Nhâm Phó Hạ xách lấy đôi giày bước ra khỏi xe, cô không quên cảm ơn người đàn ông đưa mình tới rồi mới chân trần đi lên bậc thang đi vào bên trong.
Chung Ngụy nghe câu đó xong cũng xoay xe rời đi.
Cửa thang máy mở ra, Nhâm Phó Hạ tới một cánh cửa rồi gõ.
Một chốc lát cánh cửa cũng bật ra.
“Cháu chào cô, cho cháu tá túc lại một đêm được không ạ.”
Người phụ nữ trung niên, có mái tóc nâu xoan đuôi, làn da trắng sáng, dung mạo trẻ trung, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn lấy Nhâm Phó Hạ.
“Là cháu à! Vào đi.”
Nhâm Phó Hạ theo sau cô mình vào, cô nhìn ra nhìn lấy mọi đồ đạc bên trong, bàn có hoa quả, tủ lạnh, tivi vẫn chỗ cũ, Nhâm Phó Hạ vội chạy tới cầm lấy quả chuối rồi nhảy vào sofa nằm, tay liền bóc vỏ chuối rồi nhai ăn.
Nhâm Bận ngồi xuống phần ghế kia, đưa tay rót lấy một cốc nước rồi uống xong mới nhìn rõ ràng mặt cô cháu gái.
“Phó Hạ, sao cháu lại mặc cái váy kì lạ thế này.”
Nghe tớ đây Nhâm Phó Hạ mới nhớ ra, bộ đồ này khiến cô khó chịu hết mức.
Thế là cô đặt trái chuối xuống bàn rồi nhanh chóng chạy vào phòng của cô mình.
...
“Cháu làm gì trông khùng điên vậy.” Nhâm Bận cắn ổi đang xem tivi rồi nhìn sang Phó Hạ nói.
Lúc này Phó Hạ mới thở một hơi dài, cả người cô như cạn kiệt năng lượng ngồi lên sofa nằm xuống, tay cầm trái chuối ăn mới lười biếng nói: “Cháu mới đính hôn xong.”
Nhâm Bận nhìn sang Phó Hạ, mắt cô ấy hơi nghi ngờ mà hỏi: “Đính hôn cái gì? Cháu và cái cậu trai đó á?”
Nhâm Phó Hạ cau mày, không vui trả lời: “Không phải.”
“Ồ, chẳng phải cháu và cậu nhóc đó yêu nhau thấm thiết lắm sao? Bây giờ đính hôn...!mà không phải với cậu nhóc đó?” Nhâm Bận rất bất ngờ.
Nhâm Phó Hạ nghe xong tức đến nỗi không có một biểu cảm, cô nhét phần chuối vào miệng hết rồi nhai ngấu nghiến.
“Cháu không biết gì hết.”
“Ồ, cháu không vui nhỉ.” Nhâm Bận quay mặt đi nhàn nhã nói như không muốn tía thêm chuyện của Phó Hạ nữa.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ càng tức tưởi hơn, cô chẳng hiểu nổi vì sao mình lại có cái đính hôn dính trong đời.
Cảm giác cứ như đây là cuộc đời chó má, không cho cô chút bình yên, mong muốn.
“Cháu bị ép hôn.”
“Cái gì?”
Nhâm Bận nghe xong bất ngờ quay phắt ra nhìn lấy Nhâm Phó Hạ, vẻ mặt bất ngờ nhìn cô như chưa chắc chắn lắm.
Hành động này của cô ấy khiến cho Phó Hạ giật mình thình lình ngã ra sau.
“Nói, cháu bị ai ức hiếp à.
Đứng lên đi với cô, cô đòi lại công bằng cho.
Nghĩ sao mà thời buổi này vẫn có lão nào muốn ép buộc hả.”
Nhâm Bận tức phừng phực, thân thể linh hoạt ngay tức khắc đứng lên, chân đạp lên bàn, tay sẵn áo lên nhìn Phó Hạ.
Phó Hạ lúc này mới vội lên tiếng.
“Cô ngồi xuống đi, cháu chưa nói hết mà.
Cháu đúng là bị ép nhưng cũng chấp nhận rồi.”
Nhâm Bận nghe xong không rõ nội tình nên liền hạ mình xuống, im lặng nghe Phó Hạ nói.
“Cô từng được ông nội kể chuyện của bà cố cố chưa cô.”
Nhâm Bận hơi nheo mắt hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Vậy là cô không được nghe sao? Cháu bị cha mẹ ép đính hôn là do có hôn ước với một gia tộc quân nhân đó ạ.”
Nghe Phó Hạ nhắc tới đây Nhâm Bận hình như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Cháu vừa đính hôn với nhà họ Chung xong?”
“Vâng, vậy là cô cũng biết sao?”
Nhâm Phó Hạ thấy cô mình gật đầu.
“Đó là hôn ước của bà cố nội của chúng ta viết trên giấy, mười mấy năm trước mọi người mới phát hiện ra, cùng thời điểm đó nhà họ Chung đó cũng tìm tới từng hỏi.
