Cơ Chiêu tuy rằng từngcự tuyệt hắn, nhưng thái độ ôn hòa, cũng chưa nói không cho hắn trở lại, công tửkia liền năm ngày ba bữa đến phủ xem một lần. Bởi vì vị công tử này tài học thậtlà không tệ, một thân khí chất cũng thập phần siêu nhiên, trong phủ hạ nhân đềutôn kính hắn.
Lưu Trúc Cung từng đem Ngô Tiểu Tráng và một vị công tử theo đuổi Cơ Chiêu ra so sánh. Cuối cùng kết luận là Ngô Tiểu Tráng không sánh bằng vị công tử kia.
Đây là nguyên nhân khiến Lưu Trúc Cung lần đầu nhìn thấy liền cảm giác Cơ Chiêu tuyệt đối sẽ không thích Ngô Tiểu Tráng.
Vị theo đuổi Cơ Chiêu kia cũng không phải là loại loạn thất bát tao ngoài đường, mà là một môn khách trong phủ thừa tướng.
Thừa tướng đương triều thích nuôi môn khách, công tử kia bình thường rảnh rỗi không có chuyện gì liền chạy đến phủ tướng quân. Cơ Chiêu tuy rằng từng cự tuyệt hắn, nhưng thái độ ôn hòa, cũng chưa nói không cho hắn trở lại, công tử kia liền năm ngày ba bữa đến phủ xem một lần. Bởi vì vị công tử này tài học thật là không tệ, một thân khí chất cũng thập phần siêu nhiên, trong phủ hạ nhân đều tôn kính hắn.
Trái lại Ngô Tiểu Tráng, nhất giới thô nhân, thoạt nhìn sẽ không thông minh, dáng dấp dễ nói chuyện còn dễ khi dễ.
"Ta phải vào triều, có gì cần thì cùng lão quản gia nói một câu. Ta cho người đón bà bà vào phủ, ngươi muốn đi thăm thì nhờ quản gia dẫn đường. Nếu muốn ra ngoài chơi cũng không sao, nhớ mang theo vài người." Cơ Chiêu nói xong cũng vội vã đi.
Y không ngờ tới vị công tử kia ngày hôm nay sẽ đến.
Tên đầy đủ của công tử là Minh Nhã Trinh, mọi người gọi hắn một tiếng Minh công tử.
Minh công tử sáng sớm, trước tiên tìm Lưu Trúc Cung, quấn lấy hắn hỏi chuyện của Cơ Chiêu.
Lưu Trúc Cung liền đem tất cả chuyện mình biết nói cho hắn.
"Chuyện chính là như vậy, người nọ là vận khí tốt, lượm được tiện nghi, Cơ Chiêu kỳ thực không thích hắn bao nhiêu. Ngươi xem hôn lễ này được làm vội vội vàng vàng, liền phải biết chứ." Lưu Trúc Cung cuối cùng nói.
Minh công tử nghe xong, có ý định đến phủ tướng quân xem người xúi quẩy kia, liền tắm rửa thay y phục, rửa đến thơm ngào ngạt, ăn mặc một thân phiêu dật xiêm y, đến phủ tướng quân.
Lại nói đến Ngô Tiểu Tráng.
Ngô Tiểu Tráng sáng sớm đỡ thắt lưng đi gặp bà bà.
Bà bà già nua lo âu cầm tay Ngô Tiểu Tráng nói: "Ta xem việc này mơ hồ như thế? Tiểu Tráng a, ngươi chừa lại chút đầu óc, nghìn vạn đừng quá nhập tâm, sẽ thương tâm a."
Ngô Tiểu Tráng nhớ dáng vẻ Cơ Chiêu tối qua, đỏ mặt đối với bà bà, sẽ không, Lưu ca của hắn rất tốt.
Ngô Tiểu Tráng ở trong phủ tiểu tâm dực dực dùng xong bữa trưa, Cơ Chiêu còn chưa trở lại.
