Bước chân của Âu Hân chậm lại, cuối cùng dừng lại chiếc một ngôi mộ nhìn mới hơn những ngôi mộ xung quanh. Cạnh tấm bia có một cành bồ công anh đã héo.
Giây phút nhìn thấy tấm hình trên tấm bia, Khương Ngọc Dao có cảm giác như tim mình ngừng đập, chân mềm nhũn ngã ngụy xuống đất. Tay run cầm không chắc, cây hoa bồ công anh lặng lẽ rơi xuống cạnh chân Khương Ngọc Dao.
Âu Hân nhìn vẻ mặt chết sững, cắt không một giọt máu của Khương Ngọc Dao, giờ phút này cô đã hoàn toàn chắc chắn một trăm phần trăm về suy nghĩ ban đầu của mình.
Nếu so ra thì, tình cảm mà Khương Ngọc Dao dành cho Viên Lạc Phàm không hề ít hơn tình cảm của Viên Lạc Phàm dành cho cô ta. Tình cảm của Viên Lạc Phàm là công khai, là tình yêu nhẹ nhàng ấm áp. Tình yêu của Khương Ngọc Dao dành cho Viên Lạc Phàm thì ngược lại, ầm thầm mãnh liệt, chữ yêu cũng không dám nói ra.
Âu Hân cúi xuống nhặt cây hoa bồ công anh, khẽ vuốt mấy bông hoa vì rơi xuống mà hơi dập.
Mùa đông, bồ công anh có rất ít, Âu Hân đã phải vất vả lắm mới tìm được một cây.
Cơ thể Khương Ngọc Dao đã run toàn bộ, hô hấp cũng dồn dập. Người đàn ông trong tấm hình mặc bộ quần phục, nở một nụ cười rất ấm áp trước ống kính. Khương Ngọc Dao không biết nước mắt mình đã chảy từ bao giờ.
- Cô chú ý nhìn ngày mất một chút.
Âu Hân chỉ là có ý tốt nhắc nhở một câu. Khương Ngọc Dao nghe vậy ánh mắt di chuyển khỏi tấm hình người đàn ông. Ngày mất... là...
Khương Ngọc Dao càng run dữ dội, môi mấp máy, ánh mắt càng mờ nhạt.
Không thể nào! Đây không phải sự thật. Không phải sự thật!
- CÔ LỪA TÔI!
Khương Ngọc Dao hét lên một tiếng, đứng bật dậy đẩy Âu Hân. Vì bất ngờ, Âu Hân đứng không vững ngã xuống đất. Chiếc hộp trên tay cô cũng theo đó mà rơi xuống, những thứ trong hộp cứ như vậy rơi ra ngoài.
Ánh mắt Khương Ngọc Dao càng mờ nhạt, nước mắt thì nhau rơi xuống. Cô ta đưa bàn tay run rẩy của mình cầm một bức ảnh lên.
Trong ảnh là một cô gái với mái tóc dài thẳng buông xõa màu đen đang ngồi trên xích đu cười, đằng sau cô là một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh đang cúi xuống cười.
Không thể nào! Đây không phải sự thật! Sao có thể....?
Khương Ngọc Dao bật khóc thành tiếng.
Âu Hân đứng dậy, mặt không đổi sắc phủi bụi trên quần áo, bước lại gần Khương Ngọc Dao.
- Anh ấy muốn mỗi lần có người đến thăm thì sẽ mang theo hoa bồ công anh tặng anh ấy.
Âu Hân hơi cúi người đưa cây bồ công anh trong tay đến trước mặt Khương Ngọc Dao. Khương Ngọc Dao mắt ướt nhòa, tay run run nhận lấy.
Tiếng nức nở lại vang lên, Khương Ngọc Dao gần như ôm lấy cả phần mộ của Viên Lạc Phàm mà khóc.
- Phàm Phàm....A A A A....PHÀM PHÀM....
- PHÀM PHÀM....ANH LỪA EM.... ĐÚNG KHÔNG...
- PHÀM PHÀM...ANH XUẤT HIỆN CHO EM....PHÀM PHÀM...
- PHÀM PHÀM...PHÀM...
Trong không khí yên ắng của nghĩa trang, tiếng hét cứ như vậy vang lên, đội lại trong không khí. Là lời trách móc, là sự hối hận, là nỗi đau.
Hóa ra là đau, đau đến nghẹn thở, đau đến không nói thành lời. Nhưng như vậy chưa đủ.
- Viên Lạc Phàm dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho cô, chuộc lại những lỗi lầm mà cô đã gây ra. Anh ấy làm mọi thứ vì cô... Cô đã làm gì để đáp trả anh ấy?
Lời nói của Âu Hân đánh trúng vào vết thương của Khương Ngọc Dao, không những đâm vào mà nó còn chọc khoét xung quanh, đau đến thở hổn hển.
Phải, cô ta đã làm gì?
- Phàm Phàm....
Giọng nói nức nở thật nhẹ. Dùng chính bàn tay mình đào bới đất lên, những ngón tay dính đầy đất, vì dùng sức quá mạnh nên rách da chảy máu. Vết thương này không đau, vết thương ngoài da sao có thể đau như vết thương trong tim cô ta được.
- Người đã chết gần hai năm, không hiểu sao lại có thể lấy vợ sinh con?
Âu Hân lên tiếng, ý tứ thăm dò. Đầu óc Khương Ngọc Dao trống rỗng, ánh mắt vô hồn bắt đầu lấy lại được tiêu cự.