Cô chỉ không ngờ, những lời viết trên giấy đó lại thành thật.”
Nhâm Phó Hạ nhàn nhã bận nhai và nghe.
“Tại sao lại là cháu hả!”
“Chị Ngọc đi Mỹ rồi, chị Tư bị ưng thư phải đi nước ngoài điều trị.
Trong nhà chỉ còn cháu đương nhiên là cháu rồi! Nhưng mà hình như cũng chẳng thiệt thòi gì, chỉ đính hôn thôi.
Cũng không kết hôn đâu.”
“Sao cháu biết không kết hôn?”
“Vị đó có bạn gái rồi! Anh ta còn nói sẽ dọn sạch cuộc hôn nhân này để đón vợ về nhà.
Cháu với anh ta như hai người lạ, không liên quan gì , cũng không thiệt gì cho cháu mà, đúng không?”
Nhâm Bận gật nhẹ đầu.
Không có một mối quan hệ gì, chỉ là đã đính hôn thôi, nếu có lúc cần gặp mặt phụ huynh thì chỉ cần diễn kịch, làm thân nhau chút.
Nhâm Phó Hạ nhàn nhã chỉ chờ ngày Chung Ngụy giải quyết cuộc hôn nhân này hai người chính thức sẽ tự do, có vẻ ban đầu cô đã hơi lo xa, nhưng bây giờ ổn hơn rồi.
“Mà thằng nhóc đó có biết cháu đính hôn không?”
“Cô, cháu với tên đó chia tay rồi!” Nhâm Phó Hạ bực tức nói.
Dứt lời xong bỗng tiếng gõ cửa ngoài vang lên, cả hai người liền dán mắt nhìn cánh cửa.
“Cô ơi, bạn cô tới tìm cô sao?”
“Cô làm gì có bạn, chắc người giao hàng.
Để cô ra xem.”
Nói rồi Nhâm Bận rời chỗ tiến tới cánh cửa, vừa mở cửa ra một bó hoa hồng to lớn đã đập vào ngực khiến cho cô giật mình.
“Tặng em, hãy làm vợ anh đi.”
Nhâm Phó Hạ đang uống nước bỗng sặc, cô lau miệng đi nhìn ra ngoài cửa, thật không ngờ cô mình gần rồi mà vẫn có người tới cầu hôn đấy.
Nhâm Phó Hạ kinh ngạc đến nỗi không rời mắt, thứ cô mong chờ bây giờ là...!liệu người cô này có nhận gã đang cầu hôn mình kia không.
Cô Nhâm Bận cũng hết gần nửa đời người rồi! Nhâm Phó Hạ rất mong được thấy đám cưới của cô ấy nên bắt đầu hò lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi.” Bản thân cô bây giờ trông thật trẻ con.
Mà gã đàn ông dưới kia có chút mừng trí, hắn ta có một dung mạo khá ưa nhìn, vóc dáng cũng rất ok, người mặc vest rất chỉn chu.
Tuy nhiên, Nhâm Bận lại không mừng tới vậy.
Cô ấy không nói gì, ngay lập tức dùng chân giẫm lên giày của gã đàn ông kia khiến ông ta đau lùi lại, Nhâm Bận hét lớn.
“Cút đi, bà là bà không ưa mày nhá! Tao đã từ chối mày mấy lần trước đó rất nhẹ nhàng, bây giờ mày ỷ nghĩ tao hiền nên lại tới tỏ tình tiếp nữa sao hả.
Bà của trước đây khoan nhượng nên mày mới lì sao? Lần này bà lộ tính cách thật cho mày rõ, bà đây không hiền đâu nhá nên đừng có mò tới tận đây để đưa cái thứ gớm ghiếc kia cho bà.
Bà là bà ế nhưng ế bằng thực lực, không phải không có ai thích bà nên bà mới không gả đi đâu hiểu chưa.
Nói cho chú đây biết người thích bà phải xếp hàng dài từ đây xuống dưới trung cư chưa hết đâu, nên chú đừng mơ tưởng tới bà nữa, bà đây không muốn lấy chồng đâu.”
Nhâm Bận nói dứt lời vừa thở hổn hển mắt vừa lườm rất xấu người đàn ông đó, bộ dạng của cô ấy lúc này chẳng khác gì mấy bà gì trong bộ dạng tức tưởi xấu xí, tay chống hông rất ra dáng mẹ thiên hạ chửi đời.
Cô ấy chửi, chửi hết lời hết hơi.
Chửi đến mức khiến cho gã đàn ông đó cũng phải im lặng, gương mặt hốt hoảng không nói nên lời.
Thật là tức, Nhâm Bận nhìn xuống gã đàn ông lần cuối: “Chú mày rất xấu, không phải gu của bà này rõ chưa.
Nói thẳng ra bà không lấy chồng kiếp này, chú này đã ghi nhớ chưa.” Nhâm Bận ra bộ mặt hung tợn nói, gã đàn ông kia hơi sợ mà gật gật đầu.
Thấy vậy Nhâm Bận liền đóng sầm cửa lại..