Náo nhiệt một hồi, con Huyết Xương Khô tinh anh bị xử lý con, đội ngũ đuổi giết cũng chết người, một tên là bị Huyết Xương Khô giết, một tên là bị Cảnh Dĩnh giết.
Tổng thể mà nói, thực lực của đám người truy sát không tốt cho lắm. Trên người bọn họ đeo bang huy của Huyết Sát Giang Hồ. Đương nhiên, Hỉ Ca chưa quên chuyện lần trước ở Băng Xuyên Giáp bị người của Huyết Sát Giang Hồ giết chết. Nữ nhân thù dai lắm a. Hỉ Ca cũng không ngoại lệ.
Cảnh Dĩnh đang là hồng danh, khi bị giết, trang bị bạo rớt không còn một mảnh. Hỉ Ca đứng ở xa, đưa mắt ngó, thì ra là một cái truyền kỳ đai lưng và một đôi giầy truyền kỳ.
Đội ngũ truy sát chỉ có một dược sư, mà người này đã bị Cảnh Dĩnh xử lý, cho nên bọn họ không có biện pháp cứu sống đồng đội. Thế là cả đám quyết định đi về trước, dù sao xung quanh đây không có người, chẳng ai đến trộm trang bị được. Cảnh Dĩnh không có ý định hồi sinh, bởi vì cô biết, ở điểm hồi sinh nhất định có nhiều người đang trấn giữ, trở về chính là chết.
“Đường chủ, tên thích khách kia đã biến mất.” – đội ngũ còn lại người, một vị lôi thuật sĩ nói với tay kiếm khách.
“Đừng lo, hắn nhất định không chạy xa đâu, ta đoán… Dạ Đàm đang núp gần đây, chờ cơ hội đến giết ta.” – kiếm khách vừa nói xong, sau lưng vũ giả của đội ngũ đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Thích khách còn chưa kịp ra tay đã bị một tia chớp sấm sét trực tiếp đánh lên người.
Dạ Đàm đâm vũ giả một đao, không thể trực tiếp giây sát người đó. Hắn nhanh chóng ẩn thân. Vũ giả vội vàng uống vào một bình dược hồi huyết.
“Phóng quần công, ta không tin hắn có thể chạy trốn được.”
Lôi thuật sĩ gật đầu, bắt đầu xuất kỹ năng quần công trên phạm vi rộng. Bọn họ vừa di chuyển vừa phóng quần công. Một lúc sau thì phát hiện ra bóng dáng của Hỉ Ca.
Dạ Đàm sau khi bị ép buộc phải hiện thân, dĩ nhiên, cũng nhìn thấy Hỉ Ca. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cô. Bất quá, hiện tại, hắn không thể làm gì khác hơn. Dạ Đàm mở ra tật phong bộ (kỹ năng di chuyển của đạo tặc) chạy tới chỗ của Hỉ Ca, vừa chạy vừa la.
“Hỉ Ca, mau tấn công tên thuật sĩ!”
Hai người này biết nhau? Đây là câu hỏi hiện ra trong đầu đội ngũ truy sát.
“Mặc kệ, giết cả cô ta.” – Kiếm khách cầm đầu quyết định nhanh chóng. Hắn không quản hai người kia có quen biết hay không, trong tình huống hiện giờ, giết cả hai mới là công đạo.
Vô duyên bị Dạ Đàm lôi vào cuộc chiến này, đương sự là Hỉ Ca không hề tỏ vẻ khẩn trương. Nhìn thấy những đạo sấm sét sắp sửa đánh qua bên này, Hỉ Ca đầu tiên cấp cho mình một cái băng thuẫn. Hiện tại, băng thuẫn tiêu hao mỗi giây điểm pháp lực, nhưng điểm phòng ngự của nó lại cao đến dọa người. Cho nên, khi đạo sấm sét đánh đến trên đầu Hỉ Ca, huyết lượng của cô không rớt tới / nữa.
Bị người ta đánh mà không đánh trả, tuyệt đối không phải là phong cách của Hỉ Ca. Thế nên, Hỉ Ca quơ tay, tự hồi đầy máu, lại quơ tay, hướng ba người kia phóng ra kỹ năng băng tuyết điệp vũ. Dược sư của bọn họ đã chết, không ai đến hồi huyết cho họ, dùng dược phẩm hồi huyết sẽ có giới hạn số lượng vì bọn họ không thể đem nhiều dược phẩm bên người. Thế là, nháy mắt một cái, cột máu của ba người rớt hơn phân nửa.
Thật ra, s đầu tiên, huyết lượng của họ không rớt nhiều cho lắm. Dù sao đây là người chơi, không phải quái, trên người có trang bị hỗ trợ này nọ. Nhưng sau s, băng điệp xuất hiện thêm một trạng thái gọi là “xé rách”, khiến lực phòng ngự của đối phương giảm một nửa. Dĩ nhiên, để thi triển trạng thái này, Hỉ Ca phải tiêu hao pháp lực gấp lần. Lúc này mới thấy ưu điểm của chuyện có vô hạn pháp lực. Nếu là thuật sĩ khác, đảm bảo không thể duy trì đến s.
Lại nói, cho dù là người có pháp lực dồi dào như Hỉ Ca, sau s cũng có dấu hiệu chống đỡ không nổi. Pháp lực của cô sắp cạn kiệt. May mắn, người kia đều sắp treo.
Trong lúc phóng kỹ năng điệp vũ, Hỉ Ca không thể sử dụng kỹ năng khác. Lúc bị công kích sẽ không thể tự hồi máu cho bản thân. Bất quá, ai biểu cô lại quen biết Cô Tửu làm chi, dược phẩm trân quý trong mắt người khác thì đối với cô chỉ như đậu đen đậu đỏ, nào là dược phẩm gia tăng phòng ngự, nháy mắt hồi huyết đan, liên tục hồi huyết dược…vân vân và vê vê… cứ mạnh tay bóc bỏ vào miệng mà nhai.
Cuối cùng, một mình cô xử lý hai tên, còn một tên thì lặc lè sắp chết. Có thể vì Băng Tuyết Điệp Vũ mới ở cấp , công kích còn chưa cao; hoặc là phòng ngự của kiếm khách kia rất cao. Thế cho nên, sau một đợt công kích cực kỳ hoành tráng, kiếm khách vẫn còn lại một tầng máu mỏng. Nhìn thấy kiếm khách chưa từ bỏ ý định muốn giết cô, xuất ra một bình dược, sau đó hướng Hỉ Ca chạy lại. Hỉ Ca chuẩn bị phóng thêm một cái kỹ năng giải quyết hắn, ai ngờ, đúng lúc này sau lưng hắn hiện ra một đạo bóng dáng. Dạ Đàm giương đao, kiếm khách nghiêng ngã thân người, không cam tâm ngã xuống. Dạ Đàm sợ hãi liếc mắt nhìn Hỉ Ca. Không quản đồng đội của mình lúc nãy bạo rớt vật phẩm gì. Hắn nhanh chóng ẩn thân, quyết định chạy trốn. Hắn biết hành vi vừa rồi của mình hơi quá đáng, quăng hết phiền toái lên người Hỉ Ca, mà bọn họ chính là cừu nhân, lúc này Hỉ Ca buông tha hắn mới là chuyện lạ đó. Nếu là bình thường, hắn có lẽ sẽ ở lại chơi đùa một chút. Nhưng tình huống hiện tại không ổn, phía sau còn có người đuổi giết, hắn không muốn chết.
Đáng tiếc, hắn muốn chạy, nhưng Hỉ Ca không cho. Nào có chuyện gắp than bỏ tay người xong vỗ mông phủi đích đứng lên đơn giản như vậy chứ?! Thấy pháp lực đã khôi phục, Hỉ Ca nhìn theo phương hướng tên kia vừa ẩn thân, quăng ra một cái quần công. Dạ Đàm bị đánh hiện cho nguyên hình.
“Đợi đã, có chuyện từ từ nói…”
Hỉ Ca làm gì cho hắn có cơ hội mở miệng. Thấy hắn còn muốn co giò chạy, cô điều khiển tiểu nữ vương tung ra một cái quấn thân, đem hắn giữ chặt. Sau đó, Hỉ Ca không một chút lưu tình ném một cái băng trùy ngay giữa ngực hắn.
“Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói hết.” – Hỉ Ca cười lạnh.
Nhìn hiện trường, không còn ai, Hỉ Ca rất không khách khí đi tới lụm trang bị. Vừa rồi có đến tên hồng danh, bạo ra món trang bị, toàn bộ đều là truyền kỳ. Hỉ Ca nhếch mép, chuyến này buôn bán lời. Sau khi ném trang bị vào ba lô, Hỉ Ca liếc mắt nhìn hai thi thể còn nằm ở xa xa, Dạ Đàm và Cảnh Dĩnh, quyết định phải rời đi ngay lập tức. Cô cảm thấy, nếu ở lại, nhất định sẽ có phiền phức lớn.
Có đôi khi, Hỉ Ca thật thống hận trực giác của bản thân. Cô vừa đi chưa tới bước, lại có người tới đây. Lướt mắt qua, ít nhất có khoảng - người. Bất quá, bọn họ phân thành đội, thoạt nhìn, có lẽ là thế lực khác nhau. Đội ngũ đông nhất mang huy hiệu của Kinh Lôi Hội, có khoảng người. Đội ngũ đông thứ hai là Huyết Sát Giang Hồ, có khoảng người. Còn lại là một đội ngũ người. Nếu Hỉ Ca đoán không sai, hẳn đây là đồng bọn của Dạ Đàm.
