"Hắn không có nói với ngươi sao?" Minh công tử cất giọng nói: "Hắn chịu đựng vị trong cung kia hoài nghi, lại luôn đề cập chuyện tứ hôn, vì vậy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi."
Ngô Tiểu Tráng ngẩn ngơ, phản bác: "Cái gì bất đắc dĩ, nếu y thật sự tùy tiện tìm một người, vì sao, vì sao không tìm ngươi?"
Tâm tình Minh công tử cực kỳ không xong.
Đỉnh đầu hắn dường như có đám mây đen, nhìn Ngô Tiểu Tráng, gây sự: "Y thế nào lại là tướng công của ngươi? Có biết hổ thẹn không?"
Ngô Tiểu Tráng toàn bộ can đảm đều vừa dùng hết rồi. Hăn như quả cầu da xì hơi, nhỏ giọng: "Thế nào lại không phải, chúng ta cũng động phòng rồi." Hắn vừa nói, vừa nhịn không được nghĩ sờ sờ mông mình một chút,
Bây giờ còn rất đau a.
Minh công tử nhìn Ngô Tiểu Tráng xoay tới xoay lui cảm thấy phiền. Chỉ là người Cơ Chiêu dùng ngụy trang, không có tướng mạo xuất sắc cũng không có khả năng ăn nói, dựa vào cái gì quả quyết Cơ Chiêu là tướng công của hắn?
"Hắn không có nói với ngươi sao?" Minh công tử cất giọng nói: "Hắn chịu đựng vị trong cung kia hoài nghi, lại luôn đề cập chuyện tứ hôn, vì vậy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi."
Ngô Tiểu Tráng ngẩn ngơ, phản bác: "Cái gì bất đắc dĩ, nếu y thật sự tùy tiện tìm một người, vì sao, vì sao không tìm ngươi?"
Minh công tử bị chọc trúng chỗ đau, sinh khí.
Hắn nhớ lúc Lưu Trúc Cung nói với hắn: "Bởi vì vị kia trong cung phái người ngầm ẩn núp ở bên cạnh y. Ngươi cứu y một mạng là chuyện gì xảy ra? Dù sao cũng khiến người khác hiểu lầm ngươi và y có một chân. Y là người biết thời thế, để thánh thượng không hoài nghi, liền chọn ngươi. Giúp y sống yên ổn một chút. Lý do này còn chưa đủ sao?"
có quan hệ mờ ám
Ngô Tiểu Tráng đầu óc có chút rối loạn. Nhưng hắn nhớ tối hôm qua người nọ luôn miệng nói thích hắn, liền cảm thấy người trước mặt nói lời vô nghĩa: "Ngươi dựa vào đâu tự mình suy đoán, cũng không phải Lưu ca nói, đều là nói bậy."
Ngô Tiểu Tráng đã biết Lưu ca của mình tên là Cơ Chiêu, chỉ là Cơ Chiêu nói y thích Ngô Tiểu Tráng gọi như vậy, Ngô Tiểu Tráng cũng sẽ không đổi. Trong tiềm thức cũng đem xưng hô "Lưu ca" gắn lên người Cơ Chiêu.
Minh công tử nghĩ, cái gì Lưu ca Lưu ca, không phải là Lưu Trúc Cung sao? Hắn không phải ở chỗ Lưu Trúc Cung moi được tin tức sao? Vì vậu cười nói: "Là hắn chính miệng nói ra."
Ngô Tiểu Tráng ngẩn ngơ, nhìn Minh công tử dáng vẻ chắc chắn, trong lòng có chút lo lắng: "Ngươi gạt người."
Minh công tử đi lên trước, cầm tay hắn nói: ""Ngươi không tin đúng không? Ta đây mang theo ngươi cùng đi tìm hắn, để hắn chính miệng nói cho ngươi."
Khí lực Minh công tử không lớn, nhưng vẫn kéo Ngô Tiểu Tráng lảo đảo mấy bước. Giấy dầu trong lòng rơi xuống đất, bánh bao thịt đã sớm lạnh như băng.
Ngô Tiểu Tráng khó chịu, người này kiê quyết như vậy, sẽ không phải là thật đi?
Nhưng tối qua Lưu Ca ôn nhu như vậy, chẳng lẽ là giả sao?
Người này thoạt nhìn rất có tu dưỡng, thế nào lại không để ý? Lưu ca hiện đang bận lại quấy rầy y?
Ngô Tiểu Tráng cứ như vậy bị Minh công tử dắt ra cửa, tới khi gặp lão quản gia mới buông ra.
"Tiểu vương gia muốn lão nô chiếu cố, e sợ xảy ra chuyện, mong rằng Minh công tử không nên làm khó."
Minh công tử trừng mắt, có chút do dự. Cảm giác mình ở phủ tướng quân lộ ra nguyên hình bị nhìn thấy rất xấu hổ, lại lo lắng lão quản gia đem chuyện hắ n làm trò hề nói cho Cơ Chiêu, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, tức giận bỏ đi.
Ngô Tiểu Tráng về phòng, ngơ ngác nhặt túi giấy dầu lên, trong lòng càng không rõ.
Không bằng tìm người hỏi mỏi chút.
Hỏi Lưu ca khẳng định là không được. Lưu ca tốt như vậy dù thật sự như Minh công tử nói, khẳng định cũng không đành lòng nói với hắn sự thật.
Được rồi, trước đây hắn bị đánh, vị Đô úy tới cứu hắn tự xưng là bằng hữu của Lưu ca.
Nếu là bằng hữu, chắc biết Lưu ca nghĩ thế nào.
Không bằng, không bằng...
Không bằng lén đi hỏi người này một chút, trong lòng cũng kiên định hơn chút.