Đã biết không có chuyện gì rồi, nên hai vị Từ phu nhân và Tần Tranh cũng đứng dậy cáo từ. Chỉ một lát sau thì Mặc Tu Nghiêu cũng trở về, thấy một tay Diệp Ly đang ôm Mặc Tiểu Bảo không chịu ngủ yên, còn một tay thì đang cầm một quyển sách giết thời gian, không vui cau mày. Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Ly vội vàng để sách xuống, đứng dậy cười nói: “Đã về? Có bị thương không?” Mặc Tu Nghiêu khẽ hừ một tiếng, tiện tay cầm bọc tã lót của Mặc Tiểu Bảo lên, đi tới bên giường, Diệp Ly thấy vậy, sợ hết hồn. Con trai vừa mới đầy tháng, xem như đang ở trong tã lót, nhưng bị giơ lên như vậy cũng đủ dọa người rồi. Thấy Mặc Tu Nghiêu thả cục cưng vào lại trong nôi, Mặc Tiểu Bảo cũng không khóc, mà còn mở to đôi mắt tròn vo đang nhìn mình, Diệp Ly mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa định mở miệng thảo luận với Mặc Tu Nghiêu về vấn đề an toàn của Mặc Tiểu Bảo, nếu không, một ngày nào đó, tiểu bảo bối do mình cực khổ sinh ra lại bị cha ruột của bé hành hạ chết. Nhưng không đợi Diệp Ly mở miệng, thì lại nghe Mặc Tu Nghiêu rên một tiếng, ngồi xuống dựa vào bên giường, một tia máu tràn ra từ khóe môi.
Trong lòng Diệp Ly cả kinh, lập tức bị dọa sợ đến không nhẹ, nơi nào còn nhớ rõ thảo luận trách cứ chuyện làm cha của Mặc Tu Nghiêu chứ, vội vàng đứng dậy muốn kêu người đi gọi Trầm Dương qua để xem một chút. Mặc Tu Nghiêu vươn tay kéo nàng lại, lắc đầu. Diệp Ly nhướng mày đánh giá hắn một lúc, thấy trừ sắc mặt hơi trắng bệch, thì thật sự cũng không có chỗ không ổn nào khác, lúc này mới hơi yên tâm, giơ tay lên lau vết máu trên khóe môi, hỏi: “Sao bị nội thương lại không nói? Không phải nói đánh ngang tay, Trấn Nam Vương còn hộc máu sao?”
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Dù gì Lôi Chấn Đình cũng là một trong Tứ đại cao thủ trong thiên hạ, đã động thủ với lão ta, thì sao lại không phải trả giá lớn được?”
Diệp Ly tức giận nhìn hắn, nói: “Cho nên, Trấn Nam Vương làm trò hộc máu trước mặt mọi người, còn Vương gia ngài thì trở về hộc máu ở sau lưng mọi người?” Mặc Tu Nghiêu hừ hừ cười nhìn Diệp Ly, cũng không phản bác, dĩ nhiên hắn không thể nói cho A Ly, vốn Lôi Chấn Đình không bị hộc máu, mà cuối cùng chỉ bị hắn làm cho tức thôi. Cho nên, Lôi Chấn Đình cũng không phải bị thương mới hộc máu, mà bị tức đến hộc máu. Nhớ tới một chưởng cuối cùng với Lôi Chấn đình, Mặc Tu Nghiêu cũng không nhịn được nhíu mày. Cao thủ đệ nhất Tây Lăng quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như bàn về chiêu số thì dốc hết toàn lực, hơn nữa cùng với ưu thế hai tay kiện toàn của mình, thì có lẽ có thể thắng được Lôi Chấn Đình mấy phần, nhưng nếu bàn về nội lực, thì hình như vẫn muốn kém hơn một chút. Nhưng mà không sao cả, hắn vẫn chưa tới ba mươi, còn Lôi Chấn Đình cũng đã hơn năm mươi, nếu lấy năng lực bây giờ của hắn mà còn có thể vững vàng áp được Lôi Chấn Đình, vậy thì chắc chắn danh tiếng cao thủ đệ nhất Tây Lăng này của Lôi Chấn Đình không thể là hàng thật giá thật rồi. Dù sao, không cần nội lực, thì hắn cũng có thể giết chết lão ta! Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt khi nhìn A Ly của lão già đó, thì sát ý trong mắt Mặc Tu Nghiêu liền không khống chế được mà trút ra ngoài. Đột nhiên, Mặc Tu Nghiêu cảm thấy, vừa rồi đã nói với Lôi Chấn Đình quá uyển chuyển rồi, cái gương mặt vừa già vừa xấu của lão ta, nhìn A Ly một cái cũng không xứng. Nghĩ đến chuyện của người nào đó, Mặc Tu Nghiêu lại như có điều suy nghĩ giơ tay lên sờ nhẹ lên mặt nạ trên mặt mình.
