Thịnh Thế Khói Lửa

chương 59: đối mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

So với Mặc Phi là người đứng gần quan tài nhất, Hỉ Ca đứng cách quan tài những thước, hơn nữa đã lên tư thế chuẩn bị sẵn sàng làm người đầu tiên chạy trốn nếu có chuyện bất trắc xảy ra. Con cương thi vương (vua của loài cương thi, hay còn gọi là đại boss) huyết lượng không nhiều lắm. Đó là so sánh với đại boss ở bản đồ cấp mà nói. Tất cả cương thi đều có phòng ngự cao, huyết dày, vì sao con cương thi vương lại không giống bình thường?

Hỉ Ca mới không tin trò chơi sẽ có loại nhầm lẫn số liệu như vậy. Khả năng duy nhất là con đại boss này sẽ có biến thân.

“Đánh thử trước đi. Đánh không lại, lại tính tiếp.” – Cát Tường không ôm quá lớn hy vọng .

“Làm sao đem cương thi từ quan tài kéo ra đây?” – Mặc Phi đã tò mò đi vòng quanh quan tài vòng rồi, âm trầm tham cứu (tham quan + nghiên cứu).

“Đạp nó một cước chắc là được?!” – Hỉ Ca nói đại. Cô thề, cô không hề cố ý.

Chỉ không ngờ Mặc Phi thật biết nghe lời, quả nhiên đi tới đạp một cước. Hậu quả, con cương thi đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ ngầu, trực tiếp tiến vào trạng thái cuồng bạo, hướng tới Mặc Phi cạp một cái.

“A~~ ta chỉ đá một cái thôi mà…” – Bị cắn một phát, Mặc Phi nháy mắt cả người liền biến đen thui. Tối thiểu bây giờ Hỉ Ca đã biết, độc tính của cương thi vương cao hơn cương thi bình thường rất nhiều. Không những vậy, chỉ một lần công kích, cương thi vương đã lấy đi ¾ huyết lượng của Mặc Phi. May mắn Hỉ Ca phản ứng mau, vội vàng dùng huyết tế cứu Mặc Phi trở về.

Hình như con boss này bị khó thở hay sao đó, vậy mà nó không chuyển công kích sang Hỉ Ca. Theo lý thuyết mà nói, lúc mới bắt đầu đánh quái, Hỉ Ca sẽ không dùng huyết tế. Kỹ năng này mặc dù tốc độ thêm huyết nhanh, lượng lại lớn, nhưng đồng dạng sẽ kéo theo cừu hận không nhỏ. Có điều lần này, cương thi vương ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc Hỉ Ca, chỉ chạy theo Mặc Phi mà đánh.

Mặc Phi rất mất hình tượng, đường đường là một kiếm khách đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà hiện giờ co giò chạy trối chết, sau mông là một con cương thi đang đuổi theo ráo riết. Đầu óc hắn còn chưa bị úng nước, biết chạy vòng quanh Hỉ Ca cùng Tư Văn, nếu không ai đến thêm huyết cho hắn nha.

Không phải Mặc Phi không nghĩ đánh quái. Sự thật thì hắn muốn đánh cũng đánh không được. Độc tố của cương thi vương không phải nói giỡn, giây lấy đi máu. Hắn cảm thấy trực giác của mình quả nhiên tốt. Nếu không chạy, ngay cả Hỉ Ca và Tư Văn cùng nhau thêm huyết cũng không kịp với tình trạng mất máu, hắn sẽ chết không toàn mạng.

Chính là, chạy trốn cũng không phải cách hay. Tốc độ của kiếm khách vốn không nhanh. Cho dù hắn cố hết sức nhưng vẫn thường xuyên bị móng vuốt của đại boss rờ một cái. Bị trúng độc, Mặc Phi sẽ rơi vào tình trạng giãy dụa chờ chết.

“Mặc Phi, tránh.” – Thất Tử đột nhiên vòng ra sau lưng boss, hai chủy thủ đồng thời cắm vào hai bả vai.

