Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tạ Liên, qua đây, kêu một tiếng cho cậu Lý nghe nào, tôi muốn nghe em kêu cậu Lý, em muốn anh”
Lý Dạ Lạc giơ tay lên, dùng cổ tay lau đi lớp mồ hôi trên trán Đông Kỳ Anh.
Đôi môi cô run rẩy, muốn nói gì đó nhưng có vẻ đang kiềm chế bản thân, không để mình nói ra.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy cả người mình như lả đi, bắt đầu bất giác run rẩy.
Rõ ràng thân thể đang kháng cự Lý Dạ Lạc, nhưng giờ phút này ngay cả sức lực bóp chết một con kiến cô cũng không có.
“Bây giờ không kêu thì lát nữa cũng đừng cầu xin tôi!”
Lý Dạ Lạc cười một cách dâm loạn.
Bây giờ thân thế Đồng Kỳ Anh mêm nhữn, đến cả cử động ngón tay cũng khó khăn chứ đừng nhắc tới việc phản kháng Lý Dạ Lạc.
Lý Dạ Lạc cúi người, cúi mặt sát vào Đồng Kỳ Anh, hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, khiến không khí thêm phần mờ ám.
Khoảng cách nguy hiểm như thế, Đồng Kỳ Anh cố hết sức mở miệng, giọng nói đã bắt đầu lắp bắp: “Đừng, đừng đụng vào, tôi..
ˆ “Tạ Liên, để tôi xem dáng vẻ em thế nào đi nào, tôi cũng không muốn mình lên thành một con khủng long đâu..
”
Lý Dạ Lạc giơ tay lên, vừa định gỡ mặt nạ lông vũ trắng trên mặt Đồng Kỳ Anh, đột nhiên “Đoàng”
một tiếng khiến anh ta trợn to mắt rồi khép lại, giống như đã chết vậy, đặt hết sức nặng toàn thân lên người Đồng Kỳ Anh.
Trái tim Đồng Kỳ Anh đang treo lơ lửng giữa không trung, trong tâm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng người, khuôn mặt của đối phương khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sức nặng trên người cô bỗng giảm bớt, sau đó cả người nhẹ bẫng.
Có người bể cô lên từ trên giường.
Đồng Kỳ Anh yếu đuối tê liệt trong ngực người này, trong đầu nhớ lại cảm giác được Phó Quân Bác ôm vào lòng.
Tại sao cô lại hoài niệm cảm giác ấy vào giờ phút này như thế? Cảm giác vừa ấm áp lại an toàn.
Là Phó Quân Bác ư? Cô rất nhớ, rất nhớ Phó Quân Bác...
Phó Quân Bác...
Anh về rồi, có đúng không? Sau này...
Em không muốn anh rời khỏi nhà nữa, có được không? Có thể để cô buông thả một lần không? Phó Quân Bác...
Em thật sự rất nhớ anh...
“Tạ Liên? Tạ Liên! Em tỉnh lại đi!”
Không biết qua bao lâu, Đông Kỳ Anh như loáng thoáng nghe thấy giọng nói lo lắng của Phó Quân Bác.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi mở mắt, trong tâm mắt xuất hiện một gương mặt đẹp trai giỗng Phó Quân Bác.