Diệp Ly kỳ quái nhìn nam nhân đang ngồi xuất thần ở bên giường, giơ tay sờ lên trán hắn, hỏi thăm: “Sao vậy? Có phải bị thương quá nặng hay không?”
“Không sao.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, nói: “Ta chỉ đang nghĩ, không biết bữa tiệc ngày mai, Lôi Chấn Đình có thể tham gia hay không?” Diệp Ly ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Vậy thì có gì mà phải nghĩ, nói là tiệc, chứ thật ra cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.” Chuyện quan trọng chân chính là chuẩn bị trước bữa tiệc và dọn dẹp sau bữa tiệc, tiệc đầy tháng cũng chỉ là bày ra cho người khác xem mà thôi. Về vấn đề Trấn Nam Vương có thể tham gia hay không, chẳng lẽ Tu Nghiêu lại không có chừng mực đánh cho Trấn Nam Vương nằm trên giường không dậy nổi sao?
Một ngày này, trong thành Nhữ Dương lại sôi trào lên một lần nữa. Mặc dù đại đa số mọi người cũng không được xem trận tỷ võ của Trấn Nam Vương và Định Vương, nhưng trong cả thành Nhữ Dương thì lại không ai không biết. Vì vậy, nên sau khi tỷ võ chấm dứt, thì vô luận người ủng hộ bên nào, cũng đều trở nên ủ rũ âm thầm đau lòng cho hà bao của mình. Cũng chỉ có dung nhan tuấn mỹ phi phàm của nhà cái Hàn Minh Tích là cười càng thêm câu người. Ai bảo chính miệng Định Vương thừa nhận đánh ngang tay với Trấn Nam Vương chứ? Cho nên, ai cũng không thắng, thắng được cuối cùng, dĩ nhiên là Hàn Minh Tích.
Hàn phủ nằm tách biệt với Định Vương phủ chính là nơi đặt chân không tình nguyện của Hàn Minh Tích trong thành Nhữ Dương. Lúc này, Hàn Minh Tích đang đối diện với một bàn ngân phiếu, nén bạc và các loại ngọc bội châu báu, v…vv…., cười đến nở mày nở mặt. Phượng Chi Dao ngồi ở một bên liếc xéo Hàn Minh Tích đang cười, khó chịu khịt mũi. Hàn Minh Tích ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, cười nói: “Sao Phượng Tam công tử lại rảnh rỗi tới hàn xá của ta vậy?” Phượng Chi Dao liếc mắt nhìn đống đồ còn chưa kịp cất xong trên bàn, hỏi: “Buôn bán lời được bao nhiêu?”