Cây hoa bồ công anh đã được trồng xuống đất, nhưng những bông hoa đã không còn như lúc đầu, không nở rực rỡ, nó đã có phần dập nát. Những cành nhỏ khẽ lung lay vì gió.
- Ngọc Dao, đây là cơ hội để cô chuộc lại lỗi lầm của lần trước.
Khương Ngọc Dao cầm tập giấy trước mặt lên, lông mày chớp động.
- Ông chủ,... phải... Tôi phải quay lại Trung Quốc nữa sao?
Giọng nói ấp úng, đường như là không muốn. Người đàn ông trung niên ngồi đối diện cười một tiếng.
- Mục tiêu ở Trung Quốc, cô không đến Trung Quốc... vậy thì đến đâu.
Giọng nói bốn phần nghiêm nghị, sáu phần là ý đe dọa.
Khương Ngọc Dao nắm chặt tờ giấy trong tay, muốn nói nhưng lại thôi.
- Viên Lạc Phàm đã kết hôn rồi. Cô cứ yên tâm lo hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cô làm tốt thì là lấy công chuộc tội, gia đình cô an toàn, tôi cũng không làm khó dễ Viên Lạc Phàm.
Khương Ngọc Dao sửng sốt nhìn lên, giọng lắp bắp.
- Kết... kết hôn?!?
Người đàn ông lại ném một tập giấy nữa đến trước mặt Khương Ngọc Dao, trên tập giấy còn có một tấm ảnh.
Là ảnh cưới. Người đàn ông trong đó không ai khác chính là Viên Lạc Phàm, người phụ nữ bên cạnh... Khương Ngọc Dao nhận ra, cô gái đó là một quân y đi theo bên cạnh Lý Nhạc Lăng tên Tạ Tuyết. Vốn dĩ có thể nhận ra bởi cô gái này đã từng không dưới ba lần tỏ tình với Viên Lạc Phàm nhưng... không phải là anh đều từ chối sao.
Khương Ngọc Dao còn nhớ, có một lần cô đang cùng Viên Lạc Phàm đi đến vườn thú thì gặp Tạ Tuyết. Lúc đó Tạ Tuyết mặt dày xin đi cùng dù đã biết Viên Lạc Phàm khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ phép để đi chơi với bạn gái. Viên Lạc Phàm vốn tính hiền lành, ấm áp lại thân thiện lên không từ chối. Lúc đó Khương Ngọc Dao còn rất giận Viên Lạc Phàm, trách anh không hiểu phong tình. Rõ ràng biết người ta có ý đồ xấu nhưng lại vẫn đồng ý.
Vậy là hai người còn gái đi hai bên người đàn ông cùng nhau đo vào sở thú. Một cô thì vui vẻ đến cười không ngậm được miệng, một cô thì giận dỗi người yêu đến mức mặt ỉu xìu đầy ủy khuất.
Đang ghét hơn là Khương Ngọc Dao còn bị Tạ Tuyết chơi xấu. Vì Khương Ngọc Dao lúc đó đang là một cô gái bình thường còn đang đi học, tính tình hiền dịu nên Tạ Tuyết có thể dễ dàng bắt nạt cô.
Nhân lúc Viên Lạc Phàm nhận được điện thoại đi ra chỗ khác, Tạ Tuyết cố ý đổ lý cà phê đang uống dở lên người cô, sau đó đến nói kích cô để cô tức giận. Khương Ngọc Dao kiềm chế không được tát Tạ Tuyết một cái. Khương Ngọc Dao là người tập võ, sức khỏe đương nhiên khỏe hơn người bình thường, cái tát đương nhiên cũng mạnh hơn người bình thường. Mặt Tạ Tuyết nhanh chóng đỏ lên năm nốt ngón tay, cô ta khóc lóc bù lu bù loa lên là cô cố ý đánh cô ta, ý nói cô tính tình không tốt, không phân biệt được việc công việc tư. Sau đó Viên Lạc Phàm đi tới, hành động đầu tiên là cầm tay Tạ Tuyết lên. Khương Ngọc Dao giận tới mức mắt long sòng sọc màu đỏ, chuẩn bị kiềm chế không nổi tát Tạ Tuyết thêm một cái thì đã thấy tay Viên Lạc Phàm cầm tay Tạ Tuyết lên tát vào mặt mình một cái.
Cảm xúc lúc đó của Khương Ngọc Dao là gì? Đương nhiên là vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mắt mở to miệng há hốc, đúng kiểu ta đây là con ngốc, ta không hiểu gì.
Sau đó liền nghe thấy Viên Lạc Phàm nói.
- Nếu cô ấy đánh em vậy em cứ đánh lại anh, đừng làm cô ấy bị thương. Vợ anh, anh xót. Hơn nữa, tính cách cô ấy như thế nào anh là người hiểu rõ nhất, mong rằng chúng ta vẫn là bạn bè như trước, đừng vì những việc không thành mà làm ảnh hưởng tới tình cảm bạn bè trước giờ của chúng ta.
Đó là lần đầu tiên được nghe Viên Lạc Phàm gọi mình là vợ trước mặt tình địch, Khương Ngọc Dao sung sướng đến mức muốn nhảy lên cười to trước mặt Tạ Tuyết, sau đó nói một câu.
- Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa. Anh ấy gọi tôi là vợ, là vợ đấy. Đồ tiểu tam. Cút đi!
Khương Ngọc Dao biết, bản thân lúc đó đã rất yêu Viên Lạc Phàm.