Hắn hỏi qua lão quản gia, Lão quản gia nói, có thể lại bị hoàn thượng giữ chân, tạm thời chưa về cũng là bình thường.
Ngô Tiểu Tráng nhớ tới bánh bao thịt lớn ở Phú Hưng, có bán cả ngày, liền thay đổi y phục, muốn đi mua. Nếu như vậy chờ Cơ Chiêu trở về, là có thể ăn được bánh bao ngon.
Nếu như chờ lâu bánh bao lạnh cũng không vấn đề gì. Hâm nóng lại là được.
Ngô Tiểu Tráng thay y phục đơn giản, ra khỏi phủ.
Chờ lúc hắn quay lại, đã thấy trong phòng khách có một người đang đứng.
Người nọ xoay người, Ngô Tiểu Tráng ngưng thở.
Đẹp!
Ngô Tiểu Tráng nghĩ không ra từ khác để hình dung.
Chín là đẹp, như thần tiên vậy, vừa ốm vừa cao, một thân xiêm y mặc lên người, phong độ của người trí thức nồng hậu lại không có vẻ suy nhược. Trong ánh mắt sắt bén, thấy Ngô Tiểu Tráng nhìn chỗ khác, không dám lại nhìn thẳng hắn.
Ngô Tiểu Tráng nghĩ, đây là khách hằng ngày sẽ đến tướng phủ sao? Thật là đáng sợ a.
Ngô Tiểu Tráng thấy người vênh váo như vậy, liền không nhịn được phát run.
Nhưng hắn đã là tướng quân phu nhân a, có phải hay không nên biết tiếp đãi khách?
Thế nhưng hắn cái gì cũng đều không hiểu.
Ngô Tiểu Tráng khó khăn nói: "Ngươi, ngươi ngồi đi. Nên pha trà sao?"
Người nọ gắt gao nhìn hắn, giống như là muốn nhìn thủng hắn. Một lát sau, bật cười một tiếng, nói: "Nga, ngươi chính là thô dân may mắn kia?"
Ngô Tiểu Tráng không hiểu người trước mắt hỏi vậy là có ý gì, nhưng trong lòng hắn hơi có chút bất an.
Ngô Tiểu Tráng ôm chặt túi giấy dầu trong lòng, bên trong có ba cái bánh bao.
Không quá nóng, âm ấm, Ngô Tiểu Tráng muốn hỏi nhà bếp ở đâu, hắn muốn tìm một lồng hấp, đem bánh bao bỏ vào. Như vậy chờ Lưu ca trở về, là có thể ăn được bánh bao nóng.
Hắn và y đã ước định. Ngô Tiểu Tráng không có quên.
Bánh bao này ngon như vậy, Lưu có nhất định rất vui vẻ a.
"Ta đang nói chuyện với ngươi, thế nào không để ý tới?" Minh công tử cùng Ngô Tiểu Tráng nói chuyện, trong phòng cũng không có người nào khác, liền lười để ý cái gì văn nhân tu dưỡng. Hắn hấc cằm hỏi: "Trong lòng đang ôm thứ gì?"
Ngô Tiểu Tráng thấy đối phương hỏi vấn đề mà mình có thể trả lời, có chút vui vẻ: "Bánh bao, bánh bao phố Phú Hưng, cực kỳ ngon."
Minh công tử xuy cười một tiếng, Ngô Tiểu Tráng có chút lúng túng đứng tại chỗ.
"Mua làm gì?" Minh công tử lại hỏi.
Ngô Tiểu Tráng cúi đầu, nụ cười trên mặt đã không nhịn được: "Đưa cho, của ta..." Hắn ở trong lòng xốc lên dũng khí, Ngô Tiểu Tráng, nỗ lực lên làm người xứng với Lưu ca của ngươi.
Ngô Tiểu Tráng ngẩng đầu nói: "Cho, cho tướng công của ta."