Hàn Minh Tích nhíu mày, đắc ý vươn ra năm ngón tay. Phượng Chi Dao vừa thấy, lập tức hâm mộ ghen tỵ hận, hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Minh Tích, “Năm vạn lượng?” Trong đó còn có tám trăm lượng của hắn đấy! Hàn Minh Tích khinh miệt quét mắt nhìn hắn một cái, cười nói: “Phượng Tam công tử, ngươi cũng quá xem thường Định Vương và Trấn Nam Vương đi? Năm vạn lượng coi là cái gì? Năm mươi vạn lượng!” Phượng Chi Dao lập tức ngốc trệ, vốn hâm mộ ghen tỵ hận, lập tức biến thành cừu hận thật sâu, ánh mắt nhìn Hàn Minh Tích càng giống như đang nhìn một tòa kim sơn cao ngất, mà quan trọng hơn là, đây là tòa kim sơn của người khác a. Khó trách trên đời này, nhiều người thích mở sòng bạc như vậy, đây quả thực là một vốn bốn lời a. Không, Hàn Minh Tích thì ngay cả tiền vốn cũng không cần, quả thực chính là không vốn vạn lời. Hàn Minh Tích hơi tiếc hận thở dài: “Chỉ tiếc Định Vương và Trấn Nam Vương lại ước định tỷ võ riêng. Nếu lại quyết chiến một lần nữa chẳng hạn, thì thông báo trước hai tháng cho cả Đại Sở hoặc Tây Lăng. Như vậy. . . . . .” Đừng nói năm mươi vạn, năm trăm vạn, nói không chừng cũng có thể có a. Mất đi một cơ hội kiếm tiền khổng lồ như vậy, khiến Hàn Minh Tích cảm thấy đau lòng sâu sắc. Có lẽ trời sinh người Hàn gia đều có thiên phú kiếm tiền, hơn một năm này, Hàn Minh Tích cảm thấy mình dần dần có thể hiểu được cá tính yêu tiền hơn mạng của huynh trưởng năm đó rồi.
Phượng Chi Dao bất mãn trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, mới thờ ơ nói: “Vương gia muốn ngươi mau đưa tiền qua cho ngài ấy.” Nghe vậy, Hàn Minh Tích giận dữ, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao, nói: “Tại sao? Đây là tiền mà tự bản công tử kiếm được!” Phượng Chi Dao chê cười, “Đừng nói ngu ngốc như vậy, nếu không phải cuối cùng Vương gia làm trò thừa nhận hòa nhau với mọi người, thì ngươi cho rằng ngươi có thể ăn hết sao? Vương gia nói, ngài ấy chỉ lấy của ngươi năm phần.” Lấy bộ dáng hộc máu tại chỗ của Trấn Nam Vương, nếu Vương gia cố ý nói hắn thắng, thì cũng không ai có thể phản đối. Nhắc tới chuyện này, tức giận của Hàn Minh Tích cũng tiêu tan rất nhiều, hơi ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc cuối cùng Định Vương nói gì với Trấn Nam Vương?” Mặc dù võ công của hắn chưa ra hình dáng gì, nhưng vẫn nhận ra được một điểm nhỏ ấy. Vốn sau một chưởng cuối cùng, Trấn Nam Vương cũng bị thương, nhưng ít nhất vẫn chưa tới mức hộc máu tại chỗ. Sau khi thấy Định Vương nói một câu gì đó ở bên tai Trấn Nam Vương, thì mới nhìn thấy một ngụm máu tươi bắn mạnh ra từ trong miệng Trấn Nam Vương. Đó rõ ràng là bị tức!
Phượng Chi Dao lười biếng nói: “Sao ta biết được? Đưa tiền đi, bản công tử không rảnh đếm tiền với ngươi.”
“Cho nên, ngươi tới đây đòi tiền thay Định Vương?” Hàn Minh Tích oán hận nói. Nếu biết trước hắn ta tới đây có mục đích này, thì sau khi vào cửa nên kêu người đuổi ra. Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Thì sao? Nếu không, ta nói cho đám người Mặc gia quân biết, ngươi và Vương gia âm thầm thông đồng khống chế thắng thua?” Đám người Mặc gia quân không dám đi tìm Vương gia, nhưng tuyệt đối có thể giết chết Hàn Minh Tích. Nhớ tới vẻ mặt oán khí vì thua tiền của mấy vũ phu kia, Hàn Minh Tích giận mà không dám nói gì. Tức giận khó bình, lấy hai mươi lăm vạn lượng ra từ trên bàn đưa cho Phượng Chi Dao mang đi. Cất tiền, Phượng Chi Dao hài lòng đứng dậy cáo từ. Vương gia đã hứa sẽ trả lại cho hắn tám trăm lượng, hắn không tham lam, chỉ đừng thua tiền là được.