Tình hình là hai đội ngũ lớn rượt theo đội người. Sau khi chạy tới chỗ này, không hiểu sao tất cả đều dừng lại. Tạm thời, không ai có ý định ra tay. Dường như Hỉ Ca bị hiểu lầm là người có liên quan. Đây là chuyện gì xảy ra????
“Phong Bão, cho ngươi hai lựa chọn. Một, theo chúng ta về gặp phó bang chủ, sau đó chịu rớt một cấp. Hai, hiện tại bị chúng ta luân bạch. Ngươi chọn cái nào?!” – người mở miệng nói chuyện là một thích khách mang bang huy Kinh Lôi Hội.
Ừm… nhìn rất quen mắt nha… gọi là gì nhỉ… Lôi Ảnh?!
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói hay sao?” – dược sư tên Phong Bão đang bị vây xung quanh, mở miệng cười lạnh. Trong lòng Phong Bão rất rõ ràng, chuyện hắn giết phó bang chủ của Kinh Lôi Hội sẽ dẫn đến kết quả không hay. Chính là hắn không nghĩ tới, sự việc lại đi đến nước này. Nghĩ tới đây, Phong Bão phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người của Huyết Sát Giang Hồ.
“Phong Bão, ngươi ngậm máu phun người, dám vu oan cho bang chủ chúng ta, nói anh ấy sai ngươi đi giết phó bang chủ của Kinh Lôi Hội. Ngươi không thấy vịnh vào cái cớ này thì rất ngây thơ sao hả?”
Người của Huyết Sát nhộn nhạo, ai cũng mở miệng phụ họa.
“Hừ…” – Phong Bão khinh miệt hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn người vừa mở miệng, cũng không nhiều lời thêm. Chuyện đã đến nước này, giải thích chỉ bằng thừa. Huống hồ, hắn biết Kinh Lôi Hội nhất định không bỏ qua cho hắn. Kinh Lôi Hội muốn báo thù. Huyết Sát Giang Hồ muốn giết người diệt khẩu. Nói tóm lại, cả hai phe đều muốn lấy mạng hắn.
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy chúng ta giải quyết liền tại đây (ngay và luôn).” – Lôi Ảnh không có hứng thú nói chuyện dằn dưa.
“Chờ một chút.” – mọi người còn chưa động thủ, Hỉ Ca bước ra cản lại. Bọn họ san bằng chỗ này cũng không sao, mấu chốt là không thể liên lụy đến cô a~
“Ta chỉ là người qua đường, có thể cho ta rời đi trước hay không?”
Hỉ Ca tự thấy giọng điệu lẫn thái độ của cô rất nhã nhặn hòa ái, vậy mà có người không nhìn thấy.
“Ta như thế nào biết ngươi có quen tên kia hay không?! Huống hồ, vì sao ngươi lại tới nơi này?” – lên tiếng vẫn là người của Huyết Sát Giang Hồ.
Hỉ Ca tựa tiếu phi tiếu đưa mắt nhìn: – “Làm sao, bộ ngọn núi này có cắm tên chủ quyền của ngươi à? Ta không biết Huyết Sát Giang Hồ lại có bản lĩnh như vậy đó nha~”
“Đợi ngươi chết rồi sẽ biết bản lĩnh của chúng ta…” – người nọ nghe thấy khẩu khí khinh thường của Hỉ Ca liền nổi điên.
“Thật sao? Vừa rồi có người cũng nói y chang vậy, đáng tiếc, bọn hắn lại chết trước cả ta. Về sau, thời điểm các ngươi muốn lấy thịt đè người, nên kéo đông đông một chút. Ba người đánh một người mà còn bị giết, nói thật, các ngươi không biết xấu mặt, chứ ta thấy bẻ mặt giùm các ngươi đó.”
“Vừa rồi là ngươi giết?” – người cầm đầu đội ngũ Huyết Sát biến sắc mặt. Hắn phái người đi đuổi giết tên. Kết quả, cả người đều bị giết trở về. Hắn còn chưa kịp hỏi thăm tình huống. Hiện tại nghe Hỉ Ca nói, trong lòng có điểm không muốn tin. Nếu là thích khách hàng cao thủ, vs có lẽ toàn thắng, nhưng cô ta là một thuật sĩ, làm sao có thể xử lý nổi người?!
“Tránh đường.”
“Vốn ta chuẩn bị thả ngươi đi. Bất quá, ngươi vừa thừa nhận đã giết người của chúng ta. Vậy bây giờ đừng hòng rời khỏi đây nữa.”
Tên này đúng là vô sỉ. Hỉ Ca nghe hắn nói xong, dở khóc dở cười.
“Liệt đường chủ, chuyện của các ngươi, phiền toái các ngươi tìm cách giải quyết riêng. Hiện tại, chúng ta chỉ muốn giết tên Phong Bão kia thôi.” – Lôi Ảnh đột nhiên xem vào.