Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cả đêm không quay về
Lang Khiếu Nhật nhìn cánh cửa được Nhiên Mộc Miên khóa chặt, khóe miệng không kiềm được khẽ nhếch lên.
Nhưng mà, hôm nay anh ta đã chắc chắn thân phận của người phụ nữ phía sau Minh Tư Thành, và đồng thời nói chuyện của người phụ nữ đó cho Bùi Cúc Hoa trong phòng thí nghiệm và ông ngoại Nhiên Hoàng Biên của Nhiên Mộc Miên.
Ở phía bên kia, trong ký túc xá nam của Đại học Cung Huy.
Minh Tư Thành cả đêm không quay về.
Mà Hạ Mộc Tử bị người quản lý của ký túc xá nam đuổi ra ngoài Hạ Mộc Tử không chết tâm, ngày thứ ba lại chạy đến ký túc xá nam tìm Minh Tư Thành.
Vào đúng lúc này, Minh Tư Thành từ bên ngoài quay về.
Nhìn thấy Hạ Mộc Tử, Minh Tư Thành có chút đau đầu vò đầu, cuối cùng cũng kêu cô ta đi ra ngoài.
Hai người sánh vai nhau, cùng đi trên đường trường.
“Anh Tư Thành, có phải anh vì chuyện của anh em, mới ghét lây cả em đúng không?” Hạ Mộc Tử đột nhiên dừng bước, chặn trước người Minh Tư Thành, hai người mặt đối mặt, cô ta bày vẻ mặt đáng thương nói.
Minh Tư Thành nhìn Hạ Mộc Tử, vô cùng thẳng thẳng nói: “Đúng”
“Nhưng mà đó là chuyện mà anh em làm, không phải em làm mà” Khuôn mặt Hạ Mộc Tử ấm ức nói.
Cô ta chỉ biết, năm đó Minh Tư Thành mười bảy tuổi, anh bắt đầu cùng anh trai cô ta Hạ Chí Mẫn cùng nhau lập nghiệp.
Kết quả, anh trai cô ta bán đứng anh, còn cướp lấy thành quả lao động của anh, cuối cùng khiến cho công ty nhỏ của Minh Tư Thành bị phá sản.
Cùng năm đó, Minh Tư Thành cũng vì chuyện này mà thi đại học thất bại.
“Hạ Mộc Tử, cô đi đi! Đừng đến bám lấy tôi nữa. Tuy rằng chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, nhưng chỉ là quen biết mà thôi.
Tôi chưa từng thích cô, cũng chưa từng có cách nghĩ nào khác đối với cô. Bây giờ không có, hiện tại càng không có” Minh Tư Thành trực tiếp từ chối.
Hạ Mộc Tử bỗng chốc ngây ngốc, mũi chua xót, có chút nhẹ hỏi: “Bởi vì cô Nhiên Mộc Miên đó sao? Rõ là em quen biết anh trước cô ấy, tại sao anh không chọn em? Em có chỗ nào không bằng cô ấy chứ!”
Minh Tư Thành nhìn Hạ Mộc Tử khóc, bỗng chốc cảm thấy phiền phức, bắt đầu trở nên không kiên nhãn, thậm chí còn bình thản nói: “Cô ấy xinh đẹp hơn cô, vóc dáng cũng hoàn hảo hơn cô, gia cảnh càng mạnh hơn nhà cô, càng huống hồ tôi và cô ấy có hôn ước. Bây giờ cô hiểu rồi chứ?”
“Anh Tư Thành, anh không phải là loại người như vậy, em biết mà” Hạ Mộc Tử khóc nức nở phản bác.
Minh Tư Thành cau mày, không kiên nhãn hỏi: “Cô cảm thấy tôi là loại người nào?”
“Em biết anh bị ép mà! Thật ra anh vốn dĩ không thích Nhiên Mộc Miên đúng không? Hơn nữa, anh cũng không nhìn về gia cảnh nhà cô ấy. Anh Tư Thành, anh ở bên cạnh em đi! Em có cách giúp anh giải trừ mối hôn ước hào gia này” Hạ Mộc Tử thề thốt nói.
Minh Tư Thành có chút đau đầu: “Tôi nói với cô một lần nữa, tôi không thích cô, cô cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi” Thật ra lời này trước khi Nhiên Mộc Miên xuất hiện anh đã nói cùng với cô ta rồi chỉ là cô ta vân chưa chết tâm.
Minh Tư Thành nói xong liền quay người rời đi.
Hạ Mộc Tử đứng ngẩn người ở chỗ cũ, im lặng rơi nước mắt.
Sau khi Minh Tư Thành rời đi, không biết lúc nào, Trọng Quân Kiệt đi đến phía trước cô ta, đưa khăn giấy cho cô ta.
“Tôi không quá giỏi an ủi người khác, nhưng mà tôi có thể cho cô mượn bờ vai” Trọng Quân Kiệt xoa đầu cô ta, đột nhiên trở nên chân thành nói.
Hạ Mộc Tử ngẩng đầu nhìn Trọng Quân Kiệt một cái, sau đó nhào vào lòng anh ta, khóc lớn lên.
Sau khi Trọng Quân Kiệt đưa Hạ Mộc Tử về dưới lầu nhà anh trai cô ta Hạ Chí Mẫn, khi trở lại trường học, anh ta bước vào cửa phòng ngủ, đi tới trước giơ nắm đấm vào lưng Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành cảm nhận được động tĩnh phía sau lưng, gấp laptop lại, nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế.
Mà nắm đấm của Trọng Quân Kiệt, trực tiếp đấm vào kệ trên bàn làm việc, “rầm” một tiếng, xương ngón tay chạm vào bỗng chốc khiến anh ta đau đến mức chảy cả nước mắt”
“Trời ạ! Anh Thành! Anh sao lại treo máy như vậy” Trương Hùng Cường kêu lên.
Trương Hùng Cường và Hình Quốc Bảo nhìn thấy Minh Tư Thành offline, mới dừng trò chơi trong tay, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Trọng Quân Kiệt đang đứng ở phía trước Minh Tư Thành.
“Tôi không thích cô ta, vô tình đối với cô ta, lẽ nào không phải chuyện bình thường sao?” Minh Tư Thành không cho là vậy hỏi ngược lại.
Trương Hùng Cường và Hình Quốc Bảo bất giác nhìn nhau, nhưng không ai chen vào câu chuyện giữa Minh Tư Thành và Trọng Quân Kiệt.