Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phía sau là mối quan hệ gì?
Minh Tư Thành không cho là vậy: “Lẽ nào, lai lịch của anh ta không tra rõ ràng được sao?”
“Kiểu người vệ sĩ như bọn họ, lai lịch chỉ có chủ nhân và ông chủ của bọn họ mới biết, người ngoài không thể nào biết được.
Nếu như Lang Khiếu Nhật muốn kiểm tra tôi, đồng thời cũng không tra ra được bất cứ điều gì” Bùi Hạ Sênh giải thích.
Minh Tư Thành tiếp tục im lặng.
Bùi Hạ Sênh không nhịn được ho một cái, thản định hỏi ngược lại: “Tôi thấy anh không phải tra mối quan hệ phía sau Lang Khiếu Nhật mà là muốn biết mối quan hệ giữa Lang Khiếu Nhật Và Nhiên Mộc Miên là như thế nào?”
“Đương nhiên” Minh Tư Thành thẳng thản thừa nhận.
Bùi Hạ Sênh suýt chút nữa vì sự thẳng thắng của anh mà tức chết: “Này, tôi bị anh gọi đến gọi lui, không phải vì chuyện riêng của anh đâu nha”
“Làm theo chỉ dẫn của tôi, không phải là đúng theo ý của cô sao?” Minh Tư Thành điềm nhiên nói.
Bùi Hạ Sênh bực dọc trả lời: “Cấp trên của tôi vì để tôi lấy lòng anh, hy vọng anh có thể gia nhập với chúng tôi”
“Vậy cô tiếp tục tra lai lịch của Lang Khiếu Nhật” Minh Tư Thành tiếp tục nói.
Sau khi Bùi Hạ Sênh thở dài, trực tiếp ngắt điện thoại.
Vào đúng lúc này, cánh cửa phía sau Minh Tư Thành có một bóng đen lướt qua.
Trong trang viên, đối với những đóa hoa mẫu đơn Minh Tư Thành mang đến, Phó Hoằng Khôn vui mừng không thôi.
“Đứa trẻ Tư Thành này thật hiểu chuyện, biết làm thế nào để lão già này vui vẻ.” Phó Hoäng Khôn tán thưởng nói.
Nhiên Mộc Miên đỡ Phó Hoằng Khôn ngồi xuống ghế đá trước những bông hoa mẫu đơn, nhếch miệng nói: “Vậy thì cháu không khiến cho ông cố vui sao?”
Phó Hoằng Khôn cười hà hà, giơ tay ấn nhẹ vào mũi của Nhiên Mộc Miên: “Con bé này, còn ghen với vị hôn phu của mình à”
“Mới không có á” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng cười: “Vậy ông cố cũng khen cháu, cháu sẽ không ghen tị nữa”
“Được được được! Cô nhóc nhà chúng ta, cũng rất biết lấy lòng của ông cố nha” Phó Hoằng Khôn cười lớn, nói xong liền húng hắng ho.
Nhiên Mộc Miên vội vàng vỗ lưng cho Phó Hoằng Khôn, “Ông cố, hay là chúng ta về phòng đi”
“Được!” Phó Hoằng Khôn gật đầu, được Nhiên Mộc Miên dìu dậy từ băng ghế đá bước vào phòng.
“Anh của cháu khi nào xuất ngũ?”
“Không biết nữa ạ! Lâu rồi con không liên lạc với anh, ở trong quân đội, các anh không được phép dùng điện thoại.”
“Năm đó, hy vọng lớn nhất của ông cố, chính là mong bố con rời khỏi giới kinh doanh. Không ngờ đến hôm nay lại mong anh cháu xuất ngũ”
“Cháu cảm thấy làm quân đội rất tốt mà. Bảo vệ quốc gia, tại sao muốn anh cháu xuất ngũ vậy?” Nhiên Mộc Miên tùy tiện nói.
Phó Hoằng Khôn vỗ mu bàn tay của Nhiên Mộc Miên, nặng nề nói: “Bởi vì anh trai của con là người thừa kế của tập đoàn Phó Thị, cũng là người thừa kế của trang viên này”
“Cái này cháu biết, chỉ là…”
“Nhóc con”
` “Ông cố không trọng nam khinh nữ, bố cháu cũng vậy. Tất cả tài sản và bất động sản của nhà họ Phó, tương lai cũng sẽ mời người thẩm định phân chia cho cháu. Đây là ý của ông và bố con”
Lời này chính là nói, tương lai Nhiên Mộc Miên không cần làm việc kiếm tiền cũng có thể sống sung sướng vô lo, hơn nữa anh trai Lãnh Diệc Phàm của cô phải chăm chỉ kiếm tiền và tiếp tục phát triển công việc kinh doanh của gia đình.
“Ông cố, chuyện này cháu biết.”
“Cháu yên tâm, Ông cố năm đó có cách để thuyết phục bố cháu, đương nhiên cũng có cách thuyết phục anh cháu” Phó Hoằng Khôn sờ bộ râu dài cười đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên nhếch miệng, cảm thấy số phận anh trai thật bi thương.
Sau khi đưa Ông cố về phòng nghỉ ngơi, Nhiên Mộc Miên cũng quay về phòng của mình.
Sau khi Nhiên Mộc Miên hét lên, một bóng đen soạt một tiếng nhảy từ trên mái nhà xuống.
Cú nhảy này của Lang Khiếu Nhật dọa cho lồng ngực Nhiên Mộc Miên sợ hết hồn.
“Xin lỗi” Lang Khiếu Nhật lập tức xin lỗi.
Nhiên Mộc Miên phất phất tay hỏi: “Tại sao anh không về nhà?”
“Tôi không có nhà” Lang Khiếu Nhật lãnh đạm trả lời.
Nhiên Mộc Miên cũng không truy hỏi, mà chỉ về phía phòng.
của mình nói: “Vậy anh đi cùng tôi vào phòng đi!”
“Cô không sợ tôi sao?” Lang Khiếu Nhật hỏi ngược lại.
Nhiên Mộc Miên ngượng ngùng nhếch miệng cười: “Lúc tôi ngủ sẽ khóa chặt cửa phòng”
Lang Khiếu Nhật đã hiểu ý của cô, không có hỏi thêm.
Nhiên Mộc Miên dắt Lang Khiếu Nhật vào phòng, để Lang Khiếu Nhật ngủ trên ghế dài ở ngoài phòng.
Đây còn thoải mái hơn ngủ trên mái nhà.
Sau khi sắp xếp xong cho Lang Khiếu Nhật, Nhiên Mộc Miên đi vào phòng, không do dự khóa chặt chốt cửa.