Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Cô cả Nhiên lên tiếng
Lãnh Diệc Phàm đáp: “Vâng vâng vâng! Cô cả nhà chúng ta đã lên g thì người làm tay sai như anh nhất định phải tuân theo rồi!”
“Còn nữa, những lời đại đội trưởng Minh nói với anh, anh không được nói lại cho bố mẹ và ông cố nghe đâu đấy!” Nhiên Mộc Miên lại ra lệnh.
Khóe miệng Lãnh Diệc Phàm hơi cong lên, đáp: “Được, anh trai sẽ giúp em, bảo đảm sẽ không khiến hôn ước của hai đứa bị hủy”
“Không đúng không đúng!”
“Hả?”
“Anh trai, sao anh lại chuyển chủ đề sang chuyện của em rồi? Em gọi điện thoại cho anh là muốn nói chuyện của anh với vị họ Tống kia cơ mà” Nhiên Mộc Miên hùng hồn nói.
Lãnh Diệc Phàm nhướng mày, lập tức đổi chủ đề: “Bây giờ anh đang lái xe, phía trước có camera giám sát, anh cúp máy trước đây. Thế nhé, bye bye”
“Này, anh!”
“Tút”
Lúc này, Nhiên Mộc Miên còn chưa nói hết câu, Lãnh Diệc Phàm đã dứt khoát cúp điện thoại.
Nhiên Mộc Miên nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, không khỏi bĩu môi.
Xem ra, nhiệm vụ mà ông cố giao cho cô, cô chưa thể hoàn thành được.
“Mộc Miên, chúng ta nên xuất phát thôi!”
Sau lưng vang lên giọng của Lạc Vũ.
Nhiên Mộc Miên đáp một tiếng “Vâng” rồi cất điện thoại, quay người đi tới trước mặt Lạc Vũ.
Lạc Vũ mỉm cười, đội chiếc mũ chống nắng lên đầu Nhiên Mộc Miên, nói: “Gọi điện thoại xong rồi, chúng ta nên đến điểm tham quan tiếp theo thôi”
“Vâng!” Nhiên Mộc Miên giữ chặt vành mũ, nhìn Lạc Vũ, cười tươi như hoa.
Mà cảnh này đã bị đám “chó săn” chụp lại.
Tối hôm đó, trong phòng khách sạn.
Nhưng, đã nhiều ngày trôi qua, Minh Tư Thành vẫn không gửi một tin nhắn nào cho cô.
Nhiên Mộc Miên thấy hơi khó hiểu, tự hỏi liệu có phải Minh Tư Thành đã thích Bùi Hạ Sênh rồi không.
Nếu như anh đã thật sự thích cô ta, vậy cô phải làm sao đây?
Đúng lúc này, cửa phòng có người nhấn chuông.
Nhiên Mộc Miên cất điện thoại, bò dậy khỏi giường, xỏ dép lê rồi chạy ra mở cửa.
“Mộc Miên” Lạc Vũ buồn bã nhìn Nhiên Mộc Miên.
Phản ứng đầu tiên của Nhiên Mộc Miên là: “Anh có uống thuốc đúng giờ không?”
Cô đã đưa Lạc Vũ đến gặp bác sĩ tâm lý mà ông cố giới thiệu cho cô.
Bác sĩ tâm lý nói, Lạc Vũ mắc chứng trầm cảm nặng, nếu muốn chữa khỏi bệnh, ngoài liệu pháp điều trị tâm lý cùng giảng giải, còn phải dựa vào tác dụng của thuốc.
Lạc Vũ không khỏi cười khổ, gật đầu.
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta ở chung một phòng đi” Lạc Vũ nói.
Nhiên Mộc Miên giật nảy mình, trực tiếp cự tuyệt: “Như vậy không được.”
“Anh sợ anh sẽ không chống đỡ được “OKI Không thành vấn đề! Em sẽ liên hệ với quản lý dịch vụ khách sạn, bảo cô ấy mở một phòng Tổng thống nhỏ cho chúng ta” Nhiên Mộc Miên lập tức cắt ngang lời của Lạc Vũ.
Nhiên Mộc Miên đưa Lạc Vũ đi du lịch, ngộ nhỡ anh ta lại không biết thương xót bản thân mà tự sát, cô sẽ thấy rất áy náy day dứt trong lòng.
‘Vẻ mặt nghiêm túc của Nhiên Mộc Miên khiến Lạc Vũ thấy hơi dở khóc dở cười.
Cho dù cả thế giới này có vứt bỏ anh ta, Nhiên Mộc Miên cũng sẽ không vứt bỏ anh ta, có lẽ là vì một câu nói dối của anh ta đối với cô, hoặc có lẽ là bởi cô thật sự coi anh là bạn.
Anh ta đã lừa cô, nói rằng cậu bé cứu cô lúc còn nhỏ.
chính là anh ta.
Vì thế, hết thảy những điều cô đang làm bây giờ chỉ là đang báo đáp công ơn của anh ta?
Cô nhóc này là một cô gái tốt, anh không nên phụ bạc một tấm chân tình của cô mới phải.
Lạc Vũ mỉm cười nhẹ nhõm, lúc quay người đi vào phòng, anh ta tắt đèn trong phòng khách đi.
Lợi dụng cô nhóc này đã lâu như vậy, cũng đã đến lúc buông tay rồi.
Ngày hôm sau.
Nhiên Mộc Miên bị đánh thức bởi ánh nắng ban mai, cô vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình vừa ngáp ngắn ngáp dài, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Lúc cô vẫn đang mơ màng ngái ngủ, ánh mắt cô vô thức.
quét qua một mảnh giấy trắng trên bàn trà trước mắt. Nhiên Mộc Miên rùng mình một cái, lập tức bừng tỉnh.
Cô vội vàng cầm mảnh giấy lên xem kỹ, bên trên là lời nhắn viết tay của Lạc Vũ.