Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tình đầu thanh mai trúc mã
“Thưa ông, cháu rất vui cũng thấy rất vinh hạnh vì ông đã khen ngợi cháu như vậy. Nhưng, chuyện tình cảm…”
“Chắt trai này của ông cũng rất tán thưởng cháu đó” Phó Hoằng Khôn cười, cắt ngang lời của Tống Vân Thùy.
Lãnh Diệc Phàm kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt nhìn Phó Hoằng Khôn, nhưng anh không vạch trần lời nói dối của ông cố.
Rõ ràng là anh có thể nhìn ra, ông cố Phó Hoảng Khôn rất muốn tác hợp cho anh và Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy nhìn Lãnh Diệc Phàm theo bản năng.
Lãnh Diệc Phàm thấy Tống Vân Thùy không trả lời được nên đành phải giảng hòa giúp cô ấy, mỉm cười nói: “Ông cố, táo đã được gọt xong rồi, ông ăn táo đi”
“Haizz… Thăng nhóc này, chẳng biết lấy lòng ông như Mộc.
Miên gì cả. Con nhóc Mộc Miên kia chuyện gì cũng làm theo ý ông” Phó Hoằng Khôn cảm khái.
Khóe miệng Lãnh Diệc Phàm cong lên, đáp: “Hay là, cháu gọi Mộc Miên đến cho ông nhé?”
“Anh thích cô ấy à?” Tống Vân Thùy hỏi vu vơ.
Lãnh Diệc Phàm ngừng lại một lúc rồi trả lời một cách đầy ẩn ý: “Ừm, đó là tình đầu của tôi”
Tống Vân Thùy thu lại nét mắt, hơi mất tự nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô ấy không hiểu mình đang mong đợi điều gì ở anh.
Lãnh Diệc Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng chuyên tâm lái xe.
Sau khi đến ga tàu cao tốc, Tống Vân Thùy nói với Lãnh Diệc Phàm: “Cảm ơn anh”
Lãnh Diệc Phàm lịch sự gật đầu.
Sau khi Tống Vân Thùy xuống xe, anh lái xe lao vụt đi.
Lúc Lãnh Diệc Phàm rời khỏi, anh đi rất thản nhiên tiêu sái.
Nhưng Tống Vân Thùy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn xe của Lãnh Diệc Phàm dần khuất dạng với vẻ quyến luyến không nỡ.
Người đàn ông này, nho nhã lịch sự, rất có phong độ, cũng có vẻ cương nghị chính trực của một quân nhân.
Nếu như…
Tống Vân Thùy lắc đầu, gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, sau đó quay người bước vào cửa ga.
Sau khi tiên Tống Vân Thùy về, trên đường quay trở lại bệnh viện, Lãnh Diệc Phàm nhận được điện thoại của Nhiên Mộc Miên.
Anh đeo tai nghe Bluetooth lên rồi mới ấn nút trả lời.
“Anh trai, ông cố nói anh và vị họ Tống kia lại gặp mặt hả?”
Nhiên Mộc Miên vui vẻ hỏi.
Lãnh Diệc Phàm hỏi ngược lại cô: “Em đang giúp ông cố nối dây tơ hồng đấy hả “Ông cố nói, anh rất thích vị họ Tống kia, muốn chị ấy làm chị dâu của em” Nhiên Mộc Miên đáp lại một cách nghiêm túc.
Lãnh Diệc Phàm cố ý tỏ ra trầm ngâm, hỏi: “Anh nghe Khải Huy nói, em và Tư Thành đang làm ầm ï đòi hủy bỏ hôn ước hả, tại sao một chuyện lớn như thế mà bố và mẹ, còn cả ông cố đều không biết?”
“Hả? Chuyện này… không có! Làm gì có chuyện đó! Mối quan hệ giữa em và Minh Tư Thành vẫn rất rốt! Hừm, đúng, tốt lắm ấy!” Nhiên Mộc Miên lập tức trở nên ấp a ấp úng, trong lòng cô rất chột dạ.
Lãnh Diệc Phàm cười nói: “Hai đứa chắc chăn là thật sự rất tốt hả?”
“Đúng vậy! Em và anh ta vô cùng vô cùng hợp nhau! Vì thế, anh đừng nghe đại đội trưởng Minh nói linh tinh gì đó!” Nhiên Mộc Miên giải thích.
Lãnh Diệc Phàm không khỏi khuyên nhủ cô một câu: “Nếu em đã thích Tư Thành rồi thì em nên nói với cậu ấy sớm một chút. Đàn ông tốt rất dễ bị các cô gái khác “đào” mất, đến lúc đó, chỉ sợ là em sẽ không còn cơ hội nữa đâu”
“Còn lâu em mới thích anh ta!” Nhiên Mộc Miên lại trở nên kiêu ngạo.
Làm sao cô có thể là người thừa nhận loại chuyện như vậy trước chứ?
Lãnh Diệc Phàm cười đầy ẩn ý: “Có cần anh trai giúp em thăm dò ý tứ bên chỗ đại đội trưởng Minh của chúng ta không?”
“Thăm dò ý tứ cái gì chứ?” Nhiên Mộc Miên khó hiểu.
Lãnh Diệc Phàm cười đáp: “Đương nhiên là giúp em hỏi xem, xem xem rốt cuộc Minh Tư Thành có thích em không?”
“Anh trai! Rốt cuộc anh đứng về phía ai vậy?” Nhiên Mộc.
Miên xấu hổ, nói.
Lãnh Diệc Phàm phụt cười, nói: “Con nhóc ngốc nghếch “Anh trai, em không cho phép anh dò hỏi ý tứ bên chỗ đại đội trưởng Minh đâu nhé, anh có nghe thấy không? Còn nữa, em cũng không cho phép anh nói linh tinh trước mặt đại đội trưởng Minh đâu! Nếu không, em sẽ liều chết với anh đấy!”
Nhiên Mộc Miên sốt ruột nói.