Ngao! (tiếng hú)

Một tiếng gầm rú quỷ dị vang lên, sau đó, cương thi vương quay đầu đuổi theo Thất Tử.

“Hỉ Ca công kích, thuận tiện theo dõi huyết lượng cho ta. Tư Văn, ngươi chúc phúc (tăng trạng thái, tăng thuộc tính) cho Mặc Phi và ta. Mặc Phi, nhắm chuẩn thời gian lại đây tiếp quái.” – Thất Tử sau khi đoạt cừu hận boss, lập tức ở kênh đội ngũ bố trí chiến lược. Trước mắt, phương pháp này là phương pháp có khả năng thành công nhất, nếu còn không được, vậy cả đám chờ chết đi.

Lúc bắt đầu, Thất Tử và Mặc Phi thay nhau nắm dẫn cừu hận xem như bình ổn. Ai biết một lần cuồng hóa còn chưa đánh xong, sau nửa giờ đánh quái, lúc cương thi vương còn ngàn huyết lượng, nó lại biến thân lần hai!!!

Lần này, ngay cả phản ứng đều không có, nháy mắt, cả người đã bị giây sát.

Năm thi thể trừng mắt nhìn nhau, không nói gì, sau đó đồng thời đi địa phủ. Lúc bọn họ xuống địa phủ, hệ thống phát một tin trên kênh thế giới.

Phong ấn vạn năm đại boss ở vực sâu bị ngoạn gia đánh vỡ. Kích hoạt tầng vực sâu đều khai thông. Lĩnh chủ của tầng đầu tiên đều có xác suất bạo dẫn vũ khí tàn phiến.

Tàn phiến ở đây không phải là trang bị cấp tàn phiến nha. Chữ tàn phiến = mảnh vỡ (nghĩa đen), và chỗ này phải hiểu theo nghĩa đen. Nghĩa là thứ mà bọn Hỉ Ca nhận được là những mảnh vỡ rời rạc, sau khi gom đủ số lượng mới hợp thành một vũ khí nguyên vẹn. Còn trang bị cấp tàn phiến thì không phải là mảnh vỡ. Mỗi một trang bị cấp tàn phiến đều là vũ khí toàn vẹn, có thể sử dụng ngay nhưng thuộc tính của trang bị không hoàn hảo, có thể nói là bị phong ấn, người chơi phải hợp đủ một bộ sáo trang cấp tàn phiến thì mới kích hoạt toàn bộ thuộc tính của từng trang bị. Giải thích như vậy thì có dễ hiểu hông?!

Những mảnh vỡ này có kim quang phát sáng vạn trượng. Vực sâu vũ khí chính là thần khí, bất quá bị hắc ám hệ làm cho ô nhiễm (nên không có thần lực đầy đủ?!). Nếu bàn về thực lực, đây hẳn là vũ khí tối thượng của vực sâu. Chính là, vũ khí này so với thần khí còn quý hiếm hơn. Bởi vì cần đến mảnh tàn phiến mới hợp thành, mà mảnh tàn phiến thì chỉ đánh lĩnh chủ mới bạo ra, xác suất bạo dẫn không tới vài thành (phần trăm), cộng thêm chuyện rất nhiều ngoạn gia đều muốn đi đánh lĩnh chủ, cho dù lĩnh chủ cứ cách ngày lại xuất hiện một lần, nhưng nếu muốn gom đủ mảnh tàn phiến, dám chừng một ngoạn gia phải đánh ít nhất - tháng, đánh không tốt có thể tốn - tháng. Đợi đến lúc có được thần khí trong tay, tháng sau, là thời kỳ gì rồi a, dám chừng lúc đó chẳng ai còn để mắt đến vực sâu vũ khí nữa!!

Dù đến địa phủ, bọn Hỉ Ca vẫn thu được tin tức của hệ thống. Năm người mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhiệm vụ của họ có tính là hoàn thành không a?

Không phải bọn họ không muốn đi ra ngoài xem bảng nhiệm vụ, có điều cả bọn bị Thất Tử làm cho mệt phờ râu. Vừa tiến địa phủ, một tiểu quỷ chạy đến bảo rằng, diêm vương đại nhân buộc bọn họ, trong vòng một giờ, phải rửa sạch điểm tội ác của toàn đội, sau đó mới được phép sống lại.

“Trò chơi càng lúc càng biến thái.” – bởi vì Thất Tử giết quá nhiều người, diêm vương đại nhân rõ ràng bất mãn với hắn cho nên mới tăng thêm công sự.

Thế là, bọn Hỉ Ca cũng phải theo Thất Tử làm công ích, đem một đống đá từ bên kia dời qua bên này, sau đó Thất Tử lại đem một đống đá từ bên này khiêng trở về chỗ cũ. Cứ như vậy, hết một giờ, chuộc tội xong, bọn họ mới được phép đi đầu thai.

“Ngươi mỗi lần xuống đây đều phải dọn dẹp đá?” – Hỉ Ca tò mò hỏi.

“Không. Làm công một lần cho nửa tháng.” – Thất Tử nhún vai trả lời. Dọn dẹp là lao động nghĩa vụ công ích, chẳng có giá trị gì. Lần này chỉ có thể nói là bọn Hỉ Ca xui xẻo, đụng ngay ngày chuộc tội của hắn.

Ai cũng nói những người xuất hiện trên bảng ám sát rất là oai phong, nhưng nếu người ta thấy phong thái Thất Tử ở địa phủ khệ nệ đi bê đá, đảm bảo không còn ai có tâm tư chui lên bảng ám sát làm gì nữa.

Thật vất vả mới rời khỏi địa phủ, Hỉ Ca đứng ở điểm hồi sinh liền mở bảng nhiệm vụ ra nhìn. Trên đó hiển thị hai chữ màu vàng lóe sáng: hoàn thành!

Phần thưởng lần này… không ngờ là mảnh tàn phiến. Ngoài ra không còn gì nữa, thậm chí cũng không cấp kinh nghiệm. Nếu không phải bảng nhiệm vụ biểu hiện độ hoàn thành là %, Hỉ Ca sẽ không dám tin mình liều mạng như thế kia mà chỉ được có mảnh tàn phiến.

“Các ngươi được thưởng cái gì?” – Hỉ Ca cầm mảnh tàn phiến, vẻ mặt sững sờ. Mặc dù đây là thứ tốt, nhưng cần đến cái a, bao giờ mới gom đủ?!

“Đều là mảnh tàn phiến. Ta cái. Mặc Phi cái. Tư Văn . Lão đại cái.” – Cát Tường xòe tay ra, nhất thời một đạo kim quang tỏa sáng khiến Hỉ Ca phải híp mắt nhìn vì quá chói.

“Ta cũng được mảnh. Nói như vậy chúng ta được hơn mảnh tàn phiến. Xem ra phần thưởng đúng là hậu hĩnh.” – Hỉ Ca tính toán một chút liền phấn chấn hẳn lên. Bọn họ đã có hơn mảnh, chỉ cần thêm hơn mảnh nữa là có thể hợp thành vực sâu vũ khí. Lĩnh chủ ở vực sâu là quái cấp , cần luyện cấp khoảng tháng là đủ sức đối phó rồi. Sau đó bọn họ sẽ sở hữu một thanh thần khí a!!!

Có thể sở hữu một thanh thần khí mà dùng tiền cũng mua không được, điều này đại biểu cho cái gì chứ!! Không nghĩ tới bọn họ làm một nhiệm vụ thôi mà được đến một cơ hội tốt như thế này, quả thật quá may mắn.

Thật ra điều này có quan hệ đến mức độ hoàn thành của nhiệm vụ vừa rồi. Cương thi vương kia không phải là đối thủ mà bọn họ có thể đánh được trong giai đoạn này. Vậy mà bọn họ còn khiến đại boss cuồng bạo lần. Vốn dĩ phần thưởng của hệ thống là mảnh tàn phiến mà thôi, nhưng đội ngũ của họ thế nhưng hoàn thành nhiệm vụ với mức độ “xuất sắc” cho nên mới được thưởng gấp đôi.

Sau khi thảo luận đâu đó, mọi người nhất trí đem toàn bộ tàn phiến thu được cho Hỉ Ca bảo quản. Bởi vì thần khí cũng cần phải rèn đúc mới hợp thành. Đến lúc đó còn cần tay nghề của Hỉ Ca. Dù không biết là ngày nào tháng nào nhưng Hỉ Ca quả thật rất chờ mong.

Cô nhận hết các mảnh tàn phiến, sau đó một mình chạy đến kho hàng cá nhân cất đồ, vừa quay đầu, không biết từ lúc nào sau lưng cô đã xuất hiện một người nam nhân.

“Có việc gì không?” – Nhìn ánh mắt phức tạp của Minh Độ Thiên, Hỉ Ca thật bình tĩnh hỏi.

“Chúng ta tìm chỗ nói chuyện.” – giọng điệu của Minh Độ Thiên vừa có vẻ mê hoặc vừa có vẻ ra lệnh, nhưng Hỉ Ca có thể nghe ra sự chủ động cầu tình trong khẩu khí của anh ta.

Minh Độ Thiên chủ động cầu tình? Hỉ Ca kinh ngạc. Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả?

“Ta sẽ không tổn thương ngươi.” – thấy Hỉ Ca không có phản ứng, Minh Độ Thiên lại nói thêm một câu.

“Vậy đi thôi.” – nếu người ta đã nhân nhượng đến mức này, Hỉ Ca còn có thể làm gì bây giờ. Cô không phải hoàn toàn tín nhiệm Minh Độ Thiên, nhưng dù sao anh ta đường đường là lão đại của Khổ Độ, chắc không thể lừa cô đi ra ngoài dã ngoại rồi giết cô chứ?!

Hai người vừa đi, bóng dáng của Thất Tử ở góc phố cũng hiện ra (Thất Tử là stalker?), sau đó hắn theo hướng ngược lại mà rời đi. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện đi theo dõi, nhưng có một số việc, nên để Hỉ Ca tự mình giải quyết mới được. Hắn chỉ có thể đứng ở đây đợi. Dù sao hắn tin tưởng vào mắt nhìn của mình, lần này, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ không trở lại bên người Minh Độ Thiên.

Kỳ thật, Thất Tử biết Hỉ Ca từ rất sớm. Thời kỳ beta, hắn từng gặp qua Hỉ Ca. Nhưng khi ấy, trong lòng cô đã có người khác. Hắn chỉ là người qua đường giáp, rất nhanh liền biến khỏi tầm mắt của Hỉ Ca. Chẳng qua Thất Tử là loại người không bao giờ biết bỏ cuộc. Hắn vẫn đi theo cô, thẳng đến lúc sự kiện kia phát sinh mới thôi.

Thất Tử không bao giờ thừa nhận mình là người kích động. Với loại người như hắn mà nói, càng xúc động lại càng dễ chết. Hắn sở dĩ là người ưu tú nhất, bởi vì hắn không có những cảm xúc dư thừa.

Có điều, ngày đó, nhìn thấy cô ngã xuống, chính hắn cũng không rõ vì sao bản thân lại kích động đến mức chạy ra giết chết Minh Độ Thiên. Dùng kỹ năng kia, hắn bị rớt cấp. Nhưng hắn vẫn chấp nhận trả giá để tạo ra hiệu quả một kích tất sát, làm cho Minh Độ Thiên ở trước mặt tất cả mọi người… mất hết uy phong. Đó là cái giá Minh Độ Thiên phải trả vì đã giết Hỉ Ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio