Cuối cùng Khương Ngọc Dao vẫn nhận nhiệm vụ, mục đích thật sự mà cô luôn giấu khó quay lại đây chính là muốn gặp Viên Lạc Phàm, hỏi anh tại sao lại cưới Tạ Tuyết, anh là người thông minh, anh nhìn ra được Tạ Tuyết không tốt, tính tình kiêu căng lại xem thường người khác. Những con người như vậy không phải anh vẫn luôn rất ghét sao? Hay vì anh muốn trả thù cô nên mới cưới Tạ Tuyết? Không bao giờ là như vậy. Với tính cách của Viên Lạc Phàm, cô tin anh không bao giờ như vậy. Cô rất muốn biết tại sao anh lại cưới Tạ Tuyết.
Bây giờ cuối cùng thì cũng đã biết, vốn dĩ anh vẫn luôn không thích Tạ Tuyết, vẫn luôn coi Tạ Tuyết là bạn bè, biết rằng vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có cái đám cưới nào. Hóa ra ngay từ đầu cô ta đã luôn bị dắt mũi, bị người ta lừa gạt.
Khương Ngọc Dao làm việc cho Phillip bởi vì cô nợ ông ta một mạng, nợ đã trả xong, Phillip lại tiếp tục mang cha mẹ cô ta ra để đe dọa. Cuối cùng, người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng chính là do cô ta hại chết.
Viên Lạc Phàm là do Khương Ngọc Dao giết... Là do cô ta giết.
Khương Ngọc Dao hét lên một tiếng, nước mắt lăn dài trên gò má. Giọt nước mắt rơi xuống bàn tay tay đầy đất lạnh cóng của cô ta, giọt nước mắt âm ấm làm ướt những hạt đất dính trên bàn tay. Bàn tay đầy đất dính nước mắt đưa lên giữ ngực trái. Ở vị trí này đang có một thứ co thắt lại, đau đến nghẹn thở.
Âu Hân cũng bị cảm xúc của Khương Ngọc Dao làm cho ảnh hưởng. Lông mày cô nhíu lại để kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng vẫn có thể thấy có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng.
- Người đã chết, cô khóc thì thay đổi được gì? Viên Lạc Phàm cũng sẽ không vì quá cảm động mà sống lại. Sai lầm của cô cũng vẫn còn nguyên vẹn, có gột rửa thế nào cũng không bao giờ sạch.
Âu Mỹ mới rời mắt một tí liền có cảm giác không đúng. Vì Khương Ngọc Dao quay lưng về phía cô nên cô chỉ có thể nghe được tiếng nức nở của cô ta và những câu chữ run run. Nghe kĩ thì vẫn có thể biết được là nói xin lỗi.
Không gian im lặng vàng lên một tiếng cách, Âu Hân vừa nghe liền nhận ra, chân bước nhanh lên ba bước bên cạnh Khương Ngọc Dao, bất ngờ nâng chân đá bay khẩu súng đã lên nòng trên tay cô ta. Âu Hân quát lên một tiếng giận dữ.
- Cô tưởng bản thân chết là sẽ hết tội sao? Tưởng rằng bản thân chết thì sẽ bù đắp được nỗi đau của Viên Lạc Phàm sao? Viên Lạc Phàm dùng mạng mình để đổi lấy mạng cô, bây giờ cô lại kết liễu cái mạng mà anh ta dùng mạng mình để đổi. Đây là ý gì? Là xem thường mạng anh ta chỉ là rác thòi sao?
- Cô im miệng. Cô biết cái gì mà nói... Đồng Âu Hân... Cô không hiểu...hức... Cô không hiểu.. hức hức.... không hiểu.
- Người bên ngoài luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Nếu cô thật sự yêu Viên Lạc Phàm, cô sẽ biết bản thân cần phải làm cái gì để không uống phí mạng anh ta.
Khương Ngọc Dao khựng người lại như nghĩ đến cái gì đó, nghĩ đến thất thần. Ánh mắt ướt nước mắt nhìn tấm bia thật lâu, nhìn người đàn ông trên tấm bia thật lâu.
Khương Ngọc Dao đứng dậy, phủi sạch tay, lấy bàn tay vuốt mặt mình vài lần. Khoảng vài phút sau quay sang nhìn Âu Hân nghiêm túc.
- Để cảm ơn cô, tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện. Sau này không ai nợ ai.
Âu Hân híp mắt lại, nói.
- Chuyện gì?
- Cô có anh trai?
Thay vì trả lời, Khương Ngọc Dao lại hỏi ngược lại. Âu Hân cảnh giác nhìn. Chỉ thấy Khương Ngọc Dao cười một tiếng, nụ cười nhàn nhạt vương nét buồn.
- Tôi không biết cô có chị em sinh đôi, chỉ nghe trộm được ở chỗ Phillip một chuyện. Có một lần tôi nghe ông ta nói chuyện về anh trai cô. Chỉ nghe được vấn đề quan trọng, ý thì có thể hiểu rằng, anh trai cô chưa chết, người là do ông ta bắt đi.