Khi Hàn Minh Tích đang ai oán không dứt vì một số tiền lớn mới bị ngâm nước trong Hàn phủ, thì Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trong thư phòng của mình nhìn ngân phiếu vừa được Phượng Chi Dao đưa đến trước mặt, lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Phượng Chi Dao khó hiểu hỏi hắn ta: “Chỗ của Hàn Minh Tích lấy được hai mươi lăm vạn, còn có mấy trận đánh cuộc linh tinh khác trong thành nữa, tổng cộng cũng được khoảng vạn lượng. A Nghiêu, ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Quan trọng nhất là, Định Vương cần dùng tiền thì chỗ nào mà không có, cần dùng cách như vậy để kiếm tiền sao? Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã nhìn hắn một cái, hỏi: “Đặt cược nhiều nhất là ai?” Phượng Chi Dao cười nói: “Còn phải hỏi? Đương nhiên là mấy sứ thần và quyền quý các quốc gia kia rồi. Dân chúng thành Nhữ Dương có nhiều hơn nữa, thì mỗi người cũng chỉ một lượng nửa tiền, có thể được bao nhiêu chứ? Ta âm thầm nghe ngóng được, Mặc Cảnh Lê lại đặt năm vạn lượng đánh cuộc Trấn Nam Vương thắng. Ừ. . . Công chúa An Khê cũng đặt ba vạn lượng, có điều là đặt Vương gia ngài thắng.” Đây là người không có quan hệ xấu nhất với Mặc gia quân, còn về phần người Tây Lăng và Bắc Nhung, ví dụ như Thất hoàng tử, v..vv…, còn không dùng sức đặt Trấn Nam Vương thắng sao? Cho dù chỉ vì tranh giành chút miệng lưỡi, thì bọn họ cũng muốn áp đảo Định Vương phủ một bậc về thanh thế. Chỉ tiếc, bọn họ lại không biết, cuối cùng Vương gia đều ăn hết.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Tiền này để làm tiệc đầy tháng cho Mặc Tiểu Bảo, không lẽ còn muốn Định Vương phủ ra tiền sao?”
Phượng Chi Dao im lặng, tiệc đầy tháng của Thế tử Định Vương phủ thì không phải Định Vương phủ nên ra sao? Vương gia ngài keo kiệt cũng phải có mức độ thôi chứ?
Mặc Tu Nghiêu cũng không quan tâm thuộc hạ oán thầm, tại sao hắn phải lấy tiền của mình để chiêu đãi những thứ ngu ngốc mà hắn nhìn không thuận mắt kia? Phất tay một cái, nói: “Đi đi, trực tiếp đưa tiền cho Chu Dục, không phải những chuyện này đều giao cho hắn ta làm sao? Nếu còn dư lại, xem như tiền lì xì chia dân chúng trong thành đi.” Trong lòng Phượng Chi Dao yên lặng bái phục, cho nên Vương gia ngài không chỉ đánh Trấn Nam Vương một trận, hơn nữa, còn kiếm lại số tiền dùng để làm đầy tháng cho Tiểu thế tử, số lẻ còn dư lại còn có thể dùng để thu mua lòng người sao? So với lão nhân gia ngài, thì quả thực năng lực kiếm tiền Hàn Minh Tích chỉ là mảnh vụn a.
Cả thành Nhữ Dương ồn ào gần nửa tháng, thì cuối cùng tiệc đầy tháng của Thế tử Định Vương cũng được tổ chức đúng ngày. Thật ra, cái gọi là tiệc, vô luận tiệc đầy tháng, tiệc sinh nhật, tiệc cưới, hay cả tiệc đại điển đăng cơ, thì cũng không khác gì nhiều, có khác thì cũng chỉ là phô trương lớn nhỏ mà thôi. Bữa tiệc lần này cũng giống như lần trước, vẫn được tổ chức trên cổng thành Đông của thành Nhữ Dương.
Khi Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly bước lên chủ vị trên cổng thành, thì tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ. Mặc Tu Nghiêu luôn mang theo mặt nạ bạc ở một bên mặt từ xưa đến nay, rốt cuộc đã lấy chiếc mặt nạ làm bạn với hắn suốt mười năm xuống, nhưng hiện ra trước mắt mọi người cũng không phải là vết thương dữ tợn và khuôn mặt kinh khủng như vẫn nghĩ. Dưới ánh nến, những sợi tóc màu trắng bạc tung bay tùy ý ở phía sau, chỉ được một sợi dây lụa màu bạc tùy ý vấn lên. Thấp thoáng dưới mấy sợi chỉ bạc là dung nhan anh tuấn mà tuấn mỹ của Mặc Tu Nghiêu. Những người ngồi gần nhất ở phía dưới, đừng nói thấy vết sẹo dữ tợn, ngay cả vết thương rất nhỏ cũng không thể nhìn thấy. Hiện ra trong mắt mọi người rõ ràng là một nam tử, mặc dù hơi tái nhợt, nhưng cũng tuyệt đối anh tuấn mà tuấn mỹ. Tất nhiên, ở đây lúc này, nam tử tuấn mỹ cũng không ít. Nhưng có thể so được với nam tử tóc trắng mặc trang phục Vương hầu màu đỏ tía đang đứng trên đài cao như không thể chạm kia, cũng chỉ có công tử Thanh Trần mặc một thân áo trắng mang theo thần sắc lạnh nhạt thôi. Chỉ có điều, công tử Thanh Trần mang theo thần sắc lạnh nhạt, một bộ áo trắng như thiên nhân hạ phàm, trong suốt như hoa sen, yên tĩnh như mặt trăng. Mà nam tử tóc trắng kia lại như một thanh kiếm sắc bén nhất, như bảo thạch hoa lệ tôn quý nhất, như băng tuyết trên đỉnh núi cao nhất. Cho dù đang cười, thì nụ cười của hắn cũng giống như mang theo lạnh lẽo và uy áp khiến người ta sợ hãi.
“Không hổ là Định Vương, với phong thái như thế, thì ngoại trừ Định Vương phi ra, còn người phương nào trên thế gian này có thể tới xứng đôi đây?” Cho dù một lòng đều treo trên người Từ Thanh Trần, nhưng công chúa An Khê nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng không thể không thở dài nói.
Nghe vậy, Từ Thanh Trần ngẩng đầu nhìn Diệp Ly đang đứng sóng vai với Mặc Tu Nghiêu, cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy vui mừng. Lúc đầu, khi Ly nhi bị chỉ hôn cho Mặc Tu Nghiêu, Từ gia bọn họ cũng không phải không đau lòng. Nếu như nói, bị Lê Vương vứt bỏ chiếm năm phần trong nguyên nhân mà Ly nhi bị chỉ hôn cho Định Vương, thì ít nhất Từ gia bọn họ cũng phải chiếm một nửa. Hôm nay được thấy Định Vương có thể khỏe mạnh kiện toàn đứng chung một chỗ với Ly nhi, thì tất nhiên tất cả mọi người trong Từ gia đều vui mừng vạn phần.
“Công chúa An Khê nói có lý, đã nghe nói phong thái của Định Quốc Vương phi hơn người từ lâu. Quả thật danh bất hư truyền.” Bên kia, Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng tiếp lời, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt cũng tràn đầy ý tán thưởng. Tất nhiên, Diệp Ly là một cô gái mỹ lệ, nhưng dung mạo của nàng ấy không được xưng tụng là nghiêng nước nghiêng thành. Chân chính hấp dẫn người khác chính là khí thế và thần thái toát ra trong lúc vô tình của nàng ấy. Đứng bên cạnh người như Mặc Tu Nghiêu, cho dù là cô gái đẹp nhất thiên hạ thì cũng cực kỳ dễ biến thành nền. Nhưng Diệp Ly thì không, nàng ấy chỉ ung dung đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng mà thanh nhã. Dung nhan thanh lệ yên tĩnh, cộng thêm đôi mắt sâu sắc mà trầm tĩnh kia, phảng phất như một cây mẫu đơn tuyệt thế đang im lặng nở hoa. Ai nói mẫu đơn nhất định phải lộng lẫy, hoa lệ bức người? Xinh đẹp, đoan trang, đại khí thiên thành, mới chính là phong tư của vua bách hoa.
“Bái kiến Định Vương, Định Vương phi.”
