đại một cái nhẫn. Đây là biểu hiện của việc không có lòng thành, tức là không trân trọng, tức là vồn không phải là yêu thật lòng.
Âu Hân suy nghĩ rất sâu xa về vấn đề này. Cô chép miệng nhìn anh, rồi lại lắc đầu. Quá không tin tưởng được.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Vương Kì Hạo vẫn im lặng, mặt đăm chiêu dường như đang suy nghĩ gì đó.
Âu Hân vất tập ảnh và chiếc lắc tay vào lòng anh, đứng dậy. Từ trên cao nhìn xuống, giọng cô rõ ràng và nghiêm túc.
- Vương Kì Hạo, cho dù anh có là cậu trai năm đó đi nữa thì đã sao? Chỉ bằng từng này thì chứng minh được cái gì? Chứng minh được mười mấy năm qua anh vẫn luôn đợi em sao? Đợi thì đã sao, cũng chẳng chứng minh được cái gì. Yêu và cảm mến là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Năm đó, anh nhất thời chỉ là cảm mến em, mười mấy năm trôi qua, sự chờ đợi cũng sẽ làm mai mòn một số thứ. Huống hồ, em và anh là hai người ở hai cực hoàn toàn khác nhau. Cha em là tội phạm, gây hại cho dân, em ít nhiều cũng sẽ không thoát khỏi, anh là một quân nhân, một Thiếu soái bắt tội phạm trừ hại cho dân. Anh lấy gì làm đảm bảo tình cảm của anh trong chuyện tình này của chúng ta là thật lòng chứ không phải là lợi dụng, lừa dối? Anh có gì để em tin tưởng?... KHÔNG CÓ GÌ HẾT.
Câu cuối cùng Âu Hân nhấn mạnh để anh thấy rõ, anh không khiến cô tin tưởng, an toàn cũng chưa phải là tuyệt đối. Chỉ bằng vài chục bức ảnh, một cái vòng tay thì chứng minh được điều gì? Trước giờ anh cũng chưa từng nói nghiêm túc một câu "anh yêu em", bây giờ lấy cái gì để cô tin tưởng anh. Các lãnh đạo cấp cao của nhà nước đang thắt chặt các tội phạm nguy hiểm, cha cô lại là ông trùm mafia cần phải loại trừ, anh lấy cái gì để đảm bảo với cô rằng anh không lợi dụng cô để bắt cha cô.
Phải, cô thừa nhận, thời gian qua cô đã thích anh, là rất rất thích, có thể là yêu rồi. Nhưng vì thân phận của cô, cô không dám tin vào tình cảm của bản thân, càng không dám thể hiện ra là cô yêu anh. Cô không ngốc, cũng chẳng phải là cô không có trái tim hay có một trái tim bằng sắt thép nên không biết yêu là gì. Chỉ đơn giản, anh và cô ở hai cực đối nhau, một người cực dương, một người âm, càng muốn gần nhau thì sẽ càng đẩy nhau. Cô là đang sợ cái gì? Âu Hân cô đương nhiên là sợ con sói con như mình sẽ dắt nhầm thợ săn vào hang sói để giết sói cha.
Nếu như anh không phải quân nhân thì tốt rồi, cô có thể không phải lừa gạt trái tim mình lâu như vậy.
Vương Kì Hạo ngẩng mặt lên đối diện trực tiếp vào đôi mắt của Âu Hân. Anh thấy con ngươi đen láy của cô, thấy mắt cô long lanh dường như muốn khóc nhưng lại không khóc được, thấy gương mặt mỉm cười nhưng lại rất thê lương của cô. Đây là biểu cảm thật của cô, một gương mặt mà anh chưa từng thấy. Trong kí ức của anh, bé gái tết tóc hai ve luôn cười, cười rất tươi như ánh mặt trời, còn biết trêu anh. Trong kí ức của anh, bé gái năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, gương mặt sắc xảo, vô cùng mạnh mẽ. Cô rất trẻ con chấp nhặt những chuyện rất bé, lúc đối mặt với người mình ghét thì luôn mang một lớp mặt nạ phù hợp để trả thù, lúc đối mặt với nguy hiểm thì gương mặt lại lạnh tanh không màng cảm xúc.
Biểu cảm này của cô hiện tại chính là lần đầu tiên anh được thấy nên đâm ra ngồi ngắm nó có lâu một chút. Âu Hân thấy anh chỉ nhìn mình mà không trả lời thì nhầm nhủ trong lòng rằng bản thân đã nói trúng tim đen của anh nên anh không còn gì để nói.
Âu Hân thấy mặt mình ươn ướt, hình như cô khóc rồi. Cô đưa tay quệt ngang mắt nhìn anh lạnh lùng. Vài chục giây sau cô mới chậm rãi lên tiếng.
- Một chút cảm mến lúc nhỏ này của anh... cũng đã đến lúc phải phai mờ rồi. Anh đừng nghĩ tôi làm vợ anh thì anh có thể giữ chân tôi, một khi tôi muốn thì ai cũng không cản được.
Cô lạnh nhạt lên tiếng, còn nhếch môi khinh miệt một cái. Anh đúng là rất giống một bậc đế vương. Người xưa hay nói bậc đế vương rất máu lạnh và vô tình, để ngồi vững trên ngôi vị mà không tiếc hy sinh mọi thứ, người thân và cả tình cảm. Anh không tiếc khoảng thời gian vờn với cô để có thể ngồi vững vị trí, không tiếc lừa gạt cả tim mình để nói lòng yêu cô. Anh rất giỏi, rất thông mình. Nhưng đâu phải... chỉ có bậc đế vương là biết máu lạnh và vô tình.
- Đừng mong có thể dùng tooid để ép cha tôi. Đồng Âu Hân tôi... sống đến tận bây giờ cũng không phải để trưng bày.
Trong giọng nói là biết bao sự lạnh lùng, là một trái tim hụt hẫng thất vọng về một tình yêu.
Âu Hân nhếch chân xoay người định đi ra ngoài. Lúc này Vương Kì Hạo nghe cô nói xong thì hốt hoảng, anh biết là cô đã hiểu nhầm ý anh rồi. Cơ thể vội đứng bật dậy kéo tay cô, áp cơ thể cô vào lòng ngực ấm áp và vững chắc của mình. Anh gọi khẽ bên tai cô.
- Hân Hân.
Hơi nóng phả vào tai cô. Như mọi lần là Âu Hân đã đỏ mặt đỏ tai, nhưng lúc này đây biểu cảm của cô lại rất hờ hững, thờ ơ. Cô đột nhiên giật mình, có cảm giác như ngón tay có gì đó rút ra. Âu Hân vội đẩy anh ra, giơ tay trái của mình lên.
Chiếc nhẫn cưới mà vài phút trước anh ép cô phải đeo vào giờ đã biến mất, nói chính xác là chính tay anh đã tháo chiếc nhẫn cưới đó ra. Âu Hân nhìn hai ngón tay anh đang cầm chiếc nhẫn. Lúc này đây cô thấy hụt hẫng đến nhói tim.
Nếu như anh không yêu cô thật lòng nhưng cũng sẽ không tuyệt tình tới mức tháo nhẫn cưới của cô ra trong khi hai người vẫn còn là vợ chồng. Âu Hân đã nghĩ như vậy, nhưng... hóa ra là cô lầm.
Đã gọi là vô tình thì làm gì có "nếu như"!
Tuyệt tình! Chính là như vậy.
Quả nhiên là bậc đế vương luôn rất tàn nhẫn!
Âu Hân đang thấy tim mình đau đến quặn thắt thì một giây sau liền thấy Vương Kì Hạo quỳ một chân xuống trước mặt cô. Âu Hân ngỡ ngàng tròn to đôi mắt.
Cô tự hỏi: "Anh lại muốn giở trò gì vậy?"
Cô thấy một tay anh đưa lên, trên là một chiếc nhẫn với viên đá quý màu đỏ hình trái tim sáng lấp lánh. Âu Hân nhìn xuống tay phải của mình. Quả nhiên nhẫn bảo bối của cô cũng đã biến mất.
Âu Hân ngờ nghệch không hiểu. Mặt nghệt ra đúng kiểu một con ngốc.