“Chào em, vị hôn thê của Chung thiếu gia.”
Nhâm Phó Hạ nhìn lên, vẻ mặt thờ ơ nhìn gã đàn ông cười típ mắt.
Cô nhàn nhã ờ một tiếng, cả người hơi thờ ơ không nhìn Lục Hoàng Thiệu lấy một cái nữa.
“Em có vẻ ít nói chuyện nhỉ! Là bạn của Chung Ngụy, chồng chưa cưới của em tôi có thể đặc biệt được uống một ly với em không?”
Chàng trai minh tinh đưa ly xuống trước đường nhìn của Phó Hạ.
Phó Hạ nhìn lên hắn, rồi nhấc ly lên cười một cái cho phép tắc: “Được chứ.”
Hai người cạn ly xong Nhâm Phó Hạ không nói gì Lục Hoàng Thiệu cũng chẳng biết nói gì nữa, hắn quay lại bên cạnh bạn mình ngồi rồi than thở: “Tao không ngờ thế giới này vẫn có người cưỡng lại nổi cái nhan sắc này của tao đấy, em ấy là người đầu tiên.” Lục Hoàng Thiệu có chút bá đạo nói.
Uông Thần Diêu cười thành tiếng một cái rồi hắn đứng dậy: “Tao ra ngoài hút điếu chút.” Nói xong liền đi thẳng ra bên ngoài.
Ra tận bên ngoài rồi tiếng ồn cũng thuyên giảm, Uông Thần Diêu nhàn nhã lấy điếu thiếu ra trâm hút.
Vừa hay, thấy một chiếc xe đang tới.
Chiếc xe rẽ vào bờ rào bên ngoài trước chỗ đứng của Uông Thần Diêu, Chung Ngụy từ xe bước ra.
“Chưa muộn đâu, nên không cần vội.
Làm điếu rồi vào.”
Uông Thần Diêu chìa ra hộp thuốc, Chung Ngụy liền ngăn ra.
“Không cần.”
“Hử, mà đúng ha...!mày có bao giờ hút thuốc đâu.” Nói rồi Uông Thần Diêu liền đút lại hộp thuốc vào túi.
“Hôn thê của mày cũng dễ thương đấy! Có điều hình như có bạn trai rồi thì phải.”
Chung Ngụy đang phủi quân phục nghe câu đó xong anh ngừng lại nhìn lên hắn.
“Tao không có ý gì đâu, chỉ là hai ngày trước tao có gặp cô ta rồi cô ta say xỉn kể tao nghe thôi, cũng thú vị đấy.
Hai người cũng có người yêu, nhưng lại bị trói buộc phải đính hôn hà hà...”
“Cũng chẳng liên quan gì tới tao cả.”
Dứt lời Chung Ngụy liền đi vào bên trong.
Nhìn thấy Chung về Chung phu nhân vội lấy nhẫn ra đưa cho anh, nhẹ nhàng bảo: “Hôn thê của con chờ con lâu lắm rồi đấy, mau tới trao nhẫn đi.”
Chung Ngụy không nói gì, một buổi đính hôn chỉ có đưa nhẫn thế mà cũng mời đống người tham dự, bày ra cái tiệc, cha mẹ anh làm cũng loáng quá.
Vì loáng quá Chung Ngụy mới càng không vui, anh tiến thẳng tới chỗ Nhâm Phó Hạ ngồi, trước toàn bộ ánh nhìn rồi hai người trao đổi nhẫn cho nhau.
“Anh tới muộn vậy biết làm phí bao nhiêu thời gian của mọi người không hả.” Nhâm Phó Hạ không vui nói, đơn giản cô không muốn ở đây và cũng chờ lâu quá rồi.
Cô còn công việc phải làm nữa nên mới buông lời không phàn nàn.
“Cô có quyền để trách móc một người đàn ông xa lạ này sao?”
Nhâm Phó Hạ bất lặng, cô chỉ nói thế thôi mà gã đàn ông này cũng thái quá rồi.
Ừ thì xa lạ thật, cũng chỉ tại cô đến sớm thôi, trách móc một người không quen nên bị bật lại câu cay đắng thì chịu.
Chung Ngụy rời đi, trước mọi ánh nhìn xăm soi của đám người anh tiến tới trước mặt cha mẹ rồi xin về, với lý do là mệt, nhưng không quên nói đưa cả vị hôn thê đi.
Chung lão gia và Chung phu nhân vui vẻ chấp thuận, sau đó anh quay lại liền kéo Phó Hạ ra ngoài.
“Anh đưa tôi đi như vậy đám người sau làm sao đây?”
“Cha mẹ tôi bày ra họ tự có cách xử lý, cô không cần phải quan tâm.”
“Ò.”
Nhâm Phó Hạ nhìn xuống dưới một cái, ngay lập tức bị lực mạnh vung người lên tường, cô nhìn lên Chung Ngụy.
“Sao...!mới đó mà tưởng mình sắp làm Chung thiếu phu nhân rồi à!” Chung Ngụy ra giọng cứng rắn nhưng có phần mỉa mai nói.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ lập tức cau mày đẩy hắn ra, hừ lạnh một tiếng.
“Chung thiếu tướng này xin hãy nhẩm câu này cho tôi, Nhâm Phó Hạ không giỏi hoang tưởng tình yêu với kẻ khác.
Rõ chưa!” Cô lộ ra nụ cười một bên nói.
Nghe xong Chung Ngụy mới ra vẻ tốt, mà quay người ngồi lên xe.
“Vào đi, tôi đưa cô ra khỏi chỗ này trước đã.”
Nhâm Phó Hạ cũng không khách sáo, vừa hay cô muốn được thoải mái nên đã lên xe.
Vừa lên xe cô đã tháo bỏ đôi guốc cao trắng ra, năm ngón chân có nét đỏ nhạt, cô thoải mãi bày tướng bầy hầy ra ngồi.
“Khó chịu chết đi được.”
Chung Ngụy vừa lái xe lại nhìn cô, nhưng không nói gì hết.
Nhâm Phó Hạ lúc này thật sự muốn cởi chiếc đầm này ra, chiếc đầm bó sát khiến cô thật sự không dễ chịu cả.
Nhưng nhìn sang thấy Chung Ngụy liền thở dài, cô đang có suy nghĩ có nên đá bay anh ta ra ngoài để thay đồ luôn không.
Nhưng...!sao mà được chứ! Nhâm Phó Hạ than thở lại ngồi bầy hầy, phần bụng cô tròn lộ ra, Chung Ngụy thấy liền nói: “Rớt hình tượng rồi kìa.”
Nhâm Phó Hạ lười biếng nhìn qua hắn một cái rồi nhắm mắt nói: “Rớt rồi liên quan gì tới anh.”
“Không liên quan, nhưng tôi chỉ nhắc nhở thôi.”
“Nhìn tôi có giống cần sự nhắc nhở của anh không?” Nhâm Phó Hạ quay qua nhìn hắn rồi lại nhắm mắt.
Về việc cái hình tượng, cô cần gì phải chú tâm tới trước một người xa lạ này.
Bây giờ cô có móc lỗ mũi, hay thả bom thì cũng chả liên quan tới anh ta.
Chung Ngụy không nói gì, biết mình nhắc nhở dư thừa nên hắn bắt đầu chuyên tâm lái xe hơn.
Gần một đoạn, Nhâm Phó Hạ mới mở mắt ra.
Cô nhìn ra bên ngoài, nơi đây mờ lù trước bóng tối tràn vào, xung quanh đoạn đường này chỉ có những hàng cây, chỗ này đâu phải đường về nhà cô đâu? Nhâm Phó Hạ cau mày nhìn sang Chung Ngụy, hắn nhận ra cô tỉnh liền lên tiếng.
“Tôi không biết chỗ ở của cô nên đi vòng vòng.”
“Không biết thì hỏi đi chứ! Anh không mang miệng à.” Nhâm Phó Hạ hơi bực bội nói.
Chung Ngụy không nói gì, hắn chỉ nhướng một bên mày một cái vẫn chăm chú lái xe.
“Tới khách sạn Hồng Xiên cho tôi.” Phó Hạ cố hạ giọng nói, xong rồi lại ngả lưng nhắm mắt.
Giờ đây cô không vui chút nào, ngẫm nghĩ những việc vừa xảy ra đã đủ khiến cô bực tức, lại thêm vì cái ngày đính hôn dở tệ này mà cô phải nghỉ mất hai buổi làm để đi lựa nhẫn rồi như ngày hôm nay đây, đã vậy cha mẹ lại chỉ biết cố xúi giục, rồi làm theo ý họ.
Nhâm Phó Hạ tức bực mà không có chỗ phát tit, cô không vui, chả muốn ở cái ngôi nhà đó nữa..