Âu Hân chấn kinh, trợn tròn mắt. Khương Ngọc Dao vừa nói... Anh trai cô chưa chết...
Đồng Thiên Cẩn chưa chết! Là do bị bắt.... chưa chết...
Âu Hân vội tới nỗi nắm chặt bả vai Khương Ngọc Dao lắc mạnh.
- Cô vừa nói cái gì? Lời là thật?
Khương Ngọc Dao gạt mạnh tay Âu Hân ra, lùi lại hai bước. Đồng Âu Hân không phải chỉ là loại con gái nhu nhược trói gà không chặt thôi sao, sao có thể dùng lực mạnh như vậy, bóp tới mức như muốn nghiền nát bả vai người ta vậy. Nhưng nghĩ như vậy cũng không để ý nhiều, Khương Ngọc Dao thờ ơ nói.
- Tin hay không tùy cô. Tôi chỉ biết được như vậy, còn hiện tại người ở đâu, ra sao... Cô tìm Phillip mà hỏi.
Khương Ngọc Dao cười nhạt, quay sang nhìn mộ Viên Lạc Phàm vài giây rồi quay người rời đi.
Âu Hân ngây ngốc đứng im một chỗ. Không biết là ngây người bao lâu, chỉ đến khi bên tai vang lên một giọng nói mờ hồ như đang giận gọi tên mình mới sực tỉnh.
Âu Hân quay sang thị thấy Vương Kì Hạo, nghiêng người một chút nhìn ra xa thì đã không thấy xe Khương Ngọc Dao đâu nữa. Lấy lại tiêu cự nhìn gần liền thấy rất nhiều người, Vương Kì Hạo, Lý Nhạc Lăng, còn có Tề Phi và Dịch Cẩn.
Vương Kì Hạo và Lý Nhạc Lăng thì có thể hiểu... Còn Tề Phi và Dịch Cẩn ở đây thì hoàn toàn không thể hiểu.
- Hân Hân! Khương Ngọc Dao đâu?
- Khương Ngọc Dao?!.... À, cô ta đi rồi.
- Đi rồi!
Lý Nhạc Lăng hét lên, mặt hơi giận. Âu Hân gật đầu, người đã đi rồi.
Vương Kì Hạo liếc mắt nhìn mộ Viên Lạc Phàm, sau đó đặt tầm mắt lên người Âu Hân. Chỉ thấy mặt cô ngây ra, hình như vẫn đang suy nghĩ vấn đề gì đó, tinh thần không tập trung.
- Tôi còn cứ nghĩ đi tới đây thì có thể nhìn thấy xác Khương Ngọc Dao chứ. Vốn còn nghĩ với tính cách của cô ta thì sẽ kết liễu đời mình ngay tại chỗ, xem ra tôi nghĩ xa quá rồi.
Lời là Tề Phi nói, còn ra điều tiếc nuối gì đó, chậc chậc hai tiếng. Dịch Cẩn đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt nhìn như không có điểm thật ra lại đang tập trung vào một người. Chỉ thấy hơi lạ, muốn hỏi "sao vậy".
Âu Hân nói qua tình hình, nhưng không nói rõ là Khương Ngọc đúng thật muốn tự sát và lời về sau cô ta nói. Vương Kì Hạo không quan tâm nên không hỏi nghĩ, chỉ có Lý Nhạc Lăng lẩm bẩm lắm điều đi sau.
....
Cứ như vậy một tuần yên bình trôi qua, Âu Hân hàng ngày nào là qua mẹ chồng chơi, cùng mẹ chồng và em gái chồng đi mua sắm. Điểm thấy hơi lạ chính là không đụng mặt Vương Thiên Nguyên lấy một lần.
Tình cảm của Âu Hân và Vương Kì Hạo đã tiến triển hơn một chút. Âu Hân tự hào rằng chiêu của bản thân lợi hại, bây giờ gia người đã ngủ chung một phòng, chung một giường nhưng đều không đi quá giới hạn gì. Đơn giản chỉ có nằm trên giường ôm nhau ngủ.
Có một đêm Âu Hân bị thực giấc vì nghe tiếng động lớn trong phòng, hơi hé mắt ra thì thấy bên cạnh không có người. Sau đó liền thấy một bóng đen hướng từ nhà tắm đi đến giường. Âu Hân nằm im giả vờ ngủ vì biết là Vương Kì Hạo, thấy một bên giường lún xuống nhưng lại chưa có người nằm. Mắt hé hé, tay giả vờ quờ quạng liền sờ trúng một cái gì đó dài dài cưng cứng, lại rất nóng. Não bộ buồn ngủ thật không thể biết nó là cái gì, chỉ thấy tò mò, tay chuyển động vuốt vuốt một chút xem là cái gì.
Tay đột nhiên bị nắm lại, quá cứng, Âu Hân không thể nhúc nhích tay được nữa. Thật muốn mở mắt ra s là cái gì.
Sau đó giường lại trở về như cũ, bóng đen lại hướng nhà tắm đi tới. Lúc này Âu Hân mới dụi mắt ngồi dậy, trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy đều đều.