Thịnh Thế Đích Phi

chương 213: tỷ võ đánh cuộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Tu Nghiêu mang theo một thân lạnh như băng bước vào đại sảnh, thần sắc khinh miệt nhìn Trấn Nam Vương trước mắt, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không che giấu chút sát ý nào.

Vốn dĩ lúc trước vị trí Tướng quốc Tây Lăng quốc không phải là chức suông, vô luận ở quốc gia nào, thì quan hàm như Thừa tướng, Tướng quốc đều tuyệt đối hết sức quan trọng, thậm chí dưới một người trên trăm triệu người. Nhưng đến thế hệ của Trấn Nam Vương Tây Lăng thì lại xảy ra biến hóa, Tướng quốc Tây Lăng luôn trung thành với tiền đại Tây Lăng hoàng đã băng hà, nên tất nhiên cũng trung thành với đương kim Tây Lăng hoàng được tiền đại Tây Lăng hoàng truyền ngôi, năm xưa cũng đã cho Trấn Nam Vương không ít ngột ngạt. Nhưng hết lần này tới lần khác, mặc dù Tây Lăng hoàng không anh minh bằng Trấn Nam Vương, nhưng cũng còn biết Tướng quốc là người của mình, trên triều vẫn ủng hộ, giúp đỡ, cho nên, nhiều năm qua, Trấn Nam Vương đều hết sức khó chịu. Cho đến mấy năm gần đây mới làm cho lão Tướng quốc đã trải qua hai triều kia chết đi, nên vì vậy, về sau, mấy đời Tướng quốc bị đẩy lên đều chỉ là những con bù nhìn, không làm chủ được chuyện gì. Hôm nay, Trấn Nam Vương lại nói lấy lễ Tướng quốc để mời Diệp Ly, vừa nghe vào trong tai người biết rõ, thì tất nhiên sẽ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Từ Thanh Trần đi vào sau Mặc Tu Nghiêu, thấy Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong thì cũng chỉ nhàn nhạt nhướng mày mỉm cười nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly bất đắc dĩ cười, phất tay cho người dâng trà cho Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần.

Lôi Đằng Phong đánh giá Từ Thanh Trần một lát, mới cười nói: “Công tử Thanh Trần, đã lâu không gặp, phong thái lại càng hơn xưa.” Từ Thanh Trần nở nụ cười trong suốt và ung dung, như không mang theo một chút bụi trần nào, “Thế tử nói đùa rồi, cũng không lâu, không phải năm ngoái chúng ta đã gặp nhau ở phía nam sao?” Ánh mắt Lôi Đằng Phong hơi trầm xuống, cười nói: “Là tại hạ không nhớ rõ.” Năm ngoái ở phía nam, Từ Thanh Trần cũng gây rắc rối cho hắn không ít, tất nhiên Lôi Đằng Phong sẽ không xem nhẹ người thanh niên nhìn như nhàn vân dã hạc, lại được người Đại Sở phong là công tử đệ nhất thiên hạ này.

Bên này hòa bình, nhưng bên kia thì lại không khách khí như vậy. Mặc Tu Nghiêu tùy ý ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng liếc nhìn Trấn Nam Vương đang ngồi phía dưới tay, hỏi: “Không biết Trấn Nam Vương đại giá quang lâm là có chuyện gì muốn nói?” Diệp Ly nhẹ giọng nói lại mục đích đến đây của Trấn Nam Vương, những người khác trong đại sảnh đều nghe rõ, cũng đang đợi câu trả lời của Mặc Tu Nghiêu. Nói cho cùng, thì ở Tây Bắc, còn có Định Vương phủ, vẫn do Mặc Tu Nghiêu định đoạt. Nếu hắn không đồng ý, thì người khác nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Trên khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Tu Nghiêu nứt ra một nụ cười lãnh khốc, nhìn Trấn Nam Vương, cười nói: “Lúc trước, không phải Trấn Nam Vương nói muốn tỷ thí với Bản vương một trận sao? Đúng lúc, hôm nay Bản vương cũng rảnh rỗi. Chỉ cần Trấn Nam Vương đánh thắng Bản vương thì cái gì cũng dễ nói!” Mọi người ngẩn ra, không nghĩ tới, lúc này Mặc Tu Nghiêu lại muốn động thủ với Trấn Nam Vương. Lôi Đằng Phong nhíu nhíu mày, nói: “Định Vương, hiện tại. . . . . .”

Mặc Tu Nghiêu cắt đứt lời Lôi Đằng Phong, cười nói: “Thế tử yên tâm, Bản vương tuyệt đối sẽ không ức hiếp Trấn Nam Vương bị thiếu một tay. Cùng lắm thì, Bản vương cũng dùng một tay so chiêu với Trấn Nam Vương là được.”

Nghe vậy, trong đại sảnh tỏa ra hơi lạnh. Sắc mặt Trấn Nam Vương âm trầm nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, lạnh lùng nói: “Định Vương cũng có phần quá tự phụ đi, dùng một tay mà muốn so chiêu với Bản vương, ngươi có năng lực đó sao?” Ai cũng biết, cánh tay trái của Trấn Nam Vương tuyệt đối là cấm kỵ không thể nói. Đó cũng là thất bại thảm hại nhất trong cuộc đời Trấn Nam Vương, không chỉ chiến tích bị địch thủ chưa từng gặp phá hủy, mà hơn nữa, toàn bộ thân vệ của lão bị diệt gần như hoàn toàn mới cứu được lão ra, nhưng ngay cả như thế, thì lão vẫn phải bỏ ra thêm một cánh tay thì mới có thể chạy trốn được từ trong tay Mặc Lưu Danh. Mà bây giờ, người sỉ nhục lão lại biến thành con trai của Mặc Lưu Danh, thì càng khiến người ta cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa. Mặc Tu Nghiêu cũng không xem tức giận của Trấn Nam Vương vào trong mắt, thờ ơ nói: “Vẫn dễ hơn việc chờ Trấn Nam Vương lại mọc thêm một cánh tay nữa đi.”

“Làm càn!” Trấn Nam Vương giận dữ, tay phải vỗ mạnh lên lan can, cả người bay lên trời, đánh một chưởng về phía Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, tay áo vung lên, một tay ôm Diệp Ly tránh được một kích kia của Trấn Nam Vương, rồi bay ra ngoài. Đợi đến khi đám người Trấn Nam Vương đuổi ra tới, thì Mặc Tu Nghiêu đã ôm Diệp Ly rơi xuống đất, hơn nữa, còn có thời gian sửa lại mấy sợi tóc bị gió làm rối giúp nàng, sau đó mới xoay người nhìn Trấn Nam Vương, tiến lên hai bước, lạnh nhạt nói: “Mời.”

Trấn Nam Vương hừ lạnh một tiếng, phi thân nhào tới Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng không tránh né mà đón lấy, hai người bắt đầu giao đấu ở trước đình viện bên ngoài đại sảnh. Bên này vừa động thủ, tất nhiên dẫn tới rất nhiều người trong Định Vương phủ chạy đến vây xem. Mọi người nghe ngóng chạy đến xem đều mang sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Trấn Nam Vương đang đánh và Lôi Đằng Phong đang đứng xem cuộc chiến ở một bên. Phượng Chi Dao thì lại càng e sợ thiên hạ không loạn, đứng ở bên cạnh Diệp Ly, cười hì hì nói: “Vương phi, công lực của Vương gia chúng ta lại tăng thêm một bậc sao? Định Vương dùng một tay khiêu chiến cao thủ đệ nhất Tây Lăng, tin tức này vừa truyền ra, không biết có bao nhiêu người phải bái phục dưới uy danh của Vương gia chúng ta đó.” Người ở chỗ này cũng đều tai thính mắt tinh, nên tất nhiên nghe thấy rõ ràng lời của Phượng Chi Dao. Nhìn lại, thì thấy, quả nhiên, khi so chiêu với Trấn Nam Vương, Định Vương chỉ dùng một tay, một tay khác đặt ở sau lưng cũng chưa từng đụng tới. Tất nhiên, lời này cũng bay vào trong tai Trấn Nam Vương, thần sắc trên mặt càng thêm âm trầm, ra tay cũng càng trở nên ác liệt. Mặc dù, một tay đấu một cái tay nhìn như rất công bằng, nhưng dù sao, trên đời này, kẻ ngu chân chính cũng không phải nhiều như vậy. Trấn Nam Vương đã tàn phế mười mấy năm rồi, đã có thói quen sử dụng một tay. Nhưng Định Vương vẫn luôn sử dụng hai tay, đột nhiên chỉ dùng một tay, thì tuyệt đối chiến lực sẽ không mạnh bằng lúc trước. Như vậy, Trấn Nam Vương thua thì tất nhiên sẽ mất mặt, nhưng thắng thì cũng không vẻ vang gì.

Mặc dù quy củ của Định Vương phủ rất nghiêm ngặt, nhưng những người rảnh rỗi vẫn tương đối được tự do thoải mái. Ví dụ như lúc này, một số người vây xem Vương gia nhà mình tỷ võ với Trấn Nam Vương đã bắt đầu đặt cược ai thua ai thắng. Chỉ là, kết quả đặt cược hơi đặc biệt, tất cả đều đánh cuộc Vương gia nhà mình thắng, cho nên, thua thì tất nhiên không cần thường tiền, nhưng mà, thắng cũng không có tiền a, đánh cược này đúng là không mở được mà.

Phượng Chi Dao cười chân thành đi tới trước mặt Lôi Đằng Phong, cười nói: “Lôi thế tử, có muốn đặt cược hay không? Ngươi đoán xem, Vương gia nhà chúng ta thắng hay Phụ Vương của ngươi thắng?” Lôi Đằng Phong nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, tất nhiên cũng sẽ không trả lời vấn đề như vậy, Phượng Chi Dao cũng không để ý sự lãnh đạm hắn ta, xoay người hỏi Diệp Ly: “Vương phi, người thấy sao?” Diệp Ly đang chăm chú nhìn chằm chằm màn đánh nhau trước mắt, nên cũng không có tâm tư để ý tới câu hỏi của Phượng Chi Dao. Lại nói, đây cũng được xem như là lần đầu tiên nàng được xem Tứ đại cao thủ trong thiên hạ giao đấu một cách chân chính. Những người khác cũng theo dõi chăm chú, dù sao, một trận quyết đấu như vậy cũng không phải có thể thấy thường xuyên. Với người tập võ, quan sát cao thủ như thế tỷ thí luôn vô cùng có ích cho võ công và tu vi của mình.

Người duy nhất ở đây không có hứng thú với chuyện này, thì chắc chắn phải kể đến Từ Thanh Trần rồi, tuy công tử Thanh Trần có kỳ tài ngút trời, nhưng không biết vì sao mà trên con đường võ học thì hắn lại một chữ cũng không biết. Tất nhiên, lấy tu dưỡng và kiến thức của hắn thì cũng không hứng thú gì với việc xem náo nhiệt, nhìn mọi người đang vây xem đến say mê trong viện, công tử Thanh Trần chỉ đành phải bất đắc dĩ lặng lẽ trở về thư phòng xử lý chuyện của mình.

Trận đánh này kéo dài gần hai canh giờ, mà đánh cuộc cũng nhanh chóng lan từ trong Định Vương phủ ra đến cả thành Nhữ Dương. Hàn Minh Tích nghe ngóng chạy đến còn đặc biệt chạy ra chạy vào thông báo tình hình thực tế của trận tỷ võ để người ta không bị gián đoạn, thuận tiện ghi chép đặt cược mới. Tất nhiên, bách tính thành Nhữ Dương sẽ không chút do dự mà ủng hộ cho Vương gia nhà mình, nhưng những người ủng hộ Trấn Nam Vương cũng không thể nói hàm hồ được, mặc dù nhân số không nhiều bằng đặt cho Định Vương, nhưng đặt cược đều là quyền quý các quốc gia nên tất nhiên con số cũng sẽ không thể xem thường, vì vậy, lực lượng của hai người lại ngang nhau.

Trong viện Định Vương phủ, hai bóng người giao thủ rất nhanh, lúc tách ra, lúc hợp lại, tốc độ nhanh đến nổi hầu như làm cho người xem khó mà thấy rõ chiêu thức của bọn họ. Sau khi song chưởng lại chạm vào nhau lần nữa, hai người tách ra, lui về sau mấy bước. Trấn Nam Vương che giấu sắc mặt, nhưng tay áo hoa lệ đã bị chưởng phong bén nhọn cắt nát không ít, trở nên cao thấp không đều. Mặc Tu Nghiêu khẽ nhắm mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, một sợi tóc trắng như tuyết bay xuống trước mặt hắn, hiển nhiên mới vừa bị chưởng phong cắt đứt. Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Mặc Tu Nghiêu, ngươi thật sự cho rằng chỉ dùng một tay thì có thể thắng được Bản vương sao?”

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói: “Sao ngươi không thử xem Bản vương có thể cắt đứt luôn một cái tay khác ngươi hay không?”

“Thằng nhãi con vô lễ!” Trấn Nam Vương giận dữ mắng, một chưởng như bài sơn đảo hải vung tới Mặc Tu Nghiêu. Thân hình Mặc Tu Nghiêu vừa chuyển, xoay tròn tung người lên, trên không trung lại lấy góc độ kỳ dị lộn ngược lại, nhắm thẳng đến cánh tay phải của Trấn Nam Vương.

“Phụ Vương cẩn thận!” Lôi Đằng Phong kinh hô.

Trấn Nam Vương hừ lạnh một tiếng, chưởng thế không ngừng, thật nhanh đánh ra mấy chưởng ngăn trở thế công của Mặc Tu Nghiêu. Hai người lại tiếp tục đánh ngươi tới ta đi.

Diệp Ly cũng không ở lại xem kết quả cuối cùng của cuộc tỷ thí này, thấy mặt trời chiều đã ngã về tây, Diệp Ly liền đứng dậy, trở về phòng chăm sóc con trai bảo bối nhà mình. Dù sao cũng đang ở trong Định Vương phủ, cho dù Mặc Tu Nghiêu không thắng Trấn Nam Vương được, thì Trấn Nam Vương cũng tuyệt đối không thể gây thương tổn cho hắn. Trở về phòng, quả nhiên Mặc Tiểu Bảo đã thức, đang nằm trong lòng vú nuôi oa oa khóc lớn. Bởi vì Diệp Ly cũng không thích để cho vú nuôi chăm sóc bé nhiều, cho nên, trừ lúc bú sữa, thì Mặc Tiểu Bảo cũng không thích để cho vú nuôi ôm. Ngay cả hai vị phu nhân Từ gia cũng đều được Mặc Tiểu Bảo thích hơn vú nuôi. Lúc Diệp Ly trở về phòng, thì hai vú nuôi đang bị Mặc Tiểu Bảo hành hạ đến đầu đầy mồ hôi. Đi tới ôm bé vào lòng mình, mắt to của Mặc Tiểu Bảo xoay tròn nhìn mẫu thân nhà mình, hít hít cái mũi nhỏ cọ cọ ở trong ngực Diệp Ly rồi ngủ.

Diệp Ly hơi thú vị nhìn bánh bao nhỏ trong lòng, nàng không biết vật nhỏ như vậy có thể nhận biết người hay không, nhưng rất hiển nhiên, Tiểu bảo bảo nhận ra nàng và Mặc Tu Nghiêu. Điển hình chính là, vô luận Mặc Tiểu Bảo khóc đến lợi hại như thế nào, thì chỉ cần đến trong tay nàng sẽ tuyệt đối nín khóc. Tuong tự, vô luận cười đến vui vẻ bao nhiêu thì chỉ cần đang lúc tỉnh mà đến trong tay Mặc Tu Nghiêu, thì tuyệt đối sẽ khóc đến thiên hôn địa ám. Khiến cho Diệp Ly cũng không nhịn được phải hoài nghi, ở đâu ra mà tiểu tử mới một tháng này có nhiều khí lực và nước mắt như vậy. Đang dỗ Mặc Tiểu Bảo ngủ, thì nha đầu ở phía ngoài bẩm báo Từ đại phu nhân, Từ nhị phu nhân và Tần tiểu thư tới. Diệp Ly vội vàng cho người ba mời người vào.

“Mợ cả, mợ hai, Tranh nhi tỷ tỷ. Sao lại tới đây?” Diệp Ly ôm Mặc Tiểu Bảo đi ra ngoài, cười hỏi.

Từ đại phu nhân cười nói: “Nghe nói ở Tiền viện đang đánh nhau?” Mặc dù Từ gia cũng không tính là cổ hủ, nữ quyến vẫn không thế nào đến Tiền viện, đặc biệt là bây giờ, Tần Tranh đợi gả, còn hai vị Từ phu nhân thì cũng muốn chuẩn bị hôn lễ. Diệp Ly cười nói: “Mợ không cần lo lắng, Vương gia và Tây Lăng Trấn Nam Vương đang đùa giỡn nên gây ồn ào thôi.” Danh tiếng của Trấn Nam Vương Tây Lăng, thì cho dù là thân nữ quyến như bọn họ cũng đã nghe nói qua, sao có thể không lo lắng được? Liền ngồi trong khách sảnh, vừa nói chuyện với Diệp Ly, vừa chờ tin tức đưa tới.

Mãi đến khi trời đã hoàn toàn đen, thì Thanh Loan mới chạy về, cười nói: “Khởi bẩm Vương phi, ở Tiền viện đã đánh xong.” Diệp Ly nhướng mày, cười nói: “Ai thắng?” Thanh Loan cầm bím tóc, nói hơi hoang mang: “Cái này. . . Hình như không ai thắng, mà cũng không ai thua đi, nói là ngang tay. Nhưng mà, cuối cùng Trấn Nam Vương phun một ngụm máu, chắc là Trấn Nam Vương thua đi?”

“Không có thua, cũng không có thắng? Nhưng lại rõ ràng là thắng?” Bất phân thắng bại thì chính là nhà cái ăn hết rồi.

Thanh Loan che miệng cười nói: “Nói không chừng đúng là vậy rồi, lúc trở về, thấy Hàn công tử cười rất thoải mái. Vương gia nói, tiễn Trấn Nam Vương và Thế tử về xong, sẽ trở về dùng bữa tối với Vương phi.” Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Kêu phòng bếp chuẩn bị mấy món Vương gia thích đi.”

Thanh Loan mỉm cười lên tiếng rồi đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio