Bị ánh mắt nghiêm túc không xúc cảm của Vương Kì Hạo nhìn chằm chằm, Âu Hân có cảm giác như cô đanh làm sai và bị cô giáo phạt.
Một giây sau, Âu Hân ngỡ ngàng, mắt càng trợn to hơn.
- Đồng Âu Hân, cưới anh... Anh.... Cả đời này anh chỉ muốn có một cô dâu duy nhất là em...đứng bên cạnh.
Anh nói ngập ngừng, giống như người lần đầu cầu hôn vậy. Câu chữ lộn xộn không rõ nghĩa nhưng vẫn có thể hiểu ra được là anh đang cầu hôn, còn là kiểu cầu hôn thề thốt sến sẩm nữa.
Âu Hân không nhịn được cười khi nhìn thấy biểu cảm nhăn mặt của anh. Dường như chính bản thân anh cũng không hài lòng với lời cầu hôn ban nãy của mình.
- Em bắt buộc phải tin anh.
Anh đột nhiên nói nghiêm túc một câu, phá hỏng không khí cầu hôn ngượng ngùng ban nãy. Âu Hân giả vờ không hiểu, mặt lạnh tanh cố nhịn cười hỏi lại.
- Tin anh cái gì?
- Anh không lợi dụng em, cũng không lừa gạt gì em hết. Anh là thật lòng muốn cưới em.
- Cảm mến và anh không tìm được người phù hợp nên muốn cưới?
- KHÔNG CÓ.
Vương Kì Hạo nhấn mạnh câu trả lời, gương mặt ủy nghiêm lại lạnh lùng nghiêm túc. Âu Hân mặt không thể hiện cảm xúc nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, Âu Hân bày ra gương mặt miễn cưỡng, lạnh nhạt nói.
- Tạm thời tin anh.
Âu Hân lại nói tiếp, tay đeo nhẫn đưa lên ngang tầm mắt.
- Anh lấy nhẫn của em cầu hôn em.
- Không có. Nhẫn này là anh đặt người làm riêng, thiết kế giống hệt cái của em. Còn nhẫn của em... Em xem.
Âu Hân nhìn lên tay anh, thấy ngón áp út của anh cũng đang đeo chiếc nhẫn y hệt như cái của cô.
Không đợi Âu Hân hỏi, Vương Kì Hạo đã nói:
- Chiếc nhẫn trên tay anh mới là nhẫn của em. Anh muốn... chúng ta có một cặp nhẫn riêng, hai chiếc nhẫn này còn có thể kết nối liên lạc được với nhau. Anh đã cho người nâng cấp một chút. Em xem...
Hai người, một trai một gái cùng ngồi xuống chiếc sô pha thảo luận về chiếc nhẫn. Trong không gian ấm áp yên tĩnh, chốc chốc lại thấy tiếng cười của cô gái. Người đàn ông thỉnh thoảng nhìn lên khuôn mặt cô gái, thấy má cô ửng hồng, thấy chiếc miệng nhỏ của cô đang cười, thấy đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh nhìn vào chiếc nhẫn.
Vương Kì Hạo mỉm cười dịu dàng nhìn Âu Hân, bàn tay to lớn theo năm tháng huấn luyện khổ cực đã chai sạn một chút. Trong lòng đột nhiên thấy nóng, thấy khó chịu, giọng khàn khàn gọi tên cô.
- Hân Hân....
- Hửm?!
Âu Hân vô tư quay sang cười. Môi giây sau nụ cười đã bị một bờ môi khác che mất. Âu Hân tròn xoe mắt, hẳn nhiên là bất ngờ chưa kịp tiếp nhận. Cô vừa định mở miệng nói thì liền tạo cơ hội cho chiếc lưỡi ai đó đi vào.
- Ưm...ư...
Những âm thanh muốn nói bị chặn lại ở cổ họng, âm thanh vang lên trong không gian chỉ có những âm thanh ưm a không rõ. Một tay Vương Kì Hạo đặt sau gáy cô để thuận lợi nâng chiếc miệng nhỏ của cô lên, một tay anh đặt ở eo siết chặt như sợ chỉ cần anh buông ra thì người trong lòng lập tức biến mất, một chân anh quỳ trên sô pha ép sát vào hông Âu Hân, một chân hơi khuỵu ở mép sô pha.
Âu Hân vì mới xuất viện không lâu nên sức khỏe yếu hơn bình thường, cô chỉ có thể chấp nhận nụ hôn sâu mà cuồng nhiệt mạnh bạo này, cơ thể bị anh ép sát vào ghế sô pha. Cũng do sức khỏe yếu lại cộng thêm năng lực của ai đó đang quá dồi dào nên Âu Hân nhanh chóng đuối sức mà thở gấp.
Thấy người đàn ông đã buông đôi môi của mình ra nhưng nụ hôn của người đàn ông vẫn tiếp tục đi xuống dưới, đang dừng lại ở cái cổ trắng mềm, Âu Hân hốt hoảng nói.
- Vương Kì Hạo....em...em... mới ra viện...
Người đàn ông cắn nhẹ thêm một cái ở cổ cô rồi mới chịu buông ra. Đầu anh gục xuống bên vai cô. Âu Hân cảm nhận được hơi thở ấm áp nhưng lại gấp gáp của anh. Cô thầm mắng một câu: "Không có tiền đồ. Sao người đàn ông này luôn có dục vọng cao như vậy?"
Âu Hân như nhớ ra gì đó liền đẩy mạnh anh ra. Vương Kì Hạo bị đẩy ra thì ngơ ngác không hiểu, lại nhìn thấy gương mặt đang đen lại, môi mím chặt của cô. Hình như cô đang tức giận.
Vương Kì Hạo thấy vậy liền hiểu sai ý cô. Anh thầm mắng bản thân một câu. Rõ ràng biết sức khỏe cô vẫn rất yếu nhưng cái cơ thể ngu ngốc này lại không có tiền đồ. Vương Kì Hạo họ khan một tiếng rồi nói.
- Là anh không tốt. Em vẫn chưa khỏe mà anh... Lần sau sẽ chú ý.
Âu Hân hiểu anh đanh nói gì, cô im lặng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt như phát ra lửa muốn thiêu cháy đối phương.
- Anh và Chu Mẫn đã làm ra loại chuyện gì rồi?
Giọng cô đanh lại, lạnh muốn buốt xương. Mặt cô âm trầm, hiển nhiên là rất nghiêm túc.
Vương Kì Hạo suy nghĩ một chút lời cô nói, một lúc sau liền hỏi lại cô.
- Tối hôm đó...em cũng nhìn thấy.
- Xin lỗi vì đã nhìn thấy chuyện tốt của anh.
Lời này nói ra sặc mùi dấm chua, gương mặt lại bày ra vẻ giận dỗi. Vương Kì Hạo mặt không đổi sắc ngồi xuống cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng.
Âu Hân chán ghét muốn đẩy ra nhưng không được, cuối cùng đành phải ngồi im như vậy.
Cô nghe giọng anh nói, rất trầm, rất nhỏ như đang thì thầm bên tai cô vậy. Anh đang giải thích lại cho cô nghe chuyện tốt hôm đó.
Thật ra sau ngày Âu Hân nhập viện thì cô cũng nghĩ anh và Chu Mẫn không có chuyện gì với nhau. Nhưng suy nghĩ của những người đang yêu tất nhiên khác với người bình thường, họ hay suy nghĩ sâu xa hơn và hay nghi ngờ hơn cho nên dù lòng đã đoán chắc là không có chuyện gì nhưng bản thân vẫn cứ muốn nghe giải thích.
....
Sáng hôm sau Âu Hân tỉnh lại, khác với mọi ngày, hôm nay mắt cô lại nhìn sang bên cạnh. Tối quá vì chuyện buổi chiều nên giấc ngủ của cô không giống với bình thường, trong giấc ngủ chập chờn cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn nằm xuống bên cạnh, có cảm giác ấm áp của một cái gì đó đặt trên eo.
Bên cạnh cô lúc này đã không thấy bóng dáng cao lớn đó đâu nữa. Âu Hân đặt tay xuống nệm ở bên cạnh, vẫn còn rất ấm, hẳn là mới rời đi.
Cô ôm gương mặt nóng đỏ mặt của mình chui vào chăn. Môi cô cong lên, một tiếng cười khúc khích vang lên trong không gian kín. Âu Hân đang cực kì muốn hét lên, cô biết bản thân vì cái gì mà muốn hét, chính là cảm giác hạnh phúc của những người đang yêu đó.
Một lúc sau, cái đầu màu hồng nhạt mới ló ra, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.
Âu Hân vui vẻ ngồi ăn hết bữa sáng dinh dưỡng mà hàng ngày cô chê lên chê xuống là nhạt nhẽo không muốn ăn. Ôn Tuyết hôm nay lại dẫn bé con tới. Con bé đang ngồi ăn bột đối diện Âu Hân.
Lúc này trong lòng cô lại dâng lên cảm giác mãnh liệt muốn có em bé. Một bé gái dễ thương đang nằm trên tay cô. Âu Hân cười đến ngây ngốc trên bàn ăn. Vì không chú ý nên đâm ra ăn quá nhiều. Âu Hân ôm cái bụng tròn của mình, có cảm giác như đang mang em bé vậy.
Ôn Tuyết cũng để ý thấy hôm nay Âu Hân khác với bình thường. Gương mặt trắng hồng, cười rạng rỡ. Cô ấy vừa bón bột cho con vừa hỏi.
- Hôm nay em có chuyện gì vui sao?
Không nhắc tới thì thôi mà nhắc tới thì mặt Âu Hân càng đỏ hơn. Âu Hân thấy khó giải thích nên chỉ nói ngắn gọn.
- Hôm qua, Kì Hạo cầu hôn em.
Âu Hân còn không quên khoe chiếc nhẫn cưới mới.
Gặn gọn nhưng cẩu lương tung ra lại nhiều. Ôn Tuyết liền trêu cô.
- Vương Đại thiếu soái phu nhân là sướng nhất rồi. Đại thiếu soái không những yêu thương còn rất chiều chuộng. Tình yêu cũng quá đặc biệt rồi. Người ta là cầu hôn rồi mới cưới, hai vị đây là cưới rồi mới cầu hôn.
Âu Hân càng ngượng hơn, cười còn ngây dại hơn. Hai người nói chuyện, cười đến không có điểm dừng, bé con bên cạnh không biết là hiểu hay không hiểu mà cũng cười khanh khách. Người đứng sau bức tường phòng ăn thì mang gương mặt và tâm trạng hoàn toàn trái ngược với hai người trong kia.
Chu Mẫn tức đến môi run rẩy, tay nắm chặt vạt áo. Cô ta xoay người tức giận trở về phòng. Trên đường xuống nhà phụ để về phòng lại nhận được một cuộc điện thoại. Màn hình chỉ hiện số không hiện tên nhưng Chu Mẫn vẫn có thể đoán được là ai gọi. Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tìm một chỗ ít người để mắt tới rồi mới ấn nghe.