“Chư vị miễn lễ.” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, tay áo phất lên, cười vang nói: “Đa tạ chư vị đã không quản ngàn dặm xa xôi để đến tham gia tiệc đầy tháng của tiểu nhi. Bản vương và Vương phi hy vọng, tối nay khách và chủ tẫn lễ, mọi người không say không về!”
“Định Vương, nếu tối nay là tiệc đầy tháng của Tiểu thế tử, không biết chúng ta có may mắn có thể nhìn thấy Tiểu thế tử không?” Lập tức có người hỏi, mặc dù cũng biết cái gọi là tiệc đầy tháng của Tiểu thế tử này chỉ là mượn cớ mà thôi , nhưng nếu đã tới, thì cũng không thể ngay cả bộ dáng của Thế tử cũng không gặp được đi? Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt cười nói: “Chuyện này thì có gì khó khăn?” Vú nuôi cẩn thận ôm tã lót đi lên đài cao, Diệp Ly mỉm cười nhận lấy con trai, cúi đầu thì thấy, hiếm khi trời đã tối mà Mặc Tiểu Bảo vẫn chưa ngủ. Đôi mắt tròn to long lanh đang nhìn Diệp Ly, cũng không biết thật sự bé có thể nhận ra được Diệp Ly hay quen thuộc khí tức của nàng, mà vừa đến trong lòng Diệp Ly, liền lập tức cười khanh khách lên. Diệp Ly khẽ nâng lên để người phía dưới cũng có thể thấy bộ dáng của Mặc Tiểu Bảo, tiểu tử này cũng không sợ, ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Ly, mở to đôi mắt nhìn mọi người phía dưới. Hoàn toàn không để ý người và vật mà căn bản bé không nhìn thấy rõ ở phía dưới.
“Tiểu thế tử thật sự chung linh dục tú (đất thiêng nảy sinh hiền tài), linh khí bức người a. . .” Mọi người cùng khen ngợi. Gia Luật Dã ngồi phía dưới cười vang nói: “Định Vương, không biết Tiểu thế tử tên gì?”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Có đặt tên chứ, là Thanh Vân tiên sinh tự ban tên cho tiểu nhi. Trên Ngự, dưới Thần.”
Mặc Ngự Thần. Thật ra, tên của Mặc Tiểu Bảo thì ở đây có không ít người đã biết được từ các cách khác nhau, nhưng từ chính trong miệng Mặc Tu Nghiêu nói ra, thì lại hoàn toàn mang khái niệm khác. Văn hóa, tập tục của Nam Chiếu và Đại Sở khác hẳn hoàn toàn, nên cũng không có cảm giác quá nhiều với chuyện này, chỉ khen tên rất hay. Bắc Nhung chính là man tộc ở bên ngoài, cho dù học tập Trung Nguyên, thì rốt cuộc cũng có hạn. Rung động chân chính phải là Trấn Nam Vương Tây Lăng và Mặc Cảnh Lê Đại Sở.
Ngự Thần, tên như vậy, hầu như không che giấu kỳ vọng của Mặc Tu Nghiêu với đứa nhỏ này chút nào, hoặc nói, đó chính là hùng tâm của hắn ta. Mặc Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn lên Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trên chủ vị cao cao thanh thản ôm Diệp Ly, sóng triều trong nội tâm bắt đầu khởi động. Hắn vẫn không rõ, rốt cuộc mình có cảm giác gì với Mặc Tu Nghiêu, nhưng vào giờ này khắc này, hắn lại rõ ràng, mình đố kỵ Mặc Tu Nghiêu đến cỡ nào. Đúng vậy, chính là đố kỵ. Cho dù cũng đều cùng cắt cứ (chiếm đất tự thống trị) một phương nhưng hắn cũng không dám công khai lấy một cái tên như vậy cho con mình. Cho nên, con trai của Mặc Tu Nghiêu tên là Mặc Ngự Thần, mà con trai hắn chỉ có thể tên là Mặc Vân Tiêu, cùng chữ xếp theo hàng tử tôn của hoàng thất. Cho dù bọn họ đều cùng đối nghịch với Mặc Cảnh Kỳ, nhưng Mặc Tu Nghiêu có thể công khai mời quyền quý các nước, nghiễm nhiên là một bộ dáng Vương giả đứng đầu. Mà hắn lại chỉ có thể lén lút tiếp xúc với quyền quý các quốc gia. Định Vương và Lê Vương, cho tới bây giờ, trong mắt quyền quý các quốc gia cũng không phải cùng ở trên một trục (ý là không có năng lực bằng nhau). Lại càng không cần phải nói đến cô gái thanh nhã mỹ lệ mà Mặc Tu Nghiêu đang ôm vào trong lòng lúc này, đã từng phải là vợ của hắn. Song, cho dù đố kỵ trong lòng đang lan tràn ra như chất độc, thì lúc này, hắn lại chỉ có thể an tĩnh ngồi ở phía dưới nhìn cảnh tượng vinh quang và sự thỏa mãn của Mặc Tu Nghiêu.
Diệp Oánh ngồi bên cạnh Mặc Cảnh Lê, nên tất nhiên đều nhìn thấy rõ thần sắc Mặc Cảnh Lê. Khóe môi nhấc lên một nụ cười giễu cợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly, rồi lại trở nên tràn đầy khổ sở. Nàng đã từng cảm thấy vô cùng đắc ý vì mình đã kéo Diệp Ly xuống, gả vào Lê Vương phủ, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy một tia đồng tình với tỷ tỷ khác mẹ bị gả vào Định Vương phủ. Nhưng bây giờ, đều là Vương phi, một người ngồi trên ngàn vạn người, chấp chưởng Mặc gia quân và Định Vương phủ khổng lồ, có được toàn bộ sủng ái và chân tâm của trượng phu ưu tú nhất. Một người lại mang theo đứa con ốm yếu bị nhốt trong kinh thành, hôm nay, thật vất vả được thả ra, thì bên cạnh trượng phu đã có thê thiếp thành đàn, hầu như đã không còn vị trí của mình từ lâu. Rốt cuộc ai mới là người cần đồng tình?
“Mặc Ngự Thần? Tên rất hay.” Ánh mắt Trấn Nam Vương chỉ dừng lại trên người đứa bé trong lòng Diệp Ly một lát, liền cất tiếng khen.
Mặc Tu Nghiêu cũng không khách khí, thản nhiên đáp: “Vốn là tên rất hay.”
Gia Luật Dã đứng dậy, cười nói: “Đầy tháng Thế tử Định Vương, Tiểu Vương cố ý mang đến cho Thế tử một phần lễ vật từ Bắc Nhung, mong Định Vương đừng ghét bỏ.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn xuống Gia Luật Dã từ trên cao, nhàn nhạt cười nói: “Thất Vương tử từ xa đến, sao Bản vương lại không biết lễ như thế được? Bản vương thay tiểu nhi tạ ơn Thất Vương tử.”
Gia Luật Dã cười một tiếng, giơ tay lên thổi một tiếng còi kỳ dị về phía không trung. Chỉ nghe trong không trung vang lên một tiếng kêu, một bóng đen vọt xuống thật nhanh từ không trung bay thẳng tới chỗ Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi. Dưới đài, mọi người không nhịn được kinh hô lên. Lúc bóng đen kia xuất hiện dưới ánh lửa, thì mới nhìn rõ, thì ra cũng không phải màu đen, mà là một con chim lớn toàn thân màu trắng, hai cánh mở ra, một đôi móng vuốt sắc nhọn, dưới ánh lửa chớp động lên mũi nhọn sắc bén, lao thẳng tới ba người trên đài cao.
Bên trong tiếng kinh hô của mọi người ở đây, con chim lớn màu trắng kia lại như bị đụng vào cái gì đó, ngừng lại ở chỗ cách xa hai người mấy trượng, sau đó vẫn kiên trì xông tới không ngừng. Nhưng rõ ràng trước mặt nó không có gì cả, lại như có một bức tường cao vô hình chắn trước mặt nó. Lúc này, mọi người mới thấy rõ là một con chim lớn màu trắng.
Bạch Điêu bị bức tường vô hình ngăn trở, căn bản không có cách nào đến gần Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu được. Nhưng cũng không chịu bay đi, mà ngược lại, kêu to liều mạng xông lên. Diệp Ly khẽ nhíu mày, vươn tay che tai của Mặc Tiểu Bảo lại, ánh mắt đông lạnh nhìn chằm chằm Bạch Điêu kia: “Câm miệng!”
Lãnh ý rất chân thật, nên cho dù là Bạch Điêu kiêu ngạo thì cũng không nhịn được run lên một cái, nhưng sau đó lại càng kêu to hơn. Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng, “Làm càn!” Tay áo rộng phất lên một vòng, cho dù là Đại Điêu cường hãn, thì cũng bị hắn cuốn lấy, sau đó quăng ra ngoài. Và phương hướng vung ra lại chính là chỗ Gia Luật Dã đang ngồi. Vừa thấy Bạch Điêu không có chút sức phản kháng nào bị ném tới đây, Gia Luật Dã chỉ đành phải đứng dậy lui về sau mấy bước thật nhanh, Bạch Điêu vừa lúc rơi xuống chiếc ghế trống của Gia Luật Dã. Bạch Điêu bị ném khiến đầu óc choáng váng, sao lúc này có thể phân biệt rõ được ai, mới vừa bay lên liền vọt tới Gia Luật Dã.
Gia Luật Dã kinh hãi, Bạch Điêu này chính là loài chim bay hung mãnh nhất trên thảo nguyên Bắc Nhung, ngay cả bầy sói cũng e ngại nó không dứt. Nếu bị móng vuốt kia bắt lấy, thì không chết cũng mất nửa cái mạng. Gia Luật Dã vội vàng thổi còi muốn khống chế Bạch Điêu, nhưng Bạch Điêu mới vừa bị Mặc Tu Nghiêu ném ngã rất mạnh, trước mắt đều đầy sao đang bay xung quanh, nên nghe được tiếng còi liền theo thói quen xông về trước, Gia Luật Dã không có cách nào, chỉ có thể thi triển khinh công lui nhanh về phía sau. Cho nên, mọi người được xem Gia Luật Dã bị Bạch Điêu mà mình đưa tới đuổi chạy xung quanh, chỉ đành phải hai mặt nhìn nhau không biết nên cười hay nên làm như không thấy.
Mặc Tu Nghiêu híp mắt thưởng thức trò khôi hài trước mắt, Diệp Ly ôm Mặc Tiểu Bảo cũng nhàn nhạt nhìn, thỉnh thoảng vươn tay trêu chọc tên nhóc đang mở to mắt nhìn. Vừa rồi, khi Mặc Tu Nghiêu cuốn lại rồi vung ra, cũng không đơn giản như vậy, Diệp Ly ngồi bên cạnh hắn, thấy rõ ràng, khi cuốn Bạch Điêu kia vào trong tay áo, Mặc Tu Nghiêu cũng rắc một chút thuốc bột kỳ quái lên người Bạch Điêu. Mặc dù không biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng hiện tại của Bạch Điêu, thì cũng có thể đoán được một hai. Tuyệt diệu nhất chính là, Bạch Điêu đông bổ tây nhào, đụng vào, lại bay lên như vậy, cho dù sau đó có bắt được nó, thì cũng chưa chắc còn có thể tìm được thuốc bột gì trên người nó. Mà quan trọng hơn là, Bạch Điêu được người Bắc Nhung đưa tới, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện của chính bọn họ.
Nhìn Gia Luật Dã bị Bạch Điêu đuổi theo đến chật vật, choáng váng, Diệp Ly mới nhàn nhạt cười nói: “Được rồi, người đâu, đến nhận lễ vật của Thất Vương tử đi.”
“Dạ, Vương phi.” Hai ám vệ đi ra từ trong đám người, một trái một phải cùng tấn công về phía Bạch Điêu. Nếu Bạch Điêu đang bay ở giữa không trung, thì tất nhiên bọn họ không bắt được, nhưng lúc này, thân thể Bạch Điêu đã nặng nề, căn bản không bay nổi. Sau mấy lần, hai người liền hợp lực bắt Bạch Điêu lại, nhốt vào trong lồng tre bền chắc được người khác đưa tới. Lúc này mọi người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.