Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ đây cái gai này cũng trở thành chút lý trí duy nhất của cô.
Phó Quân Bác yêu cô không? Rốt cuộc có yêu hay không? Cô thật sự muốn biết câu trả lời từ con tim anh ta.
Bỗng dưng ánh mắt Phó Quân Tiêu sâu không thấy đáy, không kìm nổi lòng mà giơ một bàn tay khác lên, chậm rãi đến gần chiếc mặt nạ lông vũ trắng trên mặt cô kia.
Trong lúc nhất thời, anh rất muốn xem nhan sắc thực sự của cô.
Nhưng ý nghĩ như vậy lại bị anh kịp thời bóp chết từ trong trứng.
Không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác với cô gái này! Cô gái anh yêu là “Hoài Lan”
, anh không thể hai lòng! Phó Quân Tiêu giơ cái tay kia lên, bất thình lình đập một cái vào sau gáy Đồng Kỳ Anh Trong nháy mắt trước hai mắt Đồng Kỳ Anh biến thành màu đen, không có sức lực ngất đi trong ngực Phó Quân Tiêu.
Sau khi về nhà riêng...
Phó Quân Tiêu nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc cô ấy làm sao thế?”
Nhiên Hoàng Minh nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, thở dài trả lời: “Theo kết quả kiểm tra, cô ấy bị người ta bỏ một loại thuốc đá đặc biệt.
Không giống với những loại thuốc bình thường kia, hơn nữa bởi vì liêu hơi nặng nên trong dạ dày đã hấp thụ một ít, nên dẫn đến bây giờ cả người cô ấy không có sức lực, nhưng mà..
”
“Nhưng nhị cái gì?”
“Chờ lát nữa sau khi cô ấy tỉnh lại, thứ cần chính là cái giường này, cùng với một người đàn ông là được.
Chỉ cần khiến tất cả thuốc trong người cô ấy tiêu tan thì không sao nữa rồi!”
Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu một cái, vẻ mặt hớn hở nói.
Nhất thời Phó Quân Tiêu nổi gân xanh: “Nhiên Hoàng Minh, tên lang băm nhà cậu!”
“Nếu anh không chịch cô ấy thì để cô ây lại cho tôi là được ngay mà.”
Nhiên Hoàng Minh mân mê môi, trong mắt như bùng lên một ánh lửa, ý tứ hàm xúc nhìn người phụ nữ trên giường, lè lưỡi liễm liếm cánh môi, hít hà một tiếng, nói: “Tôi ngửi thấy mùi trinh nữ trên người cô ấy.”
Phó Quân Tiêu trừng mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh một cái, lạnh lùng quát: “Cút!”
“OKI Cậu chờ đó!”
Nhiên Hoàng Minh không khỏi phì cười, xoay người lấy ra một cái kim tiêm từ trong hộp thuốc, khóe miệng khẽ nhếch, hả hê nói: “Lần này cậu thấy là tôi tới? Hay là cậu tới chịch?”
Phó Quân Tiêu nhìn Nhiên Hoàng Minh, mặt đen lại trong chớp mắt.
Hôm sau...
Khi Đồng Kỳ Anh mở mắt ra lần nữa, trời cũng đã sáng.
Trên trần nhà có treo một chiếc đèn cổ trăm bóng, bốn góc có những đường hoa văn phức tạp màu vàng uốn lợn